Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1708:




Chương 1708

Mọi người lại bật cười một tràng, Cố Tịch Dao xoa đầu của Cửu Cửu: “Cục cưng nho nhỏ, con thật sự là quả vui vẻ của mọi người.”

Lúc này, Trình Trình nghe thấy điện thoại trong phòng khách đổ chuông.

Cậu nhóc nhảy xuống ghế, chạy đến phòng khách xem là điện thoại của cậu nhóc đổ chuông. Giờ này người có thể gọi điện cho cậu nhóc trừ Dương Dương còn có thể là ai.

“Dương Dương, có chuyện gì không?”

Một lúc sau Trình Trình lại nói: “Ừm, anh biết rồi, hôm nay dì Anna, dì Kiều Kiều còn cả ba Chi Lâm mở tiệc chúc mừng cho mẹ, đáng tiếc em không thể đến. Được rồi anh đi ăn cơm trước đây.” Nói xong thì cúp máy

Trình Trình để điện thoại lên bàn trà, xoay người trở lại phòng. ăn.

“Vừa rồi là điện thoại của ai?” Cố Tịch Dao hỏi.

“Là Dương Dương, cũng không có chuyện gì. Em ấy chỉ là rảnh rỗi vô vị nên gọi điện đến.” Trình Trình thấy mọi người vui vẻ như vậy, không có ý muốn nói ra chuyện Phỉ Nhi mất tích mà Dương Dương nói cho cậu nhóc ra.

Tránh khiến mọi người mất hứng.

Buổi tối lúc sắp đi nghỉ, Cố Tịch Dao dỗ Cửu Cửu ngủ rồi, cậu nhóc nhỏ tiếng nói với mẹ: “Mẹ, tối nay Dương Dương gọi điện nói với con là dì Phỉ Nhi mất tích rồi.”

Cố Tịch Dao bỗng ngây ra. Cô không phải ở tòa lên làm nhân chứng sao, cho dù Bắc Minh Thiên thua kiện, cũng không có chút liên quan gì tới cô ta, cô ta cần gì phải làm như thế.

“Bảo bối, mẹ biết rồi. Con ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi học.” Cố Tịch Dao đắp chăn cho Trình Trình.

Ngày hôm sau, sau khi Cố Tịch Dao đưa Trình Trình đi học xong, trở lại văn phòng. Cô đẩy cửa ra, vừa đi vào chưa được mấy bước thì nghe thấy ‘bụp’ một tiếng, nháy mắt dải ruy băng bay khắp căn phòng, và mảnh giấy sáng bay quanh người cô.

Sau đó chính là tiếng hoan hô của các đồng nghiệp.

Rất rõ ràng bọn họ đã biết kết quả vụ kiện ngày hôm qua, hơn nữa còn coi cô là anh hùng.

Bởi vì luật sư Âu Dương nổi tiếng của Bắc Minh Thị vào ngày hôm qua đã thua trên tay của Cố Tịch Dao.

Đây cũng coi như cửa ải khó trong giới luật sư.

Vân Chi Lâm nhân cơ hội này đưa cho Cố Tịch Dao một bao lì xì: “Đây là quy tắc ở chỗ của anh, mỗi khi có luật sư thắng kiện, anh đều sẽ phát một cái lì xì, đây cũng coi như một loại khích lệ, cái này em không thể nói không cần được.”

Cố Tịch Dao vốn dĩ muốn từ chối, nhưng Vân Chi Lâm đã nói như thế, cô cũng chỉ đành nhận lấy.

Đến trưa, sắp đến thời gian nghỉ trưa. Cố Tịch Dao đang chuẩn bị lấy lì xì của Vân Chi Lâm mời tất cả đồng nghiệp ăn một bữa thì cô nhận được một cuộc gọi.

“Xin hỏi cô có phải là mẹ của Bắc Minh Tư Dương không? Tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, vừa rồi tôi gọi cho ba của em ấy thì không có ai nghe…”

Cố Tịch Dao nghe ra, khi nói chuyện ngữ khí của giáo viên chủ nhiệm của Dương Dương có hơi khẩn trương, cô bỗng cảm thấy có điều không ổn.

“Thưa cô, Dương Dương thằng bé rốt cuộc bị sao rồi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.