Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1612:




Chương 1612

Anh lại ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu.

Sau đó Bắc Minh Quân cắm ba nén hương lên mộ của hai người.

Rồi quay sang nói với Hình Uy: ”Chúng ta về thôi.”

Cùng lúc đó, Cố Tịch Dao lúc này một mình lái xe đến bệnh viện. Cô chưa dẫn Trình Trình đến vì vẫn chưa chuẩn bị tốt giới thiệu lũ trẻ với mẹ thế nào.

Đặc biệt là quan hệ giữa cô và Bắc Minh Quân. Mặc dù nghe mẹ nói bà và Bắc Minh Chính cũng coi như là bạn cũ nhưng gặp chuyện như vậy, đoán là bà vẫn sẽ không tiếp nhận được chuyện đó.

Hơn nữa cũng không muốn để mẹ lo lắng chuyện của mình, bà đã khổ hơn nửa đời rồi, giờ cũng nên đến lúc hưởng thụ, không muốn để bà lại vì chuyện của mình mà lo lắng hơn nữa

Cố Tịch Dao mang theo hoa và một hộp điểm tâm vào bệnh viện.

Hoa cẩm chướng là mua trong tiệm hoa ở cổng bệnh viện. Còn điểm tâm là mua ở thôn Đạo Hương nổi tiếng của thành phố A, thực ra cô cũng không biết rốt cuộc mẹ thích ăn gì.

Trực tiếp hỏi nhân viên bán hàng, mua một ít bánh ít muối ít đường phù hợp với bệnh nhân.

Cô mở cửa bước vào phòng theo dõi, chào bác sĩ trực rồi bước vào phòng bệnh.

Cô phát hiện thiết bị giám sát ban đầu được đặt trên người mẹ đã tháo gần hết.

Lục Lộ vẫn đang ngủ say.

Cố Tịch Dao khẽ đặt đồ lên tủ đầu giường sau đó xoay người về phòng theo dõi: ”Bác sĩ, sao thiết bị của mẹ tôi lại tháo xuống vậy?”

Người trực hôm nay là một bác sĩ trung niên đéo kính gọng vàng.

Ông đưa sổ ghi chép ra cho Cố Tịch Dao xem: ”Cô Cố, theo quan sát và trị liệu của chúng tôi trong khoảng thời gian này thì bệnh tình của bà Lục Lộ đã bắt đầu có chuyển biến tốt, thể chất của bà ấy vẫn tốt nên tốc độ hồi phục khá nhanh. Về phần thiết bị thì không cần nữa, sau này bà ấy sẽ giống như bệnh nhân bình thường, cô có thể thường xuyên qua lại đưa bệnh nhân ra ngoài hít thở không khí, bà ấy cũng đã nằm một thời gian dài rồi, sau đó cô phải cho bà ấy tập thêm các bài tập phục hồi cơ thể. Ban đầu đừng nặng quá mà nên vận động nhẹ. Hoạt động đi lại nhẹ thúc đẩy quá trình lưu thông máu, cũng tốt cho bà ấy mau chóng khôi phục khả năng đi lại. Tôi tin không lâu nữa vô có thể dẫn mẹ cô khỏe mạnh ra viện.”

Cố Tịch Dao vừa nghe liền kích động không thôi, khói mù mà Bắc Minh Quân để lại trong lòng cô như được thổi bay.

Mẹ sẽ nhanh chóng khỏe lại, ngày tháng tốt đẹp sau này cô cùng mẹ dẫn theo Trình Trình và Cửu Cửu sắp dến rồi.

Cố Tịch Dao lại về phòng bệnh, quẳng tâm trạng tồi tệ đi.

Tuy phòng bệnh hôm nào cũng có người dọn dẹp nhưng cô vẫn cẩn thận quét lại một lần nữa.

“Dao đến rồi…” Lục Lộ tỉnh lại, mấy ngày nay bà cũng nghỉ ngơi rất tốt, vừa mở mắt ra đã thấy con gái đang quét dọn phòng bệnh.

Cố Tịch Dao đứng thẳng người, vội vàng đi tới bên giường: ”Mẹ, con làm mẹ tỉnh à?”

Lục Lộ lắc đầu: ”Không, qua đây không làm trễ việc của con chứ.”

”Không có, vừa nãy con nghe bác sĩ nói bệnh của mẹ đã chuyển biến tốt hơn nhiều rồi, giờ đã có thể ra ngoài phơi nắng rồi, lát nữa con đẩy mẹ ra nhé.” Cố Tịch Dao nói rồi xốc giường lên để mẹ ngồi dậy.

Biết mình sẽ sớm bình phục, Lục Lộ tâm trạng cũng tốt hơn: ”Được thôi, mẹ đã lâu rồi chưa được phơi nắng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.