Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1605:




Chương 1605

Nhưng lần này, dường như Bắc Minh Quân đã thay đổi.

Anh không hung hăng như vậy nữa, mà vừa thăm dò vừa nghênh hợp.

Anh cố hết sức để cô không cảm thấy thống khổ, có lẽ anh muốn cô cùng anh hưởng thụ quá trình này.

Tại nhà ăn tầng một, Trình Trình và Dương Dương đã ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, nhất là Dương Dương, nó không giống bình thường, nghiêm túc ngồi trước bàn ăn.

Giang Tuệ Tâm và Phỉ Nhi đối diện bọn chúng, bốn người vẫn duy trì quan hệ hết sức lúng túng. Nên tám đôi mắt không hề nhìn đối phương, mà đồng loạt nghiêng đầu trơ mắt nhìn chỗ ngồi chính vẫn chưa có ai.

“Ọc…” Dương Dương lập tức dùng bàn tay nhỏ che bụng, nhăn mặt lại. Trên mặt bàn bày mứt hoa quả, trứng gà, còn có bánh mì vừa mới được nướng chín, màu vàng óng đầy hấp dẫn, còn mơ hồ tỏa ra mùi hương lúa mạch.

Mùi thơm bay thẳng vào trong lỗ mũi của Dương Dương, khiến nó nuốt nước bọt ừng ực, bàn tay nhỏ bắt đầu ngo ngoe muốn động.

Ngay lúc này, Trình Trình ngồi bên cạnh Dương Dương, trong lúc lơ đãng nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ này của Dương Dương. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, khi ba còn chưa xuống, sao có thể bắt đầu ăn chứ, thế là dưới sự che chắn của cái bàn, nó đạp Dương Dương một cái.

Tất nhiên Dương Dương hiểu ý Trình Trình, nó dùng ánh mắt rất ai oán liếc nhìn Trình Trình, dường như muốn nói: Sao ba và mẹ còn chưa xuống chứ, em sắp đói muốn chết rồi.

Nhưng bọn chúng sao ngờ được, khi mỗi người bọn chúng đói sắp không chịu được thì ở trong phòng ngủ của Bắc Minh Quân trên đỉnh đầu, Bắc Minh Quân đã bắt đầu ăn như gió cuốn. Vua không tảo triều, thế nhưng làm khổ một đám người phía dưới.

Hơn nửa giờ sau… Bắc Minh Quân ngồi dậy có vẻ rất thỏa mãn, anh còn có hứng thú huýt sáo, thảnh thơi đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ lấy ra một bộ áo choàng tắm khoác lên người mình.

Sau đó không biết lúc nào anh đã cầm áo choàng tắm vứt trên mặt đất lên, khẽ vung tay nhét cơ thể đang run rẩy của Cố Tịch Dao vào, rồi đi vào phòng tắm.

Nhìn dáng vẻ ghê tởm đó của Bắc Minh Quân, ánh mắt bất lực của Cố Tịch Dao tràn ngập ai oán và lửa giận, hận không thể nhảy lên người anh, cắn mạnh anh một cái.

Tiếc rằng hiện cô chỉ có thể có lòng mà không có sức, chỉ có thể như một bãi bùn bò tới trên giường không thể động đậy.

Mấy phút sau, Bắc Minh Quân từ phòng tắm đi ra, gương mặt lạnh lùng có vẻ bừng sáng, giữa hai đầu lông mày tràn đầy sáng láng tinh thần, cơ thể cường tráng phối hợp với áo choàng tắm được chế tác tinh xảo, nhìn càng có vẻ quyến rũ. Có vẻ bây giờ có để mình anh một mình lên sườn núi Cảnh Dương thì anh cũng có thể đánh gục mãnh hổ trở về như Võ Tòng.

“Thế nào, em vẫn chưa chịu dậy à, có phải lâu như vậy mới làm nên chưa thích ứng được phải không, hay là lâu như vậy mới làm nên có chút dục cầu bất mãn?” Bắc Minh Quân cúi đầu nhìn Cố Tịch Dao vẫn suy yếu không có sức, có vẻ nghiền ngẫm nói: “Hay là chúng ta nghỉ một lát, năm phút sau tiếp tục nhé?”

Câu nói này đã kích thích dâu thần kinh cầu sống của Cố Tịch Dao, cô nghiến răng ra sức chống người lên, dùng áo choàng tắm quấn chặt người mình.

“Đồ vô lại, cầm thú nhà anh, đồ… ưm…” Cố Tịch Dao còn định mắng gì nữa, nhưng lúc này miệng cô đã bị Bắc Minh Quân dùng miệng bịt kín lại.

Cô không dám dùng tay đánh anh, vì hiện tại tay cô còn phải kéo chặt áo choàng tắm, sợ nếu nó rơi ra lần nữa, tên ghê tởm này lại có thể làm ra chuyện “Không có chút nhân đạo nào” với mình hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.