Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1577:




Chương 1577

Các phụ huynh lúc này cũng vây quanh, nhao nhao chào hỏi hiệu trưởng, còn có mấy kẻ cười khẩy nói: “Tôi đã bảo rồi, tìm đồ ăn cái gì, câu cá hay gì đó cũng chỉ là trò chơi thôi, đây chẳng phải vẫn mang theo đồ ăn tới hay sao.”

Hiệu trưởng đúng là mang tới chút đồ ăn, nhưng là đồ tươi. Ông vỗ vai Đường Thiên Trạch: “Bữa tối năm xem ra phải nhờ anh làm chủ bếp rồi.”

Đường Thiên Trạch cười: “Không thành vấn đề, dê tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”

“Ha ha, đương nhiên là xong rồi.”

Lúc này, không biết từ lúc nào, Dương Dương đã chạy tới bên người Đường Thiên Trạch, cậu bé giật góc áo anh ta: “Chú xinh đẹp, hôm nay chú đến làm đồ ăn cho chúng cháu mà, chú cũng nói sẽ dạy cháu.”

“Được, hôm nay sẽ dạy cháu.” Đường Thiên Trạch thực sự là hết cách với cậu nhóc tham ăn này, lúc nào cũng bị cậu bé nhìn chằm chằm, nếu không dạy nó chút gì thì e là không yên.

Nói rồi, anh ta chỉ huy mọi người mang nguyên liệu đồ ăn chuyển về phía lều vải của mình, sau đó cúi đầu nói với Dương Dương: “Cháu về bảo với mẹ một tiếng, sau đó đến lều vải của chú nhé.”

“Vâng.” Dương Dương đồng ý, sau đó chạy thật nhanh về lều vải nhà mình.

Bên ngoài náo nhiệt vô cùng, nhưng Bắc Minh Quân lại không có tâm tình đó.

Sắp tới tối, bây giờ là lúc làm cơm tối. Cố Tịch Dao bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Vì không có dao phay, nên cô lấy một con dao nhỏ duy nhất trong hộp dụng cụ dùng thay.

Lúc này, Dương Dương chạy từ bên ngoài vào.

“Mẹ, hiệu trưởng mang nhiều đồ ăn tới lắm, chú xinh đẹp sắp trổ tài rồi. Con muốn chú ấy dạy cho con, chú ấy cũng đồng ý, vậy nhé, giờ con tới lều của chú ấy đây.”

Không đợi Cố Tịch Dao phản ứng lại, Dương Dương đã nhanh như chớp không thấy tăm hơi đâu.

Cố Tịch Dao lắc đầu, đứa nhỏ này đúng là không yên tĩnh được một giây phút nào.

Bắc Minh Quân nghe xong, lập tức đứng dậy, cầm theo gà rừng đã xử lý xong, ra khỏi lều vải.

“Ấy, anh định đi đâu?” Cố Tịch Dao buông dao nhỏ xuống, cũng đuổi theo.

Chỉ thấy Bắc Minh Quân đi một mạch tới lều của Đường Thiên Trạch, anh biết Dương Dương nhất định đang có ở đó.

Lúc này, Đường Thiên Trạch đã gọi người mang đồ ăn mà hiệu trưởng đưa tới trải ra, còn cả dụng cụ nhà bếp bày trước cửa lều.

Đường Thiên Trạch đổi bộ rằn ri đi, thay bằng trang phục đầu bếp.

Đi theo cạnh anh ta là Dương Dương.

Bắc Minh Quân đi đến trước mặt Đường Thiên Trạch, nhìn Dương Dương một cái, lạnh lùng nói: “Đi về với ba.”

Dương Dương cau mày lau miệng, vất vả lắm mới được học chút gì đó với chú xinh đẹp, cậu bé không biết bị lão ba chim chết quấy rầy.

Hiệu trưởng lúc này cũng cười ha ha đi ra khỏi lều vải của Đường Thiên Trạch.

“Anh Bắc Minh, hiếm khi cậu chủ nhỏ có niềm yêu thích với ẩm thực, không bằng để cậu bé và Noton học kỹ năng là được, cũng chỉ là chơi vui thôi, sao lại không cho phép chứ, vậy cũng không được.”

Hiệu trưởng ở bên cạnh dàn xếp, Bắc Minh Quân cũng đành thôi, anh nhìn Đường Thiên Trạch một cái, sau đó quay người đi tới trước nồi và bếp, đặt gà xuống bàn để đồ ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.