Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1532:




Chương 1532

Phía sau anh là Lan Hồng, bà ta và một người giúp việc nâng Bắc Minh Triều Lâm đang ngà ngà say bước vào.

Giang Tuệ Tâm vội sai người làm đi chuẩn bị canh giải rượu.

Bắc Minh Khởi Hiên bước đến bên cạnh Giang Tuệ Tâm: “Bà nội, ai chọc bà nội giận vậy chứ?” Nói rồi anh đưa tay cầm lấy một quả lê và con dao trên bàn.

Chẳng mấy chốc anh ta đã gọt xong trái lê rồi đưa cho bà: “Bà nội, tức giận hại sức khỏe, ăn một trái lê để thanh nhiệt hạ hỏa đi.”

“Ừm, đúng là cháu đích tôn của bà, con hiểu chuyện hơn hai thằng nhóc kia nhiều.” Giang Tuệ Tâm cuối cùng cũng chịu nở nụ cười.

Bắc Minh Quân nhìn Bắc Minh Khởi Hiên, anh khẽ híp mắt lại rồi nói: “Mọi người đều đã đến đông đủ rồi, vậy xin mời luật sư Thẩm hãy mau đọc di chúc của ba đi.”

“Khoan đã.” Ngay lúc luật sư Thẩm đang định lấy di chúc của ông cụ ra đọc thì bỗng Giang Tuệ Tâm lại lên tiếng cắt ngang.

Bà ta nhìn Bắc Minh Quân rồi nói: “Quân, con vẫn chưa trả lời dì, rốt cuộc là cô ta sai hay là dì sai.”

Xem ra Giang Tuệ Tâm một mực phải nghe được câu trả lời thì mới chịu thôi.

Tuy Bắc Minh Khởi Hiên cũng không nghe rõ được bao nhiêu, nhưng anh cũng lờ mờ nhận ra hình như là giữa bà nội và Cố Tịch Dao có mâu thuẫn gì đó. Anh cũng nhìn Bắc Minh Quân xem chú ấy sẽ trả lời thế nào.

Bắc Minh Quân nhướn mày: “Dì Tâm, Hình Uy nói đúng. Dì đã hiểu lầm rồi, sau này từ từ con sẽ nói cho dì. Nhưng bây giờ hãy để luật sư đọc di chúc đã.”

Câu nói này của anh đã hoàn toàn dập tắt chút hi vọng nhỏ nhoi trong lòng Phỉ Nhi, không ngờ Cố Tịch Dao lại quan trọng đối với anh như vậy, quan trọng đến nỗi anh không ngại việc chống lại bà Bắc Minh.

Giang Tuệ Tâm gật gật đầu: “Được rồi, dì biết rồi. Tuy dì không phải mẹ ruột của con, cũng dì cũng xem như đã nuôi con từ nhỏ đến lớn. Không ngờ hôm nay con lại bênh vực người ngoài trước mặt dì như vậy.”

Nói tới đây thì nước mắt bà ta cũng chảy ra, rồi bà ta quay qua khóc lóc trước ảnh thờ của Bắc Minh Chính : “Ông nhà à, sao ông không đưa tôi theo luôn đi. Giờ tôi sống có còn nghĩa lí gì đâu, đứa lớn nói tôi sai, ngay đến cả mấy đứa nhỏ cũng trách móc tôi. Cả đời này tôi phí công phí sức vì gia đình này rốt cuộc được gì chứ?”

“Mẹ, mẹ làm gì vậy? Được rồi, đừng khóc nữa, sau này bọn họ mặc kệ mẹ thì con sẽ chăm sóc mẹ, được chưa? Chuyện ba qua đời đã làm mọi người buồn khổ lắm rồi, mẹ còn như vậy thì bọn con chịu sao nổi?” Bắc Minh Đông cũng cau mày nói.

Tính của Giang Tuệ Tâm thân làm con bà anh cũng hiểu rõ, anh biết bà chỉ đang giả bộ trước mặt người ngoài thôi.

Cố Tịch Dao trông thấy cảnh tượng ồn ào rối ren này thì cũng không thể nhịn nổi nữa: “Bà Bắc Minh, có vài lời tôi không nói không được. Đầu tiên là về việc tôi di tiễn ông cụ Bắc Minh, đó là vì ông ấy là người quen cũ của mẹ tôi, mà bây giờ bà ấy đang bị bệnh, không thể đi được nên tôi mới thay bà ấy tới đưa tiễn ông cụ.”

Giang Tuệ Tâm nghe vậy liền đưa mắt nhìn Cố Tịch Dao, Bắc Minh Quân đang đứng che trước cô, bà ta khinh thường nói: “A, khó vậy mà cô cũng nghĩ ra cho được, lý do này đúng là tệ hại thật đấy. Đừng tưởng tôi không biết gì. Vũ Xuân vốn chẳng có dính dáng gì tới ông cụ hết, đâu ra người quen cũ chứ? Cô tính hết mọi cách để làm thân với nhà họ Bắc Minh chúng tôi, rốt cuộc có ý đồ gì vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.