Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1519:




Chương 1519

Khởi Hiên lúc này vừa nóng vừa đau, nhìn dáng vẻ tức giận của ba mình, anh ta không nói được lời nào cả, bởi vì trong lòng có khuất tất.

Lúc này Lan Hồng cũng kìm được nước mắt, kéo tay chồng mình: “Bắc Minh Triều Lâm, thực ra Khởi Hiên cũng là vì không muốn chúng ta quá đau buồn. Con nó cũng là xuất phát từ ý tốt.” Cổ họng bà lại nghẹn ngào.

Cả nhà cứ như vậy đứng trong phòng khách lặng lẽ rơi nước mắt, là con trai cả của nhà họ Bắc Minh mà giờ lưu lạc bước đường cùng như vầy, thật sự cảm thấy quá bi thương.

Một lúc sau, Khởi Hiên mới chậm rãi nói: “Ngày mai là ngày chôn cất ông nội, cả nhà chúng ta đều phải tới đó.”

Bắc Minh Triều Lâm nở một nụ cười gượng gạo: “Chúng ta đều muốn đến, mà đến như thế nào đây? Con quên mất việc chú hai con đuổi chúng ta ra khỏi nhà họ Bắc Minh rồi sao.”

“Con không quan tâm, ngày mai con nhất định phải để ba mẹ đến dự tang lễ của ông nội. Không chỉ vậy, con còn muốn lấy lại tất cả những thứ đã từng thuộc về chúng ta nữa!”

Bắc Minh Triều Lâm hiểu tâm trạng của con trai mình, ông giơ tay vỗ vỗ vai Khởi Hiên: “Khởi Hiên, ba biết con nghĩ thế nào, nhưng thực lực của chú hai không dễ lung lay. Cho dù ông con có còn sống đi nữa thì cũng phải nhường chú ấy ba phần.”

Khởi Hiên cười lạnh: “Ba, con trai của ba đã không còn như trước đây rồi. Hiện giờ con đã vào lại Bắc Minh Thị rồi, con vẫn là cổ đông lớn thứ hai của nhà họ Bắc Minh. Với sự cố gắng của con, không sớm thì muộn Bắc Minh Thị cũng sẽ thuộc về con thôi.”

Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng ngạc nhiên nhìn con trai mình.

“Khởi Hiên, chuyện này xảy ra khi nào vậy? Con lấy đâu ra nhiều tiền thế. Bắc Minh Thị là công lao cả đời của ông nội con dựng nên, con không thể liên kết với người ngoài hủy hoại nó được.”

“Đúng đó Khởi Hiên, tuy bây giờ chú hai con đang quản lý Bắc Minh Thị, nhưng ít nhất nó vẫn là của nhà họ Bắc Minh chúng ta. Nói cho ba mẹ biết chuyện này rốt cuộc là thế nào hả.”

Khởi Hiên đưa tay ấn hai người ngồi xuống sô pha: “Ba mẹ đừng lo lắng, trong lòng con tính toán rất rõ. Con là người của nhà họ Bắc Minh, sẽ không để tài sản của gia đình rơi vào tay người ngoài đâu. Chỉ là con muốn lấy lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về chúng ta mà thôi, hơn nữa còn muôn đòi lại gấp đôi.”

Bắc Minh Triều Lâm và Lan Hồng nhìn nhau, Khởi Hiên hơn vợ chồng họ gấp trăm lần về năng lực và kiến thức, nhưng họ vẫn rất lo lắng, dù sao người con trai đang đối mặt không phải ai khác mà chính là Bắc Minh Quân. Người được ba mình đánh giá cao nhất.

Cố Tịch Dao ở với mẹ cô trong phòng một lúc, cuối cùng bác sĩ trực yêu cầu cô rời đi.

Trên đường về nhà, Cố Tịch Dao đã suy nghĩ rất nhiều, nhất là việc ngày mai cô thay mặt mẹ tham dự tang lễ của ông Bắc Minh, nghĩ đến đây, lông mày cô khẽ nhíu lại.

Mặc dù mẹ cô ngoài mặt bảo cô thay bà gửi một chút lòng thành tới ông, nhưng cô dường như nhìn thấy điều gì đó khác lạ trong mắt mẹ.

Ngày mai cô sẽ gặp bà Bắc Minh và Phỉ Nhi, cô phải đối mặt với họ ra sao? Cố Tịch Dao cau mày khi nghĩ đến điều này.

Ngày hôm sau là ngày chôn cất Bắc Minh Chính.

Vốn dĩ Bắc Minh Quân định tổ chức tang lễ vừa phải khiêm tốn thôi, thế nhưng mới sáng sớm mở rèm trong phòng ngủ ra là đã nhìn thấy rất nhiều phóng viên tập trung trước cổng nhà họ Bắc Minh rồi.

Anh hơi cau mày, lúc quay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Cửa phòng ngủ có vài tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Bắc Minh Quân hạ giọng.

Cửa phòng ngủ mở ra, Hình Uy bước vào, anh ta mặc một bộ vest đen với vẻ mặt nghiêm trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.