Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1512:




Chương 1512

Bắc Minh Quân nhướng mày, mỉm cười đáp lại: “Bác gái đừng khách sáo như thế, cháu hiểu rất rõ tính cách của cô Cố, có lẽ là do hôm nay cô ấy quá mệt mỏi nên mới không muốn nhìn thấy cháu. Nếu đã như vậy, cháu xin phép về trước.”

Nói xong, anh quay đầu liếc nhìn Cố Tịch Dao, rồi xoay người rời đi không thèm ngoảnh mặt.

Hình Uy thấy bầu không khí hơi lúng túng thì không thể ở lại được nữa, đành phải nói nhỏ với Cố Tịch Dao một câu: “Cô Cố nhớ giữ gìn sức khỏe, chúng tôi đi trước.”

Rồi anh ta nhanh chân đuổi theo Bắc Minh Quân đã đi ra ngoài phòng bệnh.

Cố Tịch Dao thấy tên Bắc Minh Quân đáng ghét đã đi rồi, lúc này mới không nghiêm mặt nữa, mà cúi người nâng giường bệnh của Lục Lộ lên, rồi đặt một chiếc bàn nhỏ trước mặt bà.

“Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.” Nói xong, cô cầm hộp cơm đi tới.

Lục Lộ nhìn con gái rồi hỏi: “Có phải con rất quen cậu Bắc Minh kia đúng không?”

Cố Tịch Dao đang mở hộp cơm ra.

Nghe mẹ mình hỏi vậy, cô bỗng ngừng hành động trên tay mình lại trong giây lát, rồi mới đặt hộp cơm lên chiếc bàn nhỏ: “Mẹ, con không hề quen anh ta.”

“Dao, con đừng gạt mẹ, mẹ có thể nhìn ra quan hệ giữa con và cậu ấy không hề tầm thường. Mẹ thấy cậu Bắc Minh này xuất thân từ gia đình giàu có. Bằng không, sao con nổi nóng với cậu ta như vậy, mà cậu ta có thể nhẫn nhịn được chứ?”

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn Lục Lộ, trên mặt đã không còn nở nụ cười nữa, mà khổ sở nói: “Mẹ, mẹ đừng hỏi chuyện này nữa, khi nào thích hợp con sẽ nói cho mẹ biết rốt cuộc giữa con và anh ta đã xảy ra chuyện gì.”

Nói xong, tôi múc từng món bổ trong hộp cơm vào bát.

“Mẹ, chúng ta ăn cơm thôi.” Cố Tịch Dao nói xong thì múc cho mẹ một bát canh, rồi bưng tới trước mặt bà, cẩn thận múc một muỗng nhỏ, sau khi thổi xong mới đưa tới bên miệng Lục Lộ.

Lục Lộ nhìn con gái, nếu cô không muốn nói, vậy thì bà không cần phải hỏi nữa. Nhưng trong lòng bà biết rõ, con gái mình có nỗi khổ riêng.

Bà thật sự không ngờ, mình đã từng gặp một người đàn ông khiến mình cả đời không thể quên được, vậy mà giờ con gái mình cũng giống như mình lúc trước.

“Mẹ, sao mẹ không uống canh thế?” Cố Tịch Dao thấy mẹ mình trầm tư thì hỏi.

“Không có gì, mẹ chỉ nhớ tới mấy chuyện lúc trước thôi.” Nói xong, bà uống hết canh trong muỗng.

Sau khi uống xong, bà do dự một lát rồi nói: “Dao, gia đình cậu Bắc Minh này làm công việc gì?”

“Mẹ, mẹ hỏi chuyện này làm gì?” Rõ ràng Cố Tịch Dao không muốn trả lời vấn đề này.

“À, không có gì, mẹ chỉ muốn hỏi một chút về gia thế của cậu ta thôi, bởi vì mẹ có quen một người đã mất tích từ rất lâu rồi, ông ấy cũng mang họ Bắc Minh.”

Cố Tịch Dao dừng động tác múc canh lại, sẽ không có chuyện trùng hợp đến thế chứ, cùng mang họ Bắc Minh, vậy thì có thể là ai, có khi nào là ông cụ Bắc Minh không?

Nhưng hai người chênh lệch tuổi tác quá lớn, sao có thể là ông ta chứ?

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nữa, chúng ta ăn cơm xong rồi hẵng nói được không?”

Lục Lộ gật đầu, rồi tiếp tục ăn cơm.

Bắc Minh Quân đi ra khỏi bệnh viện, còn Hình Uy thì đi theo sau.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.