Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1510:




Chương 1510

Cô vừa đi tới cửa, chưa kịp mở cửa ra thì thấy cửa đã được mở từ bên ngoài, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa cô hơi sửng sốt: “Sao anh lại tới đây?”

Nói xong, cô định đi ra ngoài, không muốn cho người bên ngoài đi vào trong, nhất là cô không muốn mẹ mình nhìn thấy người này.

Ngoài cửa, người đàn ông bị cô đẩy như thế vẫn không nhúc nhích, anh nhìn dáng vẻ hơi hoảng loạn của Cố Tịch Dao ở trước mặt, rồi nở nụ cười khẩy.

“Tại sao tôi không thể tới đây, em đừng quên rằng mẹ em là do tôi phái người đón từ thành phố S đến đây, hơn nữa lần này tôi tới đây là muốn thăm mẹ em, xem như báo đáp biểu hiện của em ở trên phiên tòa hôm nay.”

“Cô Cố, thật ra cậu chủ là muốn tới xem bệnh tình của mẹ cô đã có chuyển biến chưa, để anh ấy sắp xếp việc điều trị thích hợp hơn.” Hình Uy đứng sau lưng Bắc Minh Quân sợ Cố Tịch Dao hiểu lầm, nên vội vàng giải thích.

Cố Tịch Dao tức giận nhìn Bắc Minh Quân: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng giờ sức khỏe của mẹ tôi vẫn còn khá yếu, nên tôi không hy vọng người khác làm phiền bà ấy nghỉ ngơi.”

“Sao tôi lại làm phiền bà ấy chứ, em yên tâm, tôi sẽ không đối xử bà ấy như em đâu.” Bắc Minh Quân nói xong thì nhẹ nhàng đẩy Cố Tịch Dao qua một bên, rồi sải bước đi vào trong.

Bác sĩ trực ban vừa nhìn thấy anh đã đứng dậy ngay, vẻ mặt hơi căng thẳng nói: “Cậu Bắc Minh, cậu tới rồi.”

Bắc Minh Quân đi qua phòng theo dõi, rồi đi vào phòng Lục Lộ đang nằm.

Hình Uy cầm một hộp cơm đi theo sau.

Cố Tịch Dao thấy mình không cản được anh, nên nhíu mày rồi cũng vào theo. Thật ra cô không hề muốn cho Bắc Minh Quân vào thăm mẹ mình.

Còn phần tại sao thì có lẽ là vì giờ anh chỉ là ba của con cô, chứ không có thân phận gì khác.

Lục Lộ thấy có hai người lạ mặt bỗng đi vào phòng bệnh của mình thì hơi bất ngờ và ngạc nhiên.

Nhất là khi bà nhìn thấy người đàn ông đang đi phía trước, anh mặc bộ đồ vest được cắt may tỉ mỉ, trên người toát ra khí chất độc đoán khiếp người, hơn nữa còn mang phong thái cao quý làm người khác phải kính nể.

Còn người đàn ông đi phía sau anh cũng có vóc dáng cao lớn, nhưng nếu là người tinh tường thì có thể nhìn ra, anh ta là trợ lý của người đàn ông trước mặt.

Không những thế, khi Lục Lộ nhìn thấy người đàn ông trước mặt, khuôn mặt của anh rất giống một người mà bà từng quen lúc trước.

Có khi nào anh có quan hệ gì với người đó không? Nghĩ đến đây, bản thân Lục Lộ cũng cảm thấy không thể nào.

Trên đời này, có rất nhiều người có khuôn mặt giống nhau, huống hồ người đó đã mất nhiều năm như vậy, đã sớm không còn tin tức gì rồi.

Đúng lúc này, Cố Tịch Dao vội vàng đi tới trước mặt mẹ mình từ phía sau Hình Uy.

Lúc cô nhìn thấy vẻ mặt này của mẹ mình, thì không khỏi quay đầu lườm Bắc Minh Quân, như đang nói cho anh biết, nếu anh dọa mẹ tôi sợ hãi, tôi sẽ cho anh biết tay.

“Dao…” Lục Lộ chậm rãi gọi tên con gái mình.

Cố Tịch Dao vội cúi người, vươn tay nắm lấy tay mẹ mình: “Mẹ, có chuyện gì ạ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.