Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1470:




Chương 1470

Dứt lời, Hình Uy kéo người đàn ông đó đối diện với màn hình lớn, lúc này đang phát đến đoạn Hình Uy đạp một đạp đá bay Tam Hỗn.

Người đàn ông cầm loa bị dọa đến mức thả lỏng tay.

“Bộp”

Cái loa trong tay rơi xuống mặt đất, tay chân anh ta đập loạn xạ muốn thoát ra.

Hình Uy sao có thể cho anh ta thoải mái như vậy, Hình Uy cười lạnh: “Nói cho tôi biết là ai đã sai anh tới đây quấy rối.”

Người đàn ông bị dọa mất cả hồn vía: “Thưa, thưa anh. Tôi được người đầu trọc bị anh đánh thuê tới, thật ra tôi không hề quen anh ta, xin anh thả tôi đi, tôi là đến đường cùng nên mới làm việc này để kiếm sống.”

Hình Uy nghe xong cũng hiểu, gật đầu để anh ta xuống.

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Người đàn ông đó khách sáo nói, sau khi quỳ xuống dập đầu hai cái với Hình Uy rồi đứng dậy chạy trối chết.

“Chuyện đã được giải quyết chưa?”

Hình Uy trở lại phòng làm việc của Bắc Minh Quân, Bắc Minh Quân đang cúi đầu xem tài liệu, thuận miệng hỏi một câu.

Hình Uy khẽ gật đầu: “Ông chủ, tôi đã hỏi rõ rồi, là tên lưu manh đầu trọc tối qua thuê người tới đây gây chuyện, có cần tôi phái người tới thăm hỏi ân cần anh ta một chút hay không?”

“Không cần, bây giờ chúng ta không có thời gian để quan tâm đ ến những đồ ruồi nhặng sâu bọ đó.”

Hình Uy khẽ gật đầu: “Ông chủ nói đúng lắm.”

Cố Tịch Dao đang trên đường về nhà, đã rất lâu rồi cô không đi một mình trên đường, bất giác bị hấp dẫn bởi mùi thơm bay ra từ một trong mấy cửa hàng phía trước, hương thơm này thật quen thuộc.

Cô theo mùi thơm đi tới trước một cửa hàng không lớn, hơn nữa lối vào cửa hàng cũng không trang trí gì. Cô ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu treo ở cửa: Quán trà Xuân Lai.

Nhìn thấy bảng hiệu này, cô không khỏi sững sờ. Đây là nơi mà thời còn học sinh cô thường xuyên đến, chỉ là về sau không biết đã chuyển đi nơi nào.

Khi đó cô còn cảm thấy rất tiếc, nhưng không ngờ hôm nay cô còn có thể gặp lại.

Món ăn sáng ở đây cũng rất ngon, nhưng món sở trường nhất, cũng món ngon nhất lại là món nem rán có vẻ hết sức phổ biến.

Cố Tịch Dao đi vào trong tiệm, một người trung niên mập mạp nhiệt tình từ bếp phía sau đi ra, khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Mời cô vào bên trong ngồi.”

Nói xong, ông ta hơi sững sờ nhìn Cố Tịch Dao, nghĩ một lát rồi vỗ tay một cái: “Cô là cô Cố phải không?”

Cố Tịch Dao mỉm cười khẽ gật đầu với ông ta: “Ông chủ biết tôi sao?”

Người trung niên mập mạp vui vẻ nói: “Sao có thể không biết cô Cố chứ, cô là khách quen của chúng tôi mà. Thế nào, hôm nay vẫn như trước kia, một suất nem rán một bát sữa đậu nành phải không?”

Cố Tịch Dao tìm một chỗ ngồi xuống, mỉm cười gật gật đầu với ông ta: “Trí nhớ của ông chủ thật là tốt, nhưng lần này đóng gói cho tôi năm suất.”

“Ha ha, hôm nay cô mời khách sao?” Ông chủ cười khanh khách nhìn Cố Tịch Dao. Cố Tịch Dao gật đầu: “Xem như thế đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.