Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1432:




Chương 1432

Kiều Lạc nhíu mày nhìn Cố Tịch Dao: “Tớ đã như này rồi, cậu không giúp tớ nghĩ cách thì thôi, còn vui khi người ta gặp họa, cậu rốt cuộc có phải là bạn tốt của tớ không hả?”

Cố Tịch Dao vội nói: “Kiều Kiều, cậu trước tiên đừng tức giận, sự việc thật ra không có tồi tệ như cậu tưởng tượng đâu. Tối hôm đó quả thật chúng ta đều uống nhiều, cậu cũng gọi mấy người đến, nhưng đến cuối cùng, tớ thông qua điều tra, phát hiện đến cuối cùng, ở cùng với cậu chỉ có một người.”

Nói rồi, ngón tay cô chỉ vào bụng của Lạc Kiều: “Tám phần là của anh ta.”

Lạc Kiều lúc này đã gấp đến mức sắp cháy nhà rồi, hai tay cô ta nắm chặt cánh tay của Cố Tịch Dao, dùng sức lắc lắc: “Dao, nói cho tớ biết cậu điều tra được là tên khốn nào.”

Lực tay của Lạc Kiều thật ra không nhỏ, cánh tay của Cố Tịch Dao bị cô ta làm cho đau rồi: “Ài, Kiều Kiều, cậu có thể nhẹ chút không. Nếu như là người đó, cũng coi như cậu không chịu thiệt. Hơn nữa tên đó tớ thấy có khá thành thật.”

Lạc Kiều tức đến trợn mắt: “Thành thật, nếu như thành thật thì sẽ không nhân lúc tớ mơ màng mà ấy rồi.”

“Kiều Kiều, cậu đừng nói như thế, lúc đó là cậu chủ động. Nếu như nói thẳng toẹt, người ta mới là người bị ép.” Cố Tịch Dao nói.

Lạc Kiều mặt mày cay đắng nhìn Cố Tịch Dao: “Dao, cậu đừng ở đây nói bóng gió nữa, nói cho tớ biết anh ta là ai.” Nói rồi, cô ta đưa ba ngón tay ra: “Tớ bảo đảm không tìm anh ta gây chuyện, tớ làm một kẻ câm còn không được sao.”

Cố Tịch Dao mím môi đang cười lại, nhìn bộ dạng cô ta bị dày vò cũng không chọc cô ta nữa, biểu cảm rất nghiêm túc nhìn Lạc Kiều, nói: “Thật ra người này cậu cũng biết, hay ở cùng với người ba chim chết của hai bảo bối nhà tớ…”

Lạc Kiều quả nhiên vẫn coi như thông minh, Cố Tịch Dao chỉ cho gợi ý đơn giản, cô ta híp mắt lại: “Dao, người cậu nói chắc không phải là ông chú đó chứ…”

Cố Tịch Dao rất trịnh trọng gật đầu.

“Ôi…” Lạc Kiều dùng tay vỗ vào trán của mình, sau đó ngồi phịch xuống sàn nhà: “Thiết nghĩ Lạc Kiều tớ tuy không tính là chim sa cá lặn, nhưng cũng coi như dung mạo như hoa. Vậy mà lại rơi vào tay ông chú này.”

Cố Tịch Dao đứng ở một bên: “Cậu đừng mở miệng là ‘ông chú này ông chú nọ’, tuổi tác của anh ta cũng không lớn, tính cẩn thận tuổi tác của hai người hợp mà.”

Lạc Kiều ngoảnh đầu nhíu mày nhìn Cố Tịch Dao: “Cậu đừng nói thay cho anh ta, cũng không nghĩ boss của anh ta là ai, boss của anh ta bắt nạt cậu cũng không phải một hai lần rồi. Ba đứa trẻ không phải chính là cũng đến như thế hay sao.”

Cố Tịch Dao mặt mày hơi thay đổi, cẳng thẳng quay đầu nhìn về phía cửa: “Kiều Kiều, cậu nói nhỏ không được sao. Bắc Minh Quân đối xử với tớ không ra sao, nhưng Hình Uy ở bên cạnh anh ta lại không có một chút tật xấu gì. Hơn nữa tớ nhìn ra được anh ta có thể chịu trách nhiệm với cậu.”

Lạc Kiều không dễ gì đứng lên được, liền xua tay với Cố Tịch Dao: “Dao, bỏ đi. Cá tìm cá tôm tìm tôm, gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Bỏ đi, tớ cũng không định tìm anh ta gây phiền phức gì, cũng không tìm anh đòi phí tổn thất thanh xuân. Hai ngày nữa tớ đi phá đứa bé trong bụng, coi như tớ gặp xui, xem như tớ đi trên đường không cẩn thận giẫm vào shit chó không được sao.”

Nói đến đây, Cố Tịch Dao nhìn thấy mắt của Lạc Kiều có hơi đỏ.

Trong lòng cô biết rõ, thật ra Lạc Kiều không phải thoáng như vẻ ngoài mà cô ấy tỏ ra, trên thực tế cô ta cũng là một người rất biết giữ mình.

Cố Tịch Dao thở dài, đều là họa khi uống rượu, mặc dù người sai về cơ bản là Lạc Kiều, nhưng cô lúc đó cũng vì sự thất vọng của mình mới nghĩ đến cùng nhau đi uống rượu.

Cô đưa tay vỗ nhẹ vào vai của Lạc Kiều: “Kiều Kiều, tớ cảm thấy cậu bây giờ bình tĩnh lại đã. Chuyện như phá thai không phải trò đùa. Nếu giữa hai người có duyên phận như thế, vậy không bằng thử chung sống một khoảng thời gian thử xem. Tớ không phải nói tốt cho Hình Uy đâu, thời gian dài tiếp xúc với anh ta như vậy cũng chưa thấy anh ta có tật xấu gì, nếu như làm chồng, có lẽ còn đáng tin hơn nhiều so với Bắc Minh Quân – boss của anh ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.