Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 141:




Chương 141

Bắc Minh Quân thấp giọng thầm thì: “Sao vậy, trò hay còn chưa xem xong đã vội đi rồi sao?”

Sắc mặt Cố Tịch Dao trắng bệch, đôi mắt mở to hoảng loạn, nghiến răng nói: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Rõ ràng là bữa tiệc này không phù hợp với tôi!”

Nhìn những gã đàn ông đang ăn uống vui vẻ quanh mình, đặc biệt còn có mấy người còn cầm lấy tay của người phụ nữ kia vuốt ve…

Một cảm giác ghê tởm lấn chiếm lấy cô, cô hung dữ trừng mắt nhìn Bắc Minh Quân.

Ai ngờ, Bắc Minh Quân nheo mắt, đôi mỏng nở một nụ cười nham hiểm: “Ai nói là không thích hợp với cô?”

Đôi mắt âm trầm đó đang nhìn Cố Tịch Dao run rẩy!

“Anh có ý gì vậy?”

Cô sợ hãi muốn vùng vẫy thoát khỏi cánh tay anh, nhưng cô nhận ra rằng càng vùng vẫy thì tay lại càng bị anh siết chặt hơn.

Bắc Minh Quân nheo mắt lại, liếc nhìn mấy gã đàn ông kia rồi bỗng nhiên cười lớn: “Các vị, nếu như mọi người đã không kiềm chế được nữa thì món chính lên đi!”

Lời nói ra hẳng thắn và dứt khoát.

“Ha ha ha, ngài tổng giám đốc Bắc Minh, vậy tôi không khách sáo nữa…”

“Khà khà, người phụ nữ này còn trinh thật chứ?”

Cố Tịch Dao lại càng thấy ghê tởm, cô nghiến răng: “Bắc Minh Quân, anh vô là đồ vô sỉ hạ lưu!”

Cô vốn cho rằng, anh là một người ưa sạch sẽ,chắc chắn sẽ không chịu nổi việc để cho một người phụ nữ tầm thường chạm vào mình.

Nhưng mà sau khi xem xong màn kịch này, hóa ra anh ta và những tên viên chức thối nát kia không khác nhau là mấy, cô thật sự thất vọng về anh!

“Tôi vô sỉ? Tôi hạ lưu?”

Đôi mắt sâu thẳm của Bắc Minh Quân chợt lóe lên một tia ác độc.

Bỗng nhiên, anh kéo cô lại trước ngực, xé áo cô ra một cách thô bạo…

Rẹt…. Kịch. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong nháy mắt bổng nghe được âm thanh của một chiếc cúc áo rơi xuống sàn nhà.

Những gã đàn ông kia thấy thế liền giật nảy mình.

Bọn họ lập tức hiểu ra và cười xảo trá: “Ha ha ha, hóa ra ngài tổng giám đốc Bắc Minh có dụng ý khác.”

Bắc Minh Quân cười nhếch mép, nói một câu lấy lệ: “ Hy vọng cô thư ký của tôi không làm mọi người mất hứng.”

“Hả? Thư ký ư?” Giọng điệu ám muội ấy đã bộc lộ tất cả mọi thứ.

“Không hề không hề, ha ha, ngài tổng giám đốc Bắc Minh cứ tiếp tục đi…”

Sau đó, bọn họ lại tiếp tục hào hứng thưởng thức buổi tiệc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tịch Dao trắng bệch như một tờ giấy trắng, những ngón tay cấu chặt vào áo mình, con ngươi cơ rút lại vì sợ hãi: “ Bắc Minh Quân, anh điên rồi phải không? Anh đã từng hứa sẽ không dùng đến thủ đoạn cưỡng ép…”

“Vậy ah, tôi đã từng hứa thế sao! Nhưng sự thật đã chứng minh tôi quá ngu dốt rồi! Mới để cô tùy ý bỡn cợt!” Anh lạnh lùng gằn từng câu từng chữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.