Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1184:




Chương 1184

Nghe Béo Lùn ở trong hố nhờ giúp đỡ, Cao Gầy vỗ một cái mông lên đất, xoay người đi tới miệng hố.

Anh ta không đi kéo Béo Lùn ngay, mà đứng ở đó giảng giải vẻ mặt chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép: “Nói cho cậu bao nhiêu lần rồi, thịt sẽ cản trở con đường phát triển sự nghiệp của cậu, sao không nghe chứ? Cái hố này cũng không leo lên được, tôi cũng ngại nói ra, xấu hổ gần chết.”

Cố Tịch Dao nhìn lén Cao Gầy, anh ta chỉ lo giảng đạo, không chú ý tới mình.

Cô bắt đầu thử buông lỏng sợi dây.

Xoay người một cái, trong lòng cô bỗng hồi hộp. Hóa ra người béo lùn đó lúc trói cô sợ cô bị đau, cho nên sợi dây cũng không chặt lắm, hơn nữa người cô mảnh mai, xoay người mấy cái, sợi dây đã lỏng đi không ít.

Nhân lúc bây giờ không ai chú ý tới mình, nhanh chóng nới lỏng sợi dây.

“Anh rể, anh đừng nói nữa, đừng nói nữa, kéo lên trước đã.” Béo Lùn nghe nhiều đến mức tai đóng vẩy rồi.

“Nếu đã xuống rồi thì trói chặt mấy đứa ranh con kia đã, kéo mấy đứa bắt được lên trước rồi kéo cậu lên.”

Cao Gầy vừa nói vừa nhặt sợi dậy Béo Lùn để dưới đất lên, mình nắm một đầu rồi ném đầu còn lại xuống.

Béo Lùn nghe lời Cao Gầy, kéo sợi dây đến trói Dương Dương lại.

“Ấy, ấy nhẹ một chút. Trẻ con bị thương không ai mua giá cao đâu.” Cao Gầy ở phía trên khẩn trương nhìn.

“Được, được, biết rồi, biết rồi. . .” Béo lùn đồng ý. Thật là bực mình, định dạy dỗ thằng nhóc này một trận, nhưng anh rể lại chiều nó, sợ có gì sai sót nên đối xử với nó như con ruột.

Nhịn thì nhịn, có thể bán nhiều tiền cũng coi như bồi thường cho mình đi.

Béo Lùn mặt ủ rũ, trói Dương Dương cũng lỏng hơn, chỉ bảo đảm nó không thể chạy thoát là được.

“Anh rể, trói xong rồi, anh kéo lên đi.”

Tên Béo Lùn gọi một câu, tên Cao Gầy kéo dây lên trên.

“Không ngờ bọn trẻ con cũng nặng thật.” Anh ta cẩn thận kéo sợi dây nói.

Không lâu sau Dương Dương lại lên trên mặt đất.

Cao Gầy đứng lên xách Dương Dương tới bên cạnh Cố Tịch Dao: “Coi như cho hai mẹ con cô gặp mặt.” Anh ta cũng không nhìn ra sợi dây trên người Cố Tịch Dao có gì không ổn, xoay người lại trở về miệng hố.

Hoặc là nói giờ phút này tên đó đã khinh xuất, thế nào thì anh ta cũng không ngờ tới việc một người phụ nữ đã tháo được dây trói.

Cố Tịch Dao đau lòng nhìn Dương Dương: “Cục cưng, con bị thương ở đâu không, có bị đau chỗ nào không?”

Dương Dương lắc đầu một cái: “Con không đau chỗ nào hết.” Vừa nói, khuôn mặt nhỏ của cậu lại hiện ra một vẻ lo lắng: “Không biết ‘Quả banh’ chạy ra rừng cây tìm được Trình Trình và chú đầu bếp chưa.”

Cố Tịch Dao nhìn Dương Dương khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cục cưng, yên tâm đi, chúng ta sắp gặp bọn họ rồi.”

Dương Dương hơi nghi hoặc nhìn mẹ: “Chúng ta vẫn còn ở trong tay người xấu, có thể rất nhanh sẽ gặp họ sao?”

Cố Tịch Dao thần bí nháy mắt một cái với Dương Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.