Cô Vợ Bướng Bỉnh Mua Một Tặng Hai

Chương 1161:




Chương 1161

Cố Tịch Dao giống như là đứa bé phạm lỗi, cúi đầu đứng ở cửa.

Gương mặt Bắc Minh Quân lạnh nhạt, lông mi hơi chớp. Có phải là lúc này nói quá nặng lời, làm cô không chịu được.

Anh muốn nói gì đó với Cố Tịch Dao nhưng lời nói đến miệng lại thành: “Giúp Phỉ Nhi thay quần áo xong rồi hả?” lạnh như băng.

Cố Tịch Dao không lên tiếng, chỉ là yên lặng gật nhẹ đầu, không phải cô đang giận Bắc Minh Quân, mà là vẫn chưa nghĩ được nên dùng biểu tình và thái độ gì đối diện với anh.

Lúc này, trong phòng chỉ có hai người, không khí tràn ngập sự xấu hổ.

Hình Uy đưa Dương Dương vào phòng ngủ, sắp xếp xong chuẩn bị ra ngoài, vừa mới hé cửa ra, đã thấy Bắc Minh Quân và Cố Tịch Dao, anh ta vội vàng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Chú đầu bếp, sao chú không ra nữa.” Trình Trình nghi hoặc.

Hình Uy nhìn Dương Dương đã ngủ say, ra dấu im lặng, nhỏ giọng nói ra: “Chủ nhân và cô Cố ở bên ngoài.” Sau đó nhẹ nhàng cầm ghế đến ngồi cạnh giường.

Trình Trình nghe thấy ba ở với mẹ, tâm trạng tốt lên, cũng cười làm dấu im lặng, sau đó rúc vào trong chăn.

Bên ngoài, lửa càng lúc càng lớn, Bắc Minh Quân ở dưới tầng hầm lại ko chút gợn sóng.

Đây là “cảng tránh gió” tự tay anh tạo nên, chứa đầy tuổi thơ mất mát của anh.

Trầm mặc…

Cố Tịch Dao dưới không khí như vậy, cảm thấy thời gian cũng dài ra.

“Em đứng ngốc ở đó làm gì? Đến đây, ngồi đi.” Cuối cùng là Bắc Minh Quân mở miệng, anh nói xong chỉ cái ghế bên cạnh.

Cố Tịch Dao không ừ hử đi tới, ngồi xuống trên ghế kia, nhưng vẫn cúi đầu như cũ.

Bắc Minh Quân nhìn dáng vẻ Cố Tịch Dao, ánh mắt có chút ấm áp, khóe miệng cũng nhếch lên một đường con: “Vừa rồi vẫn như là một con hổ, sao bây giờ lại như cừu con rồi.”

Nói xong anh ngồi thẳng người, duỗi tay nâng cằm Cố Tịch Dao, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên.

Gương mặt trắng nõn của cô dần dần hiện lên trước mặt Bắc Minh Quân, lúc xúc cảm của tay cảm thấy có chút ướt át, hơi dừng lại. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Chỉ ngắn ngủi, lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Cố Tịch Dao, cô đã nước mắt thành dòng.

Vẻ đẹp như hoa lê đẫm mưa, nhìn dáng vẻ của cô, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, không muốn bỏ qua chi tiết nào.

Cuối cùng nhất, anh vẫn dùng một tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt của cô, một tay ôm cô vào lòng.

Để cô lặng lặng lắng nghe tiếng tim đập của mình.

“Em biết anh vì sao lại xây dựng nơi này thành thế này không?” Bắc Minh Quân không nói đến chuyện hỏa hoạn.

Cố Tịch Dao ở trong ngực anh, lần nữa chân thật dựa vào thân thể của anh.

Tiếng tim đập, trầm ổn có tiết tấu vang lên bên tai, làm cô cảm nhận được sự yên bình và an toàn.

Lời nói của Bắc Minh Quân làm cô sững sờ, cô chỉ biết nơi này có một tầng hầm, ở đây để không ít đồ quý giá. Từ khi bước vào cho đến giờ, cũng không nhìn kỹ.

Không phải vô tâm, mà là các chuyện cứ liên tiếp, làm cô không có tâm trạng.

Cố Tịch Dao quay đầu nhìn mấy thứ đồ quý giá thiếu chút nữa bị Dương Dương hủy đi, còn có mấy thùng rượu gỗ.

 

Chương 1162

Trong lòng bắt đầu nói thầm, nói chuyện này làm gì, là muốn quảng cáo thưởng thức của mình cao bao nhiêu, muốn mình khen mấy câu sao? Hừ sẽ không theo ý anh.

Cố Tịch Dao ngồi thẳng lại, nhìn mấy thùng rượu kia thuận miệng nói một cậu: “Vừa nhìn chỉ thấy anh là ma men.”

Lời vừa nói ra, gương mặt Bắc Minh Quân lập tức cứng lại. Khó cho cô vẫn canh cánh chuyện mình uống rượu lúc trước trong lòng?

Theo ánh mắt Cố Tịch Dao nhìn đến mấy thùng rượu, anh càng khẳng định phán đoán của mình.

Khóe miệng của anh lộ ra nụ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu. Không muốn giải thích gì, mọi người không phải thường nói: Giải thích chính là che dấu.

Bắc Minh Quân chậm rãi đứng người lên: “Hiếm khi em hứng thú với mấy thùng rượu như vậy, cũng không muốn xem xem những thứ khác.?”

Như là lời của anh chỉ điểm cho Cố Tịch Dao, cô cũng cảm giác được đến chỗ này, nhưng lại không biết gì cả.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác bắt đầu nhìn cả tầng hầm ngầm, ở đây làm cô có chút giật mình:

Ngoại trừ mấy thùng rượu và giá gỗ, đầy phòng đều có thể thấy các vật dụng tạo hình hoạt họa, vách tường hoa văn rực rõ, treo trên tường, là đủ loại mặt nạ hoạt hình; sau sô pha, một số khu vực dưới vách tường phòng ngủ, thậm chí còn chất đống đồ chơi xếp gỗ và bóng đá.

Nói nơi này là tầng hầm ngầm, còn không bằng nói là một khu vui chơi thiếu nhi ấm áp.

Cố Tịch Dao nhìn trên kệ trong tủ âm tường đối diện sô pha, có mấy khung hình.

Cô bước qua, cầm lấy khung hình chính giữa, cũng là khung hình lớn nhất.

Hình ảnh nhìn qua là một nhà ba người hạnh phúc.

Cô không kìm lòng được dùng ngón tay chạm vào một bé trai có gương mặt tươi cười giống như Trình Trình Dương Dương chính giữa, còn có người phụ nữ xinh đẹp cười lên dịu dàng động lòng người, còn có một người đàn ông anh tuấn nghiêm túc đứng bên phải. .

Nhìn ảnh chụp, Cố Tịch Dao không khỏi cảm thán thời gian vô tình tàn khốc: Người đàn ông và phụ nữ đó bây giờ đã già đi, cậu bé kia cũng đã trở thành người đàn ông đứng trong căn phòng này.

Cô cẩn thận đặt khung ảnh lại, sau đó ánh mắt dời sang mấy tấm ảnh khác, ảnh tuy đã có chút niên đại rồi, nhưng những hình ảnh này, Cố Tịch Dao lại cảm thấy rất quen mắt.

Đúng rồi, cô quay đầu lại nhìn quanh ngôi nhà một lần nữa, khung cảnh trong bức ảnh giống hệt với ngôi nhà này!

Trái tim Cố Tịch Dao lập tức ‘thịch’ một cái.

Bề ngoài Bắc Minh Quân luôn hận mẹ của mình và ba của mình, càng không muốn nhắc đến thời thơ ấu của mình.

Nhưng ở đây, nội tâm của cô đã xảy ra va chạm với nội tâm của Bắc Minh Quân.

Cô hình như đã hiểu Bắc Minh Quân rồi.

Bây giờ anh đưa mình và các con đến nơi này, tuy không phải đặc biệt, nhưng cũng không có tránh né.

“Tạch…”

Bật lửa phát ra âm thanh giòn giã.

Bắc Minh Quân châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, làn khói chậm rãi bay ra từ trong miệng của anh, nhàn nhạt thoang thoảng.

Anh chậm rãi đi đến bên cạnh Cố Tịch Dao, xem qua mấy tấm ảnh đó, sau đó vươn một bàn tay ra lấy ra một khung ảnh từ trên kệ ở tầng trên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.