" Tiểu Mặc, con sao thế? Khó chịu ở đâu à? ". Thấy cô đã đờ đẫn một hồi lâu, Trình phu nhân lo lắng ngồi xuống bên cạnh cô.
" Không...". Lời nói của Trình phu nhân kéo cô về hiện thực.
Nhìn gương mặt của người phụ nữ đối diện, Cố Tử không nhịn được mà oán trách Trình Di Mặc. Cô ta có một người mẹ quan tâm, yêu thương cô ta như thế, mà cô ta lại vô tâm suốt ngày chạy theo đám nam nhân của nữ chủ.
Cô sống hơn hai mươi mấy năm trêи đời chẳng bao giờ biết được tình cảm của gia đình, cô luôn ao ước, ước được một lần gặp ba mẹ. Nhưng đó cũng chỉ là mơ ước, cuộc sống thực tại của cô chẳng phải giết chóc thì cũng là hận thù.
Cô đã sớm quen rồi!
Bây giờ lại nhận được sự quan tâm như vậy cô không khỏi hoảng hốt, nhiều hơn là cảm thấy ấm lòng. Tự nghĩ, nếu như đã lỡ xuyên vào, vậy thì cứ thay nguyên chủ chăm sóc người thân của cô ta. Ngược lại cô ta cũng đã cho mình sống thêm một đời nữa, với lại cuộc sống của cô ta không tệ. Đại tiểu thư của một gia tộc lớn như vậy, nói không ghen tị là nói dối.
Lại nói, từ nay về sau cô không cần phải lăn lộn trong thế giới tối tăm như trước. Quang minh chính đại sống một cuộc sống của người bình thường.
" Tiểu Mặc...".
" Bà...là mẹ tôi? Tên...Nhan Quân? ".Cô lục lại ký ức khi đọc xong quyển tiểu thuyết kia. Mơ hồ nhớ lại tên ba mẹ của Trình Di Mặc.
" Đúng đúng, mẹ là Nhan Quân, là mẹ con!". Nghe cô nhắc mình, bà luống cuống tay chân. Khi nãy con gái còn không nhớ bà là ai, khiến bà rất đau lòng, chỉ sợ rằng cô mất trí nhớ.
Cố Tử ngập ngừng nhíu mày :" Còn...ba tôi là Trình Tấn? ".
" Đúng vậy! Ba con tên Trình Tấn, con đã nhớ ra chưa? ".
Sau khi xác nhận đây đúng là người thân của nguyên chủ, Cố Tử nhàn nhạt an ủi Trình phu nhân:" Con không sao...mẹ đừng lo!".
Tiếng "mẹ" này, dù sao vẫn cảm thấy có chút lạ lẫm.
" Thật sao? Vậy con có đói không? Mẹ đi mua đồ ăn cho con nhé? ". Bà vừa nói xong thì bụng cô đã kêu "ọt ọt". Cố Tử mặt mũi lầm lì nhìn xuống cái bụng kia, không khỏi mắng thầm.
" Thôi được rồi, con nghỉ ngơi đi. Mẹ mua thức ăn cho con, sẽ nhanh chóng quay lại!" Bà Trình cười hiền hậu nhìn cô.
" Vâng! ". Cô mỉm cười nhẹ nhàng với bà Trình, trước khi đi còn dặn bà đi cẩn thận, khiến bà ấm lòng vô cùng. Sau khi bà Trình rời đi, Cố Tử phục hồi lại vẻ mặt như thường là, tựa đầu lên tường, nhìn trần nhà suy tư.
Sống lại một đời này cô phải hảo hảo sống thật tốt, sống vì gia đình, sống vì bản thân. Cô không muốn bản thân có kết cục bi thảm như trong tiểu thuyết. Cô bây giờ là Trình Di Mặc, không còn là Cố Tử luôn ẩn trong bóng tối, tồn tại giữa nơi đầy rẫy sự giết chóc, hận thù, cạnh tranh. Muốn sống yên ổn cô phải thay đổi tất cả, thay đổi mọi chuyện. Làm một Trình Di Mặc hoàn toàn khác. Đặc biệt, phải tránh xa nam chủ và nữ chính, không phải cô sợ họ, mà là sợ phiền phức.
Ngẫm nghĩ một lúc, Cố Tử xuống giường bước vào nhà vệ sinh. Hiện giờ, cô đang rất muốn nhìn thấy dung mạo của cơ thể này. Trong tiểu thuyết, nữ phụ Trình Di Mặc được miêu tả với nhan sắc kinh diễm. Cô chỉ muốn xác nhận một chút.
Đứng trong nhà vệ sinh, Cố Tử với biểu tình kinh ngạc nhìn bản thân trong gương. Không nhịn nổi mà nuốt nước bọt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Trình Di Mặc đích thị xinh đẹp như lời của tác giả. Thậm chí, còn hơn như thế.
Đôi mắt màu nâu sẫm cuốn hút, hai cánh môi căng mọng đỏ hồng, chiếc mũi cao thẳng thanh tú. Ngũ quan hài hòa đến mức sắc sảo. Thần sắc cao ngạo, mị hoặc vốn có cộng thêm sự lãnh đạm của Cố Tử đã khiến cho diện mạo ấy càng thêm kinh hỉ.
Ít nhất, tác giả không quá bất công với Trình Di Mặc khi ban tặng cho cô ta cái dung nhan câu hồn đoạt phách này.
Mang theo tâm tình hài lòng ngắm nghía với thân thể mới khoảng mười lăm phút, Cố Tử trở về giường, đợi bà Trình mua đồ ăn về. Nói thật, cô đói đến sắp ngất rồi.
Một tháng sau, cô xuất viện và trở về nhà. Vì vết thương tai nạn xe tuy khá nặng, lại hồi phục nhanh chóng. Một phần là do sự chăm sóc đặc biệt của đội ngũ bác sĩ tại bệnh viện, một phần là nhờ sự chăm sóc, bồi bổ của bà Trình. Huống hồ Trình Di Mặc chỉ bị thương phần đầu, bác sĩ cũng đã kiểm tra rất kỹ, sau này sẽ không mang biến chứng gì.
Hôm nay ông Trình đã gác hết công việc để đón cô trở về.
Trước mắt cô, là một căn biệt thự, à không là lâu đài mới đúng. Quả nhiên là đại gia tộc, mọi thứ đều xa xỉ hết mức. Cố Tử có chút không thích ứng kịp, khi nghĩ tới việc nhiều năm sau sẽ trở thành người thừa kế của toàn bộ những thứ này.
Bà Trình lên tiếng :" Tiểu Mặc! Con lên phòng nghỉ ngơi đi, đến giờ cơm mẹ sẽ gọi".
" Vâng! ". Bước vào phòng đập vào mắt cô là một màu trắng xoá, tất cả mọi thứ đều một màu như vậy, trông cực kì tươi sáng. Có vẻ, nguyên chủ rất thích màu này.
Cố Tử đi tới tủ quần áo, cô đây là muốn xem con mắt thẩm mỹ Trình Di Mặc như thế nào. Kết quả, khiến cô không thất vọng. Nguyên chủ không giống mấy cô tiểu thư khác, cả tủ quần áo là một màu hồng sến súa, nhìn vào chỉ khiến người ta ngứa mắt.
Tuy vậy, những trang phục màu tối không nhiều, chủ yếu là màu trắng, màu xanh da trời, màu vàng nhạt. Có chút không hợp phong cách của cô. Cố Tử thường thực hiện nhiều nhiệm vụ khác nhau, cần sự kín đáo nên đa số quần áo đều là màu đen hoặc các loại màu sẫm tối. Có lẽ phải đổi quần áo mới, còn đồ của nguyên chủ thì tạm thời cất đi. Dù sao cũng không phải đồ của cô nên cô không thể nào vứt được.
Còn về việc bày trí hay màu sắc của căn phòng, tốt nhất vẫn là giữ như cũ.
Đóng tủ quần áo, leo thẳng lên giường. Chiếc giường mềm mại lập tức khiến cơn buồn ngủ của cô ập tới, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.