Cố Tử Làm Nữ Phụ

Chương 18: Đi chơi




Hôm nay cô mặc một chiếc áo cổ lọ và quần bò màu đen, ngoài khoác áo jeans đen và đôi giày thể thao cùng màu. Một cây đen ngòm từ trêи lầu bước xuống.
" Chào buổi sáng mẹ! " . Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh Trần Tử Du.
" Ừm, hai đứa ăn đi! ". Bà Trình mỉm cười hiền hậu.
" Vâng! ".
Bữa sáng nhanh chóng kết thúc, chẳng mất bao nhiêu thời gian. Không phải vì cô ăn ít, mà là vì tốc độ ăn của Trần Tử Du quá kinh người. Những lúc ăn uống, một chút điệu bộ của tiểu thư cũng chả có.
" Muốn đi đâu? ". Cô chạy song song với Trần Tử Du, lạnh giọng hỏi. Trần Tử Du nói :" Đến công viên giải trí đi!".
" Trẻ con! ". Cô chẳng thích tới đó chút nào, vừa đông người lại vừa ồn ào. Trần Tử Du nũng nịu :" Ainha, lâu rồi tôi không được chơi tàu lượn siêu tốc đó. Đi nha Mặc?".
Liếc nhìn Trần Tử Du, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói:" Tùy! ".
Trần Tử Du hớn hở:" Vậy đi thôi!!". Thế là hai người tăng tốc đến công giải trí. Vì là cuối tuần nên rất đông đúc, người thì dẫn con cái đến, người thì tới hẹn hò, người thì đi với bạn, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
" Đi thôi!! ". Trần Tử Du kéo tay cô tới khu tàu lượn siêu tốc.
Trần Tử Du càng chơi càng hăng, chơi hẳn bảy vòng mới miễn cưỡng đi chơi trò khác. Nhưng đa số đều là mấy trò cảm giác mạnh. Hai người chơi đến trưa thì đã thấm mệt, bụng đói meo.
" Chúng ta ăn trưa đi, rồi hẳn chơi tiếp!! ". Trần Tử Du vừa uống nước vừa nói.
" Muốn chơi gì? ". Cô giật chai nước trong tay cô ta, uống hết một hơi.
" Nhảy Bungee? Thế nào? ". Trần Tử Du huýt vai cô.
" Ừ! ". Cô khá thích trò này. Kiếp trước, cô cũng thường chơi cùng Trịnh Tử Nhiên. Chỉ có điều, cô ấy không hứng thú lắm, cho nên chỉ chơi vài lượt liền nghỉ.
Trần Tử Du vỗ vai cô nói :" Vậy đi ăn thôi, ăn nhanh còn đi nữa!".
Hai người đến nhà hàng gần đó, Trần Tử Du gọi đồ ra cả một bàn cứ như mở tiệc. Cô nhìn chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm. Ăn như vậy, sau này chồng cô ta nuôi nổi sao? Cô ăn khá ít, phần lớn đều là Trần Tử Du ăn hết. Ăn xong hai người đến địa điểm nhảy Bungee, nơi này khá xa nên tới khoảng ba giờ chiều họ mới đến nơi.
Trần Tử Du nhướng mày: " Mặc, có sợ không?". Cố Tử đen mặt, nhìn cô yếu đuối vậy à? Kiếp trước mỗi khi cô làm nhiệm vụ đều là nhảy xuống từ mấy toà nhà vài chục tầng không đấy! Còn nữa, nhìn mặt cô có vẻ gì sợ hãi không hả?
Nhìn ánh mắt đằng đằng sát khí của cô, Trần Tử Du thầm nuốt nước bọt.
Nói thật, trò này rất hợp với cô. Cảm giác nhảy từ trêи cao xuống cực kì phấn khích, cô cứ như trở lại kiếp trước. Thế nên Cố Tử chơi tận mười một lần, nếu Trần Tử Du không ngăn lại chắc cô đã chơi đến mai luôn ấy chứ. Khi hai người chuẩn bị về thì trời đã sắp tối.
" Mặc, chúng ta đua xe đi! ". Trần Tử Du nháy mắt.
" Đích đến? ". Cố Tử bây giờ cũng muốn thử lại cảm giác đua xe.
Trần Tử Du ngỏ ý :" Dark_RS bar? Sẵn tiện vào đó uống vài ly? ".
Cô dứt khoát đồng ý :" Được! ".
" Chuẩn bị...xuất phát!" . Hai chiếc xe vụt lên phía trước, tốc độ nhanh đến không thể nhanh hơn, đây là đoạn đường khá vắng nên không có nhiều xe cản trở. Một lúc sau, Cố Tử vượt lên, bỏ Trần Tử Du một khoảng xa.
Cố Tử cô không đơn giản chỉ là một sát thủ nhất nhì trong thế giới ngầm, mà còn là một tay đua moto cừ khôi nhất. Nhưng đối với cô, đua xe chỉ là hứng thú nhất thời, nên tham gia hơn bốn năm Cố Tử đã rút khỏi giới đua xe. Tuy vậy, truyền kỳ về cô vẫn còn.
Cả hai đua một hồi, cuối cùng cũng vào thành phố. Người đi đường đều nhường đường đua cho hai người họ, chỉ có ai chán sống mới nhảy ra. Cố Tử đến đích trước, cô đợi khoảng năm phút xe của Trần Tử Du cũng đến.
" Sao cô lại đua giỏi như thế chứ? Mẹ nó bỏ tôi một đoạn xa như thế, đúng là mất mặt!!! ". Trần Tử Du oán trách, úp mặt vào xe. Trước giờ, Trần Tử Du cô cái gì cũng giỏi, chẳng ai có thể vượt qua cô. Vậy mà ở đâu nhảy ra một Trình Di Mặc, không sợ trời, không sợ đất. Chẳng những vượt cô, còn vượt xa hơn. Bất quá, Trần Tử Du rất thích người như vậy. Vừa lạnh lùng, vừa xinh đẹp, vừa ngầu, vừa soái, vừa ga lăng, vừa thương hoa tiếc ngọc.
Thật muốn làm một cô vợ nhỏ của Mặc ca!!
" Do cô vô dụng! ". Cố Tử lạnh lùng đáp. Nếu cô biết Trần Tử Du nghĩ như vậy chắc chắc sẽ đập chết cô ta ngay tại chỗ.
" Mặc ca, sao anh lại nói người ta như vậy a?" . Trần Tử Du lại lôi ra vai diễn " cô vợ tội nghiệp " ôm lấy cánh tay cô lắc lắc.
Cố Tử ném ánh mắt sắc lạnh về phía cô ta :"Cút! ".
" Haha, vào thôi, Mặc ca đừng giận! ". Trần Tử Du kéo cô vào Dark_RS bar.
Bên trong, tiếng nhạc xập xình hoà lẫn với âm thạn hò reo của nam lẫn nữ. Trêи sàn nhảy, nhiều thân ảnh không ngừng nhảy nhót theo âm nhạc. Các cô gái ăn mặc gợi cảm, quấn lấy những tên đàn ông, cô chỉ liếc nhìn một cái. Trần Tử Du lôi cô đến quầy bar, kêu hai ly rượu rồi ngồi ở đó tâm sự.
Dark_RS bar là nơi ăn chơi nổi tiếng nhất thành phố S. Đây cũng là địa điểm tập trung vô số phú nhị đại, bất kể lớn hay nhỏ đều có một hai lần đến đây. Dark_RS là tài sản của Tần thị, nên không chỉ là nơi ăn chơi mà còn là chốn hội hợp của tầng lớp doanh nhân.
" Này Mặc, cô sợ gì nhất thế? " .Trần Tử Du luôn tự hỏi, một người lạnh còn hơn tảng băng nghìn năm thì sợ gì nhất nhỉ? Anh hai cũng vậy, cô ta không biết anh ấy sợ gì cả!
" Không có! ". Đúng, cô chẳng sợ gì cả! Là sát thủ cô không cho phép bản thân có điểm yếu! Cô khiến mình trở nên mạnh mẽ, sắt đá. Và cô đã thành công, cô trở nên vô cảm, không sợ trời, không sợ đất. Tàn nhẫn, vô tình.
" Thật à? Gián có sợ không? ". Trần Tử Du biết bất cứ cô gái nào cũng sợ con này ngoại trừ cô ta. Không biết cô có ngoại lệ như cô ta không.
Cố Tử liếc nhìn cô ta :" Cô nghĩ sao? ".
Trần Tử Du nghe thế, đã đoán được câu trả lời, liền tiếp tục liệt kê hàng loạt những con vật có khả năng khiến con gái có thể sợ đến ngất xỉu ra :" Chuột? Rắn? Sâu? Rết? ".
Cố Tử nhếch môi hừ lạnh.
" Vậy cô có sợ chết không? ".
" Chết? ". Cô quay đầu, đối mặt với Trần Tử Du. Nhếch môi tạo nên một nụ cười quỷ dị, những người quanh đó bắt gặp nụ cười của cô không khỏi rùng mình nhưng sự thích thú thì nhiều hơn. Nụ cười ấy rất mị hoặc.
" Sao? Có sợ không? " . Chắc chắn là có! Phải có! Nếu không Trần Tử Du cô ta sẽ nằm dưới Trình Di Mặc!
" Không! ". Chết sao? Cô làm sao biết sợ chết chứ? Cố Tử cô từng nhiều lần đứng giữa ranh giới sống và chết, nhiều lần tính mạng bị đe dọa. Đến nỗi cô quá đỗi quen thuộc, không biết sợ gì nữa. Hơn nữa cô cũng đã chết một lần rồi còn đâu.
" Gì chứ? Không thể nào, tôi không tin!". Làm gì có người không sợ chết chứ? Cô ta không muốn nằm dưới Di Mặc đâu.
" Tin hay không tùy cô! ".Chuyện này không liên can gì đến Cố Tử cô cả.
" Hứ, không thèm nói chuyện với cô nữa!" .Trần Tử Du quay mặt đi chỗ khác, tỏ vẻ "Ta đây giận rồi, mau đến dỗ ta đi". Cố Tử không nhịn được bật cười, nụ cười toả nắng soi rọi chúng sinh. Mị lực từ cô toả ra khắp nơi, những tên đàn ông si mê nhìn cô. Từ lúc cô bước vào những ánh nhìn đó vẫn luôn tập trung vào cô. Chỉ là cô không quan tâm, dù sao cũng là mắt của họ cô không cản được.
" Bao nhiêu một đêm? ".
END.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.