Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 46: Trở lại






Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
Hắn vĩnh viễn chưa từng dự cảm ngày này sẽ xảy đến.
Bởi vì hắn đã chuẩn bị hảo trừng phạt chính mình, như vậy sẽ không bao giờ trừng phạt cuộc đời. Dùng phương thức cô độc mà trừng phạt chính mình.
Hiện tại hắn hắn đùa giỡn cùng Tử Sơ – nữ nhi của Bác Nhã.

Cái đầu nho nhỏ của Tử Sơ cứ chuyển động qua lại không ngừng, nàng đang chờ Hồng Diệp tỷ tỷ đem theo hạnh mới mua từ chợ về. Tuy vào mùa này hạnh rất hiếm thấy, nhưng là nơi này là hoàng đô, không phải địa phương khác. Cho dù là thứ trân quý hiếm có thế nào, cũng vì quan lại quý nhân yêu thích mà được khoái mã từ phương xa ngày đêm đem tới.
Tiếng bước chân dồn dập.
Vọng Nguyệt còn đang uống trà, liền nghe tiếng bước chân dồn dập trong vườn.
Đây là khí tức của Hồng Diệp. Nhưng bước chân của Hồng Diệp trước giờ chưa từng hỗn loạn như vậy, Hồng Diệp khí cũng chưa từng suyễn suy như thế.
Có lẽ đã có chuyện gì.
Hắn đạm đạm nghĩ, rồi lại không để ý nữa.
Bây giờ có thể còn có việc nào đủ sức ảnh hưởng đến tinh thần hắn nữa?
Bước chân của Hồng Diệp càng lúc càng gần, nàng đẩy tung cánh cửa tiền sảnh, thần sắc không biết phải làm sao, chợt phát hiện tất cả mọi người đều đang ngồi tại đây. Nàng chỉ có thể giương mắt, khẩn trương nhìn hắn.
Trên tay nàng chẳng có lấy một quả hạnh, Khuynh Lan trong lòng kỳ quái. Cứ đến mùa yên hoa nơi hoàng đô này là lúc mọi người trong gia đình sum họp, hắn tuyệt nhiên không muốn đúng lúc này lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, liền hỏi nàng: “Hồng Diệp, đã xảy ra chuyện gì?”

“Vọng Nguyệt công tử, thỉnh ngài nhanh chóng cùng ta đến cửa đông sơn trang!” Hồng Diệp trong lòng vội vã kích động, đối hắn hắn. Bởi vì sự tình quá đột nhiên, cho nên thanh âm cũng có chút bất ổn.
Nếu như này không phải mộng cảnh, liền thỉnh lão thiên có mắt, đem người con gái đó hoàn trả lại cho hắn, kết thúc cơn thống khổ đày đọa triền miên này!
Vọng Nguyệt đứng dậy khỏi ghế, hắn vẫn chưa biết được sự tình đáng sợ mà Hồng Diệp sắp phải nói ra, mà hắn chỉ nghĩ chuyện này làm sao có thể ảnh hưởng đến tâm hắn. Nhưng nếu chỉ là chuyện bình thường, Hồng Diệp vì sao lại bày ra thần tình khác thường như vậy?
“Công tử …. tuy rằng ta cũng không dám tin tưởng, chỉ mong ta không phải lầm, nhưng khuôn mặt này, đích xác giống hệt gương mặt của Vô Ưu năm xưa, thật sự giống nhau như đúc, so với bức họa trong phòng ngài tuyệt đối là một, cả ấn ký trên má phải cũng …. cho nên ngươi vẫn là nên đi ….. “
Thanh âm của Hồng Diệp không ổn, chén trà trong tay hắn rơi xuống, vỡ thành mảnh nhỏ. Khí tức đột nhiên bất thường so với thường ngày.
Tử Sơ lại cảm thấy bên cạnh có một cỗ gió lốc cuốn qua, ngay sau đó, thân ảnh người bên cạnh đã tiêu thất trong thủy ấn. Nhanh chóng như thế, không có một điểm chậm chạp.
Hồng Diệp nhanh chóng đuổi theo, chạy về phía đông sơn trang.
Khuynh Lan chợt từ trên ghế đứng lên: “Là nàng? Thế nào chính là nàng …?! Mau đi xem một chút, không thể là Vô Ưu, Vô Ưu là người, đã mười tám năm trôi qua, nàng không thể bảo trì dung mạo ngày đó. Vạn nhất là yêu tà tìm tới cửa vì thần khí, mượn thân thể của nữ nhân đó quấy phá, lấy trạng thái ccua3 Vọng Nguyệt hiện tại, vô cùng nguy hiểm ….. “
Có lẽ ngay lúc Vọng Nguyệt không hề bố trí phòng vệ này, chỉ cần địch nhân đánh tới chớp nhoáng, kết quả thật không ái muốn nghĩ tới.

Không, đây là khẳng định a!
Vọng Đô cũng xuất môn, hắn biết rõ phân lượng của việc này, dù lớn hay nhỏ, vô luận ra sao, nhìn kỹ hẵn nói.
Tử Sơ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, chạy bổ vào lòng mẫu thân. Bác Nhã ôm nàng, trong lòng cũng kinh sợ run rẩy.
Ngàn năm về trước, nam nhân đó làm sao có cái thần tình này, chuyện này rốt cuộc là ra sao, ái tình đó tê tâm liệt phế, thấm đẫm ngũ tạng ….
Nhất tịch không gặp, tương tư thành cuồng a …. hắn, đã bị sự tự trách cùng tĩnh mịch bức thành cuồng dại rồi!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.