Cô Tinh Vọng Nguyệt

Chương 11: Sự kiện






Edit : Thiên Nguyệt
Nàng một mình đi lên chợ, đưa tay siết chặt thảm lông cuốn lên thân thể.
Thì ra vương đô đến tột cùng là một nơi như thế này, người đến người đi, phi thường náo nhiệt.
Những người đang đi trên đường, phần lớn không nguyện tới gần nàng.

Trải qua một đêm sốt cao, nàng biết rõ gương mặt hốc hác, vì vô huyết sắc mà trắng bệch của mình lúc này đây chắc chắn đang nổi rõ lên ấn ký đáng sợ đó.
Ba ngày một lần, từ khi nàng một lần nữa lại đầu thai đến thế giới này, nàng biết được rằng, còn sống là còn phải chịu đựng thống khổ, mỗi khi cơn đau phát tác, toàn thân như có hai luồng hàn – nhiệt cấu xé lẫn nhau, từ da thịt đến xương cốt, mỗi tấc mỗi phẫn đều giống như đang có lưỡi dao sắc bén cắt qua, ngày đó nàng uống Vũ dạ thảo, tương đương với việc từ bỏ thân phận vu nữ, tuy nói là bất đắc dĩ phản bội thần huyết, nhưng nàng vẫn bị thứ ấn ký này trừng phạt, cứ mỗi lần phát tác, má phải liền trở nên dữ tợn đáng sợ, sự đáng sợ này suốt mấy trăm năm qua chỉ tăng chứ không có giảm. Nghĩ đến có lẽ sẽ có một ngày, khắc ấn trên má phải này sẽ bao trùm khắp gương mặt nàng, đi theo nàng cho đến lúc chết, cứ ngữ đến đó, trái tim nàng liền trở nên băng giá.
Nàng cực kỳ mệt mỏi.
Có lẽ là do thiếu thốn nguyên khí, nhưng nơi này có người chết nào để cho nàng hút máu?
Bởi lẽ, nàng đã quyết định sẽ không bao giờ thương tổn nhân loại.
Tuy nói nàng được sinh ra từ bụng của một nhân loại , nhưng nàng vẫn là một yêu quái đích thực. Trong ký ức của nàng, thân thể này đến hai mươi tuổi liền đình chỉ sinh trưởng, đến tận mấy trăm năm sau, nàng vẫn coi mình là con người, lấy tập quán của con người mà làm thói quen sinh hoạt.
Chỉ là nàng không có gia đình, không có nơi ở, khi ở chung với một bầy yêu quái, nàng chỉ cảm thấy thêm sợ hãi. Nàng sẽ không giống như bọn chúng, ban ngày vì bụng đói mà gào thét thê thiết, đến ban đêm thì cho dù người gặp phải là một nhân loại mạnh mẽ cũng tóm gọn như hổ bắt mồi.
Ánh mặt trời đầu xuân rọi lên thân thể nàng, nàng một trận mê muội.

Muốn ăn một chút bánh bao để hóa giải mê muội của chính mình, được vậy thì tốt biết bao. Nhưng mà nàng minh bạch, thứ mình cần là máu.
Một chút máu.
Tuy rằng nàng rất khó khăn mà nhẫn nại, nhưng thân thể nàng như vậy, vốn đã như vậy. Không cần phải nói nhiều, đây đâu phải lần đầu tiên phát bệnh, kinh nghiệm của những lần trước đã đủ nhiều.
Trên chợ quả thật rất nhiều người, tất cả mọi người đều đang đi về một phía, bên kia là một ngôi chùa thì phải, ở đó có gì sao? Mùi nhang khói theo gió thổi ngược lại hướng này, lại là một nghi thức trái lẽ thường nào, nếu không sẽ không có hiện tượng này?
Nàng quản không được chuyện nhiều như vậy.
Vội vàng xuôi theo dòng người đưa đẩy, chỉ muốn càng nhanh càng tốt rời khỏi quảng trường này, đến một nơi vắng người, nếu như vận khí tốt, có thể tại đó tìm ra một thi thể người chết, giải quyết một chút yêu cầu sinh lý lúc này.
Đám người này như dòng thủy triều, toàn bộ chen vào chùa, bên cạnh chùa có một ngõ tắt nhỏ, lại kỳ quái không người, thân thể nàng chợt lóe, liền tiến vào ngõ hẻm. Đi vào sâu một chút, lượn qua mấy vòng, chính mình cũng không biết rõ ở đây có người hay không, rốt cục lão thiên có mắt, phát hiện thi thể của một nữ tử trẻ tuổi.
Nữ tử đó dường như là chết chìm, nàng bị cuốn vào một chiếc chiếu nhỏ, bên cạnh bức tường của ngôi chùa, cái chết thật kỳ quái.
Nhưng hiện tại nàng không quản nhiều như vậy. Nàng tiến về phía nữ tử, ngồi trên chiếu, từ trong áo lấy ra một ngân châm mà châm tới, sáp nhập cổ tay thi thể, hoàn hảo, chết được không lâu, máu còn có thể thực dụng. Nàng trong lòng thở dài, cũng nâng lên cổ tay nữ tử, hút máu.

Hương vị của máu huyết, vô luận trải qua bao lâu, cũng đều rất khó uống.
Nàng cau mày nghĩ ngợi.
“Yêu nghiệt nhà ngươi!! Ban ngày ban mặt dám giết người hút máu!”
Đột nhiên một trận hét to vang dội, một thanh mộc kiếm bổ về phía vai nàng. Tuy rằng năng lực của nàng hoàn toàn biến mất, lại không trì độn, nàng kinh hoảng lui ra phía sau, đối mặt với kẻ đang đứng sau lưng mình.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.