Cổ Tích Ở Lục Địa Fetia

Chương 3: Trên con đường mong ngày gặp lại




(1)
Raphael rất nghèo, những ngày bần cùng nhất cả bánh mì cậu cũng không mua nổi.
Nhưng mà, may là cậu có ma thuật.
Raphael có ma thuật thường giả làm ma pháp sư túng quẫn đang lang thang, đi đến các thôn làng và các thành trấn.
Đôi khi cậu cũng bán vài hạt giống đã được gieo ma thuật vào, ví như cây lục bình biết hát, cây hoa hồng sẽ thay màu, … những hôm may mắn, cậu có thể kiếm được lộ phí cho vài ngày sau.
Raphael từng gặp được một vị ma pháp sư rất già.
Ma pháp sư già mặc khoác áo dài quý giá, đôi mắt màu xám tro không hề hài lòng: “Phải biết quý trọng ma thuật.” Lão nói.
Raphael vẫn bán hạt giống ma thuật của cậu, giả như chả nghe thấy gì.
“Mình cũng không phải kỵ sĩ.” Cậu thầm nghĩ: “Vinh dự linh tinh gì đó, để cho mấy tên muốn làm kỵ sĩ quan tâm đi.”
(2)
Ngoài ma pháp sư, Raphael còn gặp được hai con Rồng.
Rồng Đỏ ở núi lửa mua những hạt giống nhanh lớn.
Rồng Bạc ở trong rừng mua hạt giống hoa hồng bảy màu.
Không thể không nói, Rồng đều là những tên keo kiệt. Nhưng mà Raphael thấy mình cũng không bị lỗ, cậu được quyền vào thư phòng của Rồng Đỏ, được ma thuật hô hấp dưới nước và câu chuyện chuẩn bị cầu hôn của Rồng Bạc.
(3)
Ma thuật của Rồng còn mạnh mẽ và toàn diện hơn con người rất nhiều.
Raphael học được rất nhiều thứ ở thư phòng của Rồng Đỏ, nhiều đến nỗi cậu bắt đầu tự cải tiến ma thuật của mình.
Ví như, không phụ thuộc vào thuật nhìn trộm qua nước mưa nữa.
(4)
Raphael rất hài lòng với thuật nhìn trộm mình vừa cải tạo, vì ngay cả những hôm trời trong cậu cũng biết được Andrew đang làm gì.
Kĩ thuật cưỡi ngựa và bắn cung của Andrew đã rất khá, kiếm thuật săn thú cũng không tồi, nhưng ngâm thơ và đánh cờ lại rất tệ — nhưng mà, có tệ đến mấy thì cũng không bằng tài bơi lội của anh được.
“So với hồi đó, một chút tiến bộ cũng không có.” Raphael thầm khinh bỉ ở nơi mà Andrew không biết, vừa luyện đi luyện lại ma thuật đã học được ở chỗ Rồng Bạc.
(5)
Cuối cùng Andrew cũng biết bơi — dù là kiểu bơi chó cực kì xấu — Raphael lặng lẽ dừng thuật nhìn trộm lại.
Cậu ngẩng đầu nhìn trời cao, sau đó thở phào: “Tốt quá …”
Tốt quá. Cậu nghĩ thầm.
Nhưng mà không hiểu vì sao, Raphael nhận ra mình không cười nổi.
(6)
Một sớm nào đó, Raphael kiểm kê lại số hành trang ít ỏi của mình, tự nhủ: “Đến gặp tên đó thôi.”
Vì thế, Raphael bắt đầu khởi hành đến thủ đô vương quốc Bạch Qủa nơi Andrew đang ở.
(7)
Raphael rất nhạy cảm với phương hướng bỗng nhận ra, thật ra vài năm trước, cậu đã từng lượn vài vòng quanh thủ đô vương quốc Bạch Qủa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.