Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 91: Thế mà lại ký tên là ‘baba’




Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Ame

*****
Buổi chiều thứ tư, tiết thể dục.
Mấy nam sinh chơi bóng rổ hết một tiết, tiếng chuông hết giờ vang lên, Hà Hạo xung phong đi mua nước cho mọi người.
Lâm Phi Nhiên cầm bóng rổ trong tay ném về phía Cố Khải Phong, lắc lắc cái trán ướt sũng, mồ hôi đầm đìa đi về phía bậc thang cạnh sân bóng ngồi xuống, vén vạt áo thể dục lên lau mồ hôi trên mặt,… lộ ra cái bụng nhỏ mềm mềm trắng trắng.
Cố Khải Phong thấy thế lập tức kéo vạt áo Lâm Phi Nhiên xuống.
Sợ bị người khác nhìn thấy đó, vô cùng vô cùng keo kiệt!
Lâm Phi Nhiên, “…”
Cố Khải Phong đưa cậu một tờ khăn giấy lau mặt, Lâm Phi Nhiên không thèm liếc lấy một cái, chui đầu vào trong ngực hắn, túm vạt áo thể dục của Cố Khải Phong lau loạn lên.
Hai người này tình cảm đến mức coi xung quanh đều là người chết.
Vương Trác chịu đựng nguồn sóng ân ái này đập vào người mình, cợt nhả nói, “Chị dâu chị qua đây với em một tí, em hỏi chị chút chuyện.”
Lâm Phi Nhiên không nói hai lời liền đứng dậy, Cố Khải Phong kéo cổ tay cậu, cảnh giác hỏi, “Mày hỏi cái gì mà không thể hỏi luôn trước mặt tao?”
Cố Khải Phong vẫn nhớ chuyện Vương Trác đưa thư cho Lâm Phi Nhiên giúp một cô nàng lớp khác sau khi Lâm Phi Nhiên thể hiện xuất sắc trong chương trình nghệ thuật học kì trước.
Hắn rất ghi thù đấy.
“Tao có giới thiệu bạn gái cho chị dâu đâu.” Trong nháy mắt Vương Trác hiểu rõ được suy nghĩ nhỏ mọn của Cố Khải Phong, “Tao thiếu đạo đức vậy à, chẳng nhẽ tao lại giúp người khác đào góc tường nhà mày?”
Cố Khải Phong hừ lạnh.
Vương Trác lớn tiếng nói, “Không phải lần trước là do tao không biết sao? Ai mà tin được là lúc đấy mày đang bắt đầu chú ý đến chị dâu.”
Bạn cùng lớp đứng xung quanh hào hứng hóng hớt.
Cố Khải Phong khua tay, “Cút ngay cho tao!”
Vương Trác thoải mái cút, Lâm Phi Nhiên theo sau cậu, hai người đi đến chỗ Cố Khải Phong không nghe thấy được, Lâm Phi Nhiên tò mò nói, “Ông muốn hỏi tôi cái gì?”
Thái độ Vương Trác khác thường, vặn vặn tay nói, “Ông đoán đi.”
Lâm Phi Nhiên, “…”
Lâm Phi Nhiên chớp mắt, “Chuyện tình cảm à?”
Vương Trác kinh ngạc nói, “Vậy mà cũng đoán chuẩn!”
Lâm Phi Nhiên, “Tôi thấy ông chẳng có chuyện gì hỏi tôi ngoài chuyện đấy…”
Vương Trác, “Không hổ là người có thể khiến cho anh Khải nhà bọn này ngoan ngoãn nghe lời.”
Lâm Phi Nhiên ngượng ngùng lại đắc ý cười cười, nhỏ giọng hỏi, “Ông thích Hà Hạo à?”
Phản ứng của Vương Trác y hệt như ở dưới chân cậu ta có một quả bom, nhảy cao tại chỗ ba thước, “Đệt!”
“Thích thì cứ nói đi, tôi thấy nó cũng thích ông mà.” Lâm Phi Nhiên nói trắng ra.
“Không phải không phải.” Mặt Vương Trác đỏ như đít khỉ liên tục xua tay, “Tôi muốn hỏi ông một chút, ông cong bẩm sinh hay là sau này mới cong?”
Lâm Phi nhiên suy tư một lát, “Chính xác là cong bẩm sinh, cơ mà tôi không ý thức được, sau mới biết.”
“Sao ông biết được, nói đi.” Vương Trác mang vẻ mặt ham học hỏi bắt bẻ.
Lâm Phi Nhiên túm đầu một phát, hàm hồ nói, “Đều là con trai, ông cần gì tôi phải nói hết, thì là cái chuyện ấy đấy.”
Vương Trác hiểu rõ gật đầu, “A a hiểu rồi.”
Nói cách khác là có bất cứ phản ứng gì với người cùng giới đều là cong.
Ánh mắt Vương Trác có chút đăm chiêu, không biết đang nghĩ tới cái gì, cuối cùng ngay cả lỗ tai của cậu ta cũng dần dần đỏ lên.
“Đúng rồi.” Lâm Phi Nhiên nhớ tới chuyện Vương Trác bị linh hồn của trẻ con nhập vào, thân thiết nói, “Mấy ngày nay ông thấy thế nào, nhóc quỷ bám trên người ông đã đi rồi sao?”
“Hôm chủ nhật lúc tôi đi qua trung tâm giải trí có ra một lần, mấy ngày nay không thấy, tôi nghĩ là đi rồi.” Vương Trác tùy ý khoát tay, rất lạc quan.
Lâm Phi Nhiên gật đầu, “Vậy là tốt nhất.”
Nếu linh hồn em bé kia còn ở trong người Vương Trác, quả thực là cậu không nhìn thấy được, nhưng Lâm Phi nhiên lại cảm thấy hai ngày nay dương khí của Vương Trác trở nên mạnh hơn, so với khi bị bé quỷ nhập vào người tuần trước làm dương khí thoát ra thì nhiều hơn rất nhiều, căn cứ vào sự biến hóa của dương khí cũng như chuyện hai ngày nay nó không xuất hiện để mà suy đoán, rất có thể là nó đã đi rồi.
Vương Trác lại ngượng ngùng trong chốc lát, “Sao vừa nãy ông lại nói cái gì mà tôi thích Hà Hạo chứ?”
“Không phải à?” Lâm Phi Nhiên mở to hai mắt, giống như cảm thấy phán đoán của mình không hề sai, “Hàng ngày hai người đùa cợt nhau như vậy, đám người qua đường bọn tôi liếc mắt cũng thấy là hai ông thích nhau, dựa vào chuyện đùa cợt để tìm hiểu nhau,.. không phải à?”
Trong nháy mắt Vương Trác ngây ra như phỗng, “…”
Khi cậu đùa cợt với Hà Hạo thực sự là không có nghĩ nhiều như vậy, có điều khi bị Lâm Phi Nhiên nói thế, làm cậu nhớ lại, Vương Trác không thể không thừa nhận mỗi lần bày trò đùa cợt Hà Hạo lòng cậu đều có chút lo sợ, sợ Hà Hạo thấy bản thân mình ghê tởm, sau khi quan sát Hà Hạo không có biểu hiện phản cảm hay khi hắn phối hợp đùa với cậu, cậu sẽ thả lỏng một hơi, sau đó lần sau lại tiếp diễn như vậy…
Cẩn thận ngẫm lại, hành động này rất thần kinh, vốn cậu cũng không rõ là vì sao, nhưng mà…
Thăm dò.
Hai chữ này giống như một dòng điện đánh thẳng vào tinh thần Vương Trác.
Lúc này Hà Hạo đã mua nước về, một tay hắn cầm ba bình đồ uống lạnh khác loại, là để đưa cho mấy thằng chơi bóng rổ cùng. Cố Khải Phong chọn bình trà không đường, chỉ chỉ về phía Vương Trác và Lâm Phi Nhiên, ngăn lại câu nói “cái gì” của Hà Hạo.
Hà Hạo từ phía xa nhìn thoáng qua bọn họ, không đi qua, mà vừa uống nước vừa nói gì đó với Cố Khải Phong, nói xong, Cố Khải Phong liếc mắt nhìn Vương Trác, lập tức cười đập một phát vào vai Hà Hạo, Hà Hạo cũng giương mắt nhìn Vương Trác, sau đó cúi đầu nở nụ cười đi theo Cố Khải Phong.
Vương Trác bị hai người bọn họ cười đến mức phát sợ, vểnh tai muốn nghe lén chuyện bọn họ đang nói.
“Có muốn biết họ nói cái gì không? Lâm Phi Nhiên tốt bụng nhìn Vương Trác rõ ràng đang rất để ý còn tỏ vẻ bình tĩnh.
Vương Trác che giấu xoa xoa chóp mũi, trầm giọng đáp, “Hả?”
“Vậy để tôi đi hỏi.” Lâm Phi Nhiên vỗ ngực ôm việc vào mình.
Sau khi Vương Trác quấn lấy Lâm Phi Nhiên hỏi ra được quá trình phát hiện bản thân là gay, cả người cậu đều thấy không được tự nhiên, đi đến chỗ Hà Hạo vươn tay nói cậu muốn lấy nước.
Trong tay Hà Hạo có hai chai đồ uống, một chai là hắn đã uống qua, một chai là mới.
Hà Hạo cầm chai mình đã uống qua nhét vào trong tay phải của Vương Trác.
Vương Trác, “…”
Sau đó Hà Hạo vặn nắp chai mới kia, ừng ực uống hai ngụm, sau đó lại nhét vào tay Vương Trác, “Hai vị khác nhau, đổi.”
Vương Trác khinh bỉ nói, “Hôm nay mày phải tự nhìn đi, kiểu gì mày cũng phải hôn gián tiếp với tao.”
Hà Hạo thản nhiên nói, “Cũng chả còn cách nào, mày có cho tao hôn trực tiếp đâu.”
Vương Trác cười lưu manh, “Tao dám cho, mày dám làm sao?”
Hà Hạo trầm mặc một lát, bỗng nhiên tiến về phía Vương Trác, hầu kết Vương Trác trượt trượt, không trốn, nhưng Hà Hạo lại nhìn đám bạn cùng lớp xung quang, miễn cưỡng dừng lại.
Lúc này tiếng chuông báo giờ học tiếp theo vang lên, phá tan không khí mờ ám giữa hai người.
“Đi học đi.” Hà Hạo xoa xoa tóc Vương Trác.
Vương Trác giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cười cười rồi chạy về phía phòng học.
Bình thường đùa nhiều quá nên lại có di chứng, không biết câu nào của đối phương là thật, câu nào là giả.
Tiết thứ tư, Vương Trác vẫn luôn có chút không an tâm, thường quay đầu nháy nháy mắt với Lâm Phi Nhiên, ám chỉ như thế vài lần, Vương Trác rốt cục cũng nhận được tin nhắn đáp lời của Lâm Phi Nhiên.
Lâm Phi Nhiên, “Hôm nay bọn họ nói chuyện như sau….”
Cố Khải Phong: Tiểu Trác tử tìm vợ tao chuẩn bị liên thủ đối phó với mày.
Hà Hạo: Cái gì mà đối phó với tao.
Cố Khải Phong: Mày cho là bọn tao mù à?
Hà Hạo: Sao?
Cố Khải Phong: Thằng Vương Trác như thế, mày không thích nó, có thể chịu đựng nó lâu như vậy chắc? Còn giả bộ.
Hà Hạo: À… thích.
Vương Trác nhìn chằm chằm dòng chữ “À… thích.” trên di động không chớp mắt, tim đập như trống dồn.
Một lúc lâu sau, Vương Trác mặt mũi đỏ bừng mới trả lời lại Lâm Phi Nhiên, “Từ từ! Ý của anh Khải là cái mọe gì thế, cái gì mà “Thằng Vương Trác như vậy” hả? Vương Trác quá cmn tốt còn gì!”
Lâm Phi Nhiên nhịn cười, trả lời, “Thì là do ông không thể tự lo cho sinh hoạt, lần du lịch thành phố H, sáng sớm ông bám giường không chịu dậy, là Hà Hạo lau mặt mũi cho ông, còn đút cơm cho ông, còn có những chuyện bình thường tôi không thèm nói, để cho ông chút mặt mũi, được chưa?”
Vương Trác, “Ai nói tôi còn nhận, cậu nói tôi không tự lo sinh hoạt được, tôi không chấp nhận.”
Rõ ràng vợ anh Khải cũng không thể tự lo mà!
Lúc này một cục giấy vo tròn được ném lên từ bàn cuối cùng, chuẩn xác đập vào đầu Vương Trác.
Vương Trác mở ra, là của Hà Hạo viết
“Tự học đi, đừng nghịch di động nữa —- Ba ba.”
Vương Trác: “…”
Mẹ kiếp, nó dám kí tên là “Ba ba”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.