Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 7: Nam thần, em muốn sinh tiểu quỷ cho anh!




Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
“Có thể nằm xích lại đây một chút.” Cố Khải Phong chia một nửa chăn cho Lâm Phi Nhiên, đồng thời chủ động dịch người ra mép giường, nhắm mắt đi ngủ.
Người còn lại chậm rãi kéo chăn đắp lên thân thể mình, hình như cái chăn này mới được phơi nắng mấy hôm trước, sờ lên có vẻ khô ráo mềm mại, thậm chí còn tản mác một mùi thơm thoang thoảng của xà phòng. Có thể do tác dụng về mặt tâm lý, Lâm Phi Nhiên cảm thấy vừa đắp chăn của Cố Khải Phong lên thì liền ấm áp dễ chịu hơn.
Khoảng hai – ba phút đồng hồ sau, hô hấp của Cố Khải Phong dần dần trở nên đều đặn, hắn không tắt đèn nhỏ ở đầu giường mà chỉ điều chỉnh độ sáng về mức tối nhất. Thứ ánh sáng lờ mờ đến có chút ái muội này thành công phác họa đường nét một bên mặt nghiêng của hắn, khiến hắn thoạt nhìn lại càng điển trai hơn. Hàng lông mi vừa dài vừa rậm trên mi mắt hắn không hề rung động dù là một chút, bộ dáng ngủ say an tường tựa như hình vẽ trên một bức tranh.
Ôm góc chăn quan sát trong chốc lát, Lâm Phi Nhiên cảm thấy hẳn là người nọ đã ngủ rồi, vì thế mới cẩn thận nằm ngửa ra. Cố Khải Phong nằm ngủ rất sát mép giường, hơn nữa vóc dáng hai người bọn họ một gầy một săn chắc, nên không tốn chỗ nhiều. Đó cũng là lý do, mặc dù cùng nằm ngửa nhưng giữa cả hai vẫn có một khe hở nhỏ.
Lâm Phi Nhiên lặng lẽ lén lút như con mèo nhỏ, dịch dịch cẳng chân về phía Cố Khải Phong, vờ như vô tình đụng vào đùi hắn, đảm bảo tiếp xúc giữa hai người.
Đừng nói Lâm Phi Nhiên sợ ma muốn chết, cho dù không sợ thì cái việc nghe hơn chục người nhảy disco và gào thét giữa đêm cũng đủ khiến cậu tiêu đời.
Thế nhưng có một vấn đề, cậu vừa mới chạm vào đùi Cố Khải Phong, người kia liền thực tự nhiên mà co chân lại. Hắn làm vậy, hiển nhiên Lâm Phi Nhiên không thể chạm vào hắn được nữa.
Tên này, không phải là cố ý đấy chứ hả… Cậu vươn tay quơ quơ vài cái trước mặt Cố Khải Phong như muốn thử xem có phải hắn đang ngủ hay không. Thế nhưng, người kia, ngay cả cái đuôi lông mày cũng không hề động đậy.
Đợi chờ trong chốc lát, Lâm Phi Nhiên khẽ cong cánh tay, dùng khuỷu tay chạm chạm vào cánh tay của Cố Khải Phong. Đến khi cảm nhận được hơi ấm của thân thể đối phương xuyên qua áo ngủ mà truyền tới, Lâm Phi Nhiên bỗng cảm thấy lòng mình kiên định hơn một chút.
Nhưng, tương tự lúc trước, cậu vừa mới đụng chạm được mấy giây đồng hồ, Cố Khải Phong bỗng giơ tay lên cọ cọ mũi mình tựa như đang gãi ngứa. Hắn vừa động, tất nhiên là Lâm Phi Nhiên lại không chạm được vào hắn nữa.
“…” Tên này đang ngủ thật hay là giả vờ thế? Lâm Phi Nhiên u oán ngồi dậy, như ma như quỷ mà ghé sát lại gần gương mặt Cố Khải Phong, nhìn hắn chăm chăm.
Người kia đang nhắm mắt, có vẻ đã ngủ rất sâu rồi.
Lâm Phi Nhiên đành phải nằm xuống, đợi thêm lát nữa mới lén lút nhích nhích thân thể sang bên cạnh, dùng vai trái của mình nhẹ nhàng chạm vào vai phải của người kia.
Thế nhưng, Lâm Phi Nhiên vừa ‘tạo dáng’ xong, Cố Khải Phong lại lập tức trở mình, từ nằm thẳng chuyển thành nằm nghiêng, tuy nhiên vẫn quay mặt về phía cậu. Động tác này vừa được thực hiện, ngay cả bả vai Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên cũng không chạm được.
Lâm Phi Nhiên tức đến khó thở, thấp giọng gọi: “Cố Khải Phong?”
Người kia vẫn không nhúc nhích.
Lâm Phi Nhiên: “Ông đang ngủ đấy à?”
Đối phương không hề phản ứng.
Lâm Phi Nhiên túng quá làm liều, bất chấp việc có thể bị người nọ đuổi lên giường trên, thăm dò nói: “Khụ… Cố Khải Phong là tên thủ lợn thiu.”
Vẻ mặt Cố Khải Phong vẫn vô cùng bình thản, hoàn toàn không lăn tăn gợn sóng.
Hiển nhiên là không nghe thấy nhỉ! Lúc này, cậu trai thẳng đơn thuần Lâm Phi Nhiên hoàn toàn yên tâm, hung hăng vươn một cánh tay, ôm chặt lấy thắt lưng thon gọn của Cố Khải Phong, lại nhấc một nhân gác lên phần đùi hắn, giống như gấu Koala ôm cây trúc mà ghì chặt người nọ vào trong ngực của mình.
Cố Khải Phong vẫn không có phản ứng, đích thực là ngủ say như chết vậy.
Lâm Phi Nhiên rất vừa lòng: “…”
Để xem lần này mày còn có thể chạy đi đâu! Ngoan ngoãn làm bùa hộ mệnh cho ông đi nhé!
Tuy buổi tối ngày hôm ấy Lâm Phi Nhiên liên tiếp bị dọa hút chết đến ba lần, nhưng ban ngày cậu thật sự đã phải chịu quá nhiều sức ép, hơn nữa, chẳng hiểu vì sao sau khi ôm Cố Khải Phong, cậu lại cảm thấy vô cùng yên tâm, trên người vô cùng ấm áp, luồng khí lạnh quái dị mơ hồ tồn tại trong cơ thể đã biến mất chẳng thấy tăm hơi, cho nên không bao lâu sau cậu liền chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Phi Nhiên thức dậy trước. Cậu đảo mắt nhìn cái đồng hồ treo trên vách tường sát bàn học, sáu giờ mười phút.
Ánh bình minh xuyên qua tấm rèm cửa sổ, phủ lên đồ đạc trong phòng một tầng sắc thái nhẹ nhàng ấm áp, bên ngoài chim hót líu lo, trong hành lang truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng nói cười mơ hồ của đám bạn học. Lâm Phi Nhiên chớp chớp đôi mắt, cảm nhận được cảnh tượng xung quanh rất đỗi thân quen, cậu không nhịn được mà hoài nghi, tất cả những gì xảy ra đêm qua đều là hư ảo.
Đúng lúc này, Cố Khải Phong bỗng giật giật thân thể, làm Lâm Phi Nhiên chợt nhớ ra, đêm qua mình vẫn luôn ôm hắn ta mà ngủ. Hai thiếu niên mười bảy tuổi đầu, mỗi sáng đều sẽ nổi lên chút phản ứng không tự chủ được. Thực chất loại phản ứng này rất bình thường, chẳng qua hiện tại bọn họ đang mặt đối mặt dán chặt vào nhau, cho nên cái nơi không an phận nào đó cũng tập trung lại cùng một chỗ… Tình huống bây giờ, có thể nói là vô cùng gei đấy!
Hai má Lâm Phi Nhiên bỗng chốc nóng bừng, cậu vội vàng nhẹ tay nhẹ chân gỡ cánh tay của Cố Khải Phong đang đặt trên lưng mình ra, cẩn thận lùi vào tường, nghiêng người dán lưng lên đó. Xong đâu đấy, cậu mới vươn tay đẩy đẩy Cố Khải Phong một cái: “Dậy đi, sáu giờ mười rồi.”
Cố Khải Phong lập tức hé mi, để ánh mắt vô cùng trong trẻo dừng lại trên mặt Lâm Phi Nhiên. Hắn hoàn toàn không lộ ra vẻ uể oải biếng nhác như người vừa tỉnh ngủ.
“Chào buổi sáng.” Cố Khải Phong ngồi dậy, nhìn thoáng qua tên nhóc nào đó vẫn đang để lưng bám chặt mặt tường, hỏi, “Cả đêm cậu đều ngủ với cái tư thế này đấy à?”
Lâm Phi Nhiên mặt dày nói dối: “Chẳng biết, chắc thế rồi, tôi ngủ rất có nề có nếp.”
Cố Khải Phong rũ mi, nhanh chóng áp chế khóe môi đang khẽ cong lên của mình, thời điểm giương mắt nhìn lên, vẻ mặt hắn đã bình tĩnh đến không chê vào đâu được: “Bệnh cảm sao rồi?”
Lâm Phi Nhiên lắc lắc đầu, lại duỗi người một cái, cảm thấy thân thể vô cùng dễ chịu, liền đáp: “Ok rồi.”
Cố Khải Phong gật đầu: “Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi còn lên lớp.”
Dứt lời, hắn cầm đồ dùng cá nhân đi tới phòng vệ sinh trước, Lâm Phi Nhiên lôi cái di động sắp sửa tắt nguồn ra sạc pin rồi mới vội vã đuổi theo.
Buổi sáng, phòng vệ sinh rất đông người, bên cạnh nơi Cố Khải Phong đứng đã không còn vòi nước trống, Lâm Phi Nhiên đành phải tìm một chỗ khác, vội vàng rửa mặt, sau đó vừa đánh răng vừa lo lắng không biết lát sau có lại thấy quỷ nữa hay không.
Phòng vệ sinh có hai hàng vòi nước, bên trên mỗi hàng đều có một cái gương dài, để học sinh tiện xử lý vấn đề nhan sắc sau khi rửa mặt đánh răng. Vì thế cho nên, Lâm Phi Nhiên vừa ngậm bàn chải chà sát răng miệng, vừa lo lắng ngẩng đầu nhìn vào tấm gương tìm kiếm bóng dáng Cố Khải Phong, muốn xác định xem cái bùa hộ mệnh hình người của mình có còn lởn vởn trong phòng nữa không.
Song, điều khiến Lâm Phi Nhiên bất ngờ chính là, thời điểm cậu nhìn qua lại phát hiện Cố Khải Phong cũng đang nhìn ảnh ngược của cậu thông qua tấm gương trước mặt!
Ánh mắt hai người lập tức chạm vào nhau.
Cố Khải Phong mang theo cái miệng đầy bọt kem đánh răng trắng xóa, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi Nhiên ở trong gương, nháy mắt đầy ái muội.
Lâm Phi Nhiên bỗng giật nảy mình, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng khó diễn tả. Cậu bất chợt run tay khiến cho cái cốc đựng nước súc miệng ‘cạch’ một tiếng rơi vào bồn rửa mặt. Nhanh chóng vươn tay định vớt cái cốc lên, nhưng đúng lúc này, cậu lại bị luồng khí lạnh quen thuộc kia bất ngờ đột kích. Trong nháy mắt, dòng nước đang chảy ào ào vào bồn rửa bỗng nhiên biến thành máu đỏ, ở giữa cái bồn rửa thật dài là một con quỷ nước trương phềnh. Con quỷ có một cái đầu đầy tóc đen xì ngâm trong máu loãng, thoạt nhìn hệt như một đám rong rêu lay động nhẹ nhàng. Lâm Phi Nhiên run tay, mở mắt trừng trừng nhìn cái cốc súc miệng của mình trôi thẳng một đường, xuyên thấu từ đầu đến chân con quỷ nước.
Lúc này, con quỷ mở to cái miệng thối rữa nát be nát bét, lười biếng ngáp một cái dài, sau đó trở mình một cái, còn giơ tay gãi gãi mông.
Vừa nhìn đã thấy biếng nhác và ham ngủ!
Lâm Phi Nhiên: “…”
Cả đời này có lẽ mình sẽ không còn muốn dùng cốc để súc miệng nữa!
Sau khi trải qua ba lần bị dọa, Lâm Phi Nhiên cũng có chuẩn bị tâm lý rồi, cậu cố nhẫn nhịn, không hét chói tai trước mặt các bạn học khác, tái mặt quay đầu nhìn về phía Cố Khải Phong. Lúc ấy hắn đã đánh răng xong, phun ra ngụm nước súc miệng cuối cùng rồi vốc một vốc nước lên rửa mặt. Trong khoảnh khắc hắn ngẩng đầu, gương mặt đẹp trai lai láng còn vương bọt nước kia, quả thực rất giống một người mẫu nam đóng quảng cáo cho sữa rửa mặt.
Vài nữ quỷ tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch vây quanh Cố Khải Phong, wow lên wow xuống, sau đó còn nói cái gì mà “Nam thần em muốn sinh tiểu quỷ cho anh”… Thậm chí có một nữ quỷ chẳng rụt rè chút nào, ỷ vào việc Cố Khải Phong không nhìn thấy mình mà vươn tay sờ soạng cơ bụng hắn!
Lâm Phi Nhiên một bên bị dọa đến nước mắt lưng tròng, một bên bất bình ấm ức!
Đậu má, vì sao ngay cả nữ quỷ cũng đều vây quanh Cố Khải Phong chứ, bộ dạng ông đây thực sự kém hắn nhiều đến vậy sao!?
Khi đảo mắt nhìn qua bên này, vốn dĩ Lâm Phi Nhiên có ý định chạy tới chỗ Cố Khải Phong để vô hiệu quá con mắt âm dương. Nhưng nhớ tới kế hoạch thử nghiệm những đối tượng khác, cho nên cậu đành nhịn cái cảm xúc muốn chạy như điên tới chỗ người kia xuống, quay sang vỗ lên đầu anh bạn mập đứng bên trái mình một cái!
Anh bạn mập: “…”
Lâm Phi Nhiên: “… Chào.”
Đáng tiếc chả có hiệu quả chó gì! Con quỷ nước trôi nổi trong bồn rửa còn đang bắt đầu ngáy ngủ!
Lâm Phi Nhiên lại vỗ vai anh bạn cao gầy đứng bên phải mình, run rẩy nói: “Chào buổi sáng.”
Anh bạn cao gầy gật gật đầu: “Chào.”
Vấn đề là con mắt âm dương vẫn không biến mất!
Lâm Phi Nhiên vừa sợ lại vừa cuống, lí trí bắt đầu khăn gói quả mướp ra đi. Hai thằng bạn bên cạnh không có tác dụng, cậu liền cuống quýt sờ hết cả đám nam sinh đứng ở gần mình! Ở tầng này đều là học sinh khối 11, trong đó có rất nhiều bạn cùng lớp với Lâm Phi Nhiên, số còn lại dù không quen cũng từng gặp mặt ở ngoài hành lang không ít lần. Vì thế cho nên cậu bất chấp tất cả, diễn trọn vai ‘thằng thần kinh’ trong mắt đám bạn mình, lần lượt vỗ vai chào hỏi từng người một. Thế nhưng, liên tục sờ soạng bảy tám người, cậu vẫn không tìm được một người có ích!
Không thể nào, đờ mờ! Chẳng lẽ chỉ sờ Cố Khải Phong mới có tác dụng! Vậy thì những ngày tháng sau này cậu biết phải sống sao!? Ngay khi Lâm Phi Nhiên tuyệt vọng gào thét ở trong lòng, Cố Khải Phong đã rửa mặt xong xuôi đột nhiên trầm mặt bước nhanh tới chỗ cậu. Khí thế của tên kia có hơi đáng sợ, Lâm Phi Nhiên vô tội mở to đôi mắt nhìn hắn cùng bốn con quỷ nữ mê mê muội muội điên cuồng cắp đít chạy theo sau.
Cố Khải Phong tóm chặt bộ vuốt không an phận của Lâm Phi Nhiên, đè thấp thanh âm hỏi: “Làm trò gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.