Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 22: Tôi là bạn trai tốt nhất của con người




Edit: Mimi – Beta: Ame
*****
Hai người về tới nhà Cố Khải Phong đã là gần chín giờ. Hôm nay ba mẹ Cố Khải Phong đều ở nhà, đang ngồi trên ghế sa lông ngoài phòng khách chờ con trai.
Cố Khải Phong kéo Lâm Phi Nhiên vào cửa, cậu lễ phép về chào hỏi hai vị phụ huynh ở trong nhà. Khi còn nhỏ cậu thường xuyên được ba mẹ dắt ra ngoài gặp gỡ mọi người, cho nên thời điểm nói chuyện với người lạ cũng không hề luống cuống, hơn nữa bộ dáng cậu lại rất ngoan hiền, dễ được bề trên yêu thích, cho nên ấn tượng của ba mẹ đối cậu tốt vô cùng.
Hai người hàn huyên với ba mẹ Cố trong chốc lát, sau đó Cố Khải Phong nghiêm túc nói: “Ba, mẹ, con và Phi Nhiên lên lầu làm bài tập chút đây.”
Mẹ Cố vui mừng bảo: “Đi đi, học sớm nghỉ sớm đừng cố quá.”
Cố Khải Phong trưng vẻ mặt cực thuần lương: “Vâng.”
Mẹ Cố lại nói: “Phòng khách ngày nào cũng dọn, lát nữa học mệt thì bảo Phi Nhiên vào gian ngoài cùng trên lầu hai mà nghỉ.”
Cố Khải Phong thoáng run rẩy, nhanh chóng đáp lời: “Con biết rồi.”
Cùng lúc ấy, Lâm Phi Nhiên cũng ngẩn người ra: “…”
Lần trước ai nói phòng khách đã lâu không người dọn dẹp nên tích tụ một lớp bụi dày!?
Cố Khải Phong như hiểu được Lâm Phi Nhiên đang thầm oán cái gì, dùng ánh mắt chột dạ lại mang theo vài phần ái muội mà liếc về phía đối phương, một tay xách cặp, một tay nắm chặt cổ tay của cậu, nhanh chóng kéo người lên thẳng lầu hai. Phía sau, Hạ Hạ cũng vui vẻ vẩy đuôi lon ton bám gót.
Vừa vào phòng sách, Lâm Phi Nhiên có chút không được tự nhiên, giãy tay ra khỏi bàn tay của Cố Khải Phong: “Chẳng phải lần trước ông nói…”
Cố Khải Phong chống mạnh một tay vào vách tường phía sau Lâm Phi Nhiên, dứt khoát vây người vào trong ngực, nhếch môi, nói: “Tôi gạt cậu.”
Lâm Phi Nhiên đối diện trực tiếp với ánh mắt tựa như đang phát sáng của người kia, trong lòng bỗng dưng dấy lên một tia hoảng hốt. Cậu cảm thấy có chỗ nào đó không bình thường lắm, cho nên vội vã ngồi xổm xuống, ôm lấy Hạ Hạ, vừa vuốt vuốt xoa xoa vừa nhỏ giọng than thở: “Ông dư hơi à, gạt tôi làm gì.” Dứt lời cũng không đợi Cố Khải Phong đáp lại, cậu liền lấy một món phụ kiện nho nhỏ ra khỏi cặp sách, quơ quơ trước mắt Hạ Hạ, dùng giọng điệu rất hấp tấp vội vàng nói: “Xem anh mang tới cho chú mày cái gì này?”
Đó là một cái dây buộc tóc mà Lâm Phi Nhiên tiện tay mua khi đi dạo phố, bên trên có một cái xương được ghép lại từ những hạt đá nhỏ li ti, dưới ánh đèn thoạt nhìn vô cùng lấp lánh. Hạ Hạ vừa nhìn thấy món quà đã thích không gì sánh được, nó dí mũi lại ngửi ngửi một chút, sau đó dùng đầu cọ cọ lên mu bàn tay của Lâm Phi Nhiên cho đến khi cái nơ bướm màu hồng nhạt trên đầu mình rớt xuống.
Muốn đeo cái mới!
“Anh chọn được không?” Lâm Phi Nhiên vừa cười vừa đeo phụ kiện mới lên cho Hạ Hạ. Con cún nhỏ mừng như hoa nở từng đóa trong lòng, vui vẻ chạy tới trước cái gương dài ở ngoài hành lang mà soi soi ngắm ngắm. Lâm Phi Nhiên đứng dậy định đi theo, song lại bị Cố Khải Phong giữ chặt.
“Chạy đi đâu?” Hắn buồn cười nói, “Lại đây làm bài tập.”
Vừa rồi hắn quá kích động, ngẫm lại, cha mẹ vẫn còn ở dưới lầu, thật sự không phải thời cơ tốt để ngả bài. Vì thế cho nên hắn mới mở cho người kia một lối thoát.
Ôm tâm tư biểu hiện thật tốt trước mặt phụ huynh, hai người liền chăm chỉ làm bài tập đến tận mười một giờ. Mẹ Cố thấy con trai ngoan ngoãn học hành thì vui mừng hết sức, tận tình đưa đồ ăn khuya lên, còn khen ngợi Lâm Phi Nhiên không tiếc lời. Lúc bà nói chuyện, Cố Khải Phong vừa trưng ra vẻ mặt bình tĩnh, vừa dùng chân móc móc cẳng chân của Lâm Phi Nhiên ở dưới gầm bàn, chọc người nọ đến mặt đỏ tai hồng. Mẹ Cố nhìn vào còn tưởng đứa nhỏ trước mặt ngại ngùng thành thật, vì thế lại càng quý mến hơn.
“Tôi thấy mẹ tôi rất thích cậu.” Sau khi mẹ Cố xuống lầu, cái chân hư hỏng của Cố Khải Phong vẫn còn cọ loạn ở dưới gầm bàn.
Lâm Phi Nhiên phản đòn bằng cách giẫm lại một phát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cọ suốt từ nãy đến giờ, ông bị động kinh đấy hả?”
“Bình thường hai chúng ta ai động kinh nhiều hơn, hửm?” Cố Khải Phong vươn tay nhéo nhéo cái eo nhỏ chẳng có bao nhiêu thịt của Lâm Phi Nhiên, để ánh mắt dừng lại nơi con cún nhỏ đang nằm trong lòng người nọ, ghen tị nói, “Tôi phát hiện, cậu vừa vào nhà tôi thì không để ý đến tôi nữa, còn bám chó của tôi hơn cả tôi, đúng không?”
Lâm Phi Nhiên bình tĩnh trả lời: “Nó cũng là em trai ông mà, hơn nữa, chó là bạn tốt của con người.”
Cố Khải Phong lộ ra một nụ cười rất lưu manh: “Tôi còn là bạn trai tốt nhất của con người cơ.”
“Đừng có tự kéo mình vào.” Lâm Phi Nhiên liếc Cố Khải Phong, cảm giác đầu óc có chút mơ màng, vội đứng dậy, nói, “Tôi mệt rồi, đi tắm rồi ngủ đi.”
Cố Khải Phong đưa theo Lâm Phi Nhiên về phòng ngủ của mình, lấy một bộ đồ ngủ và đồ lót đưa qua: “Lần này thì vừa đấy.”
Lâm Phi Nhiên nhận lấy: “Ai mua thế?”
Cố Khải Phong dùng ngón tay cái chỉ chỉ vào người mình: “Tôi gọi điện bảo dì giúp việc mua hộ.”
Lâm Phi Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, ngón tay vô thức gảy gảy cúc áo, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì, không cần thiết.” Cố Khải Phong đặt tay lên vai Lâm Phi Nhiên, xoay người cậu về phía sau, rồi thuận tiện vỗ lên mông người ta một cái giống như hôm liên hoan văn nghệ, thấp giọng nói, “Tắm đi, tắm xong sang phòng khách ngủ, dám không?”
Lâm Phi Nhiên cứng người, ôm mông vội vàng tiến lên hai bước, mới nói: “Có gì mà không dám?”
Dù sao cũng có thể ôm Hạ Hạ vào phòng khách ngủ chung!
Chẳng có gì để sợ cả, nhé!
Kế tiếp, Lâm Phi Nhiên vẫn kết thúc trận chiến tắm rửa trong vòng năm phút đồng hồ, vừa ra khỏi nhà tắm, cậu liền sờ soạng Hạ Hạ đang đứng chờ ngoài cửa một phen.
Đúng vậy, sau khi hối lộ cái dây buộc tóc hình xương chó, địa vị của Lâm Phi Nhiên ở trong lòng Hạ Hạ liền vượt qua Cố Khải Phong và dì giúp việc, nháy mắt nhảy vọt lên hàng đầu, ngang cơ với ba mẹ Cố!
Dù sao thì Cố Khải Phong cũng chỉ về nhà một tuần một lần, lại không mua vòng vèo trang sức, cho nên mức độ thân cận của Hạ Hạ và hắn cũng giảm đi ít nhiều.
Sờ Hạ Hạ xong, Lâm Phi Nhiên mới đi sấy tóc rồi chuyển bát thức ăn cùng ổ wc của Hạ Hạ về phóng dành cho khách, cuối cùng vui vẻ ôm ‘chú em vợ’ sặc mùi gay vào ổ chăn…
Người này, có thể nói là cực kỳ ‘có mới nới cũ’!
Nửa giờ sau, Cố Khải Phong ngồi dậy, lặng lẽ xuống giường, rón ra rón rén mò sang phòng của Lâm Phi Nhiên. Nửa tháng này hắn đã quen ngủ cạnh bên người nọ, tự nhiên trên giường thiếu mất một cái bánh nếp dính người, cho nên không khỏi cảm thấy cô đơn tịch mịch.
Đêm khuya thanh vắng, mò tới đánh lén gì gì đó, thật sự là kích thích lắm nha!
Cố Khải Phong mang theo con mắt lấp lánh sao trời mà đi đến trước phòng Lâm Phi Nhiên, nắm chặt tay nắm, ấn xuống, đẩy ra… Cửa khóa.
Cố Khải Phong không chịu từ bỏ tà tâm, nhẹ nhàng gõ cửa, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức có thể dìm chết người ta, gọi: “Phi Nhiên, mở cửa.”
Nhưng mà Lâm Phi Nhiên đã ôm Hạ Hạ ngủ đến chẳng biết trời đất là gì.
“…” Cố Khải Phong do dự trong chốc lát, không dám lớn tiếng gọi thêm, dù sao ba mẹ hắn vẫn ở trên tầng, không biết đã ngủ hay chưa.
Vì thế, hot boy Cố đáng thương đành phải lò dò quay lại phòng mình.
Nhóm liệt tổ liệt tông ẩn mình trong bóng tối của nhà họ Cố bày tỏ, bọn họ vô cùng đau đớn: “…”
Thằng cháu đích tôn duy nhất của chín đời nhà họ Cố đang muốn bước lên con đường tà đạo nha!
Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi Nhiên bị Hạ Hạ liếm tỉnh, liếc nhìn di động, phát hiện mới có sáu giờ ba mươi, vẫn còn có thể ngủ tiếp được. Thế nhưng vừa nghĩ tới việc cần làm của ngày hôm nay, cậu lập tức không thấy buồn ngủ nữa. Khi cậu mở cửa ra ngoài, những người khác còn chưa thức dậy, dì giúp việc cũng chưa tới, cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng thực yên bình. Rón rén đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó Lâm Phi Nhiên ôm Hạ Hạ vào phòng sách làm bài tập, mãi đến tám giờ ba mươi mới theo Cố Khải Phong xuống lầu dùng điểm tâm.
Ăn sáng xong, Lâm Phi Nhiên kéo Cố Khải Phong trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, lén lút hỏi: “À… Hôm nay chú dì có kế hoạch gì không?”
“Bọn họ có việc công ty, buổi sáng sẽ ra ngoài.” Cố Khải Phong hơi cúi đầu, chăm chú nhìn Lâm Phi Nhiên, những lúc người kia hạ mắt xuống, lông mi thực sự rất dài, “Tầm mười hai giờ trưa mẹ tôi mới về, bà định đưa chúng ta ra ngoài ăn cơm và đi dạo phố, cho nên đặc biệt căn dặn chúng ta phải làm hết bài tập trong buổi sáng.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm, “Hiếm khi tôi mới dắt bạn về nhà, mẹ tôi muốn chiêu đãi cậu.”
Lâm Phi Nhiên được ưu ái mà cảm thấy có chút giật mình, xua xua tay: “Không cần đâu, dì khách sáo quá, hôm nay tôi có chút việc phải ra ngoài, có lẽ giữa trưa cũng không về kịp.”
Cố Khải Phong mỉm cười: “Chuyện gì, tôi đi với cậu, tối về cũng được, mẹ tôi bắt đầu rảnh từ trưa trở đi mà.”
“Không cần đâu.” Lâm Phi Nhiên thoáng ngẩng mặt lên, nở một nụ cười lấy lòng với Cố Khải Phong, chớp đôi mắt đen tròn song lại lấm la lấm lét như con chuột đồng nhỏ, dùng thanh âm mềm mại đến nhũn ra nước, nói, “Hot boy đẹp trai quyến rũ nhất quả đất ơi, tôi có một chuyện muốn cậy nhờ ông…”
Hầu kết Cố Khải Phong nhích lên nhích xuống, bộ dáng hệt như bị sắc đẹp mê hoặc triệt để mà teo cả não vào, hắn nói: “Ừ được, nói đi.”
Lâm Phi Nhiên sáng bừng con mắt, yên tâm bảo: “Cho tôi mượn Hạ Hạ một ngày, tôi đưa nó ra ngoài vui chơi một chút.”
Cố Khải Phong thoáng nhíu mày, hơi hơi mê mang không hiểu: “Là chuyện này?”
Lâm Phi Nhiên gật đầu: “Ừ, chính nó. Buổi tối, trước khi về trường, nhất định tôi sẽ trả nó lại, đảm bảo một sợi lông chó cũng chẳng thiếu đâu, yên tâm đi.”
Cố Khải Phong có chút không vui: “Chẳng phải chỉ là dắt Hạ Hạ ra ngoài chơi thôi à, tôi đi cùng thì có gì không được?”
“Thật sự là không được.” Lâm Phi Nhiên bình tĩnh chặn kín toàn bộ đường lui của Cố Khải Phong, “Bài tập của ông còn nhiều như vậy, mà tôi thì đã làm xong từ sáng sớm rồi, hơn nữa đã nửa tháng nay dì không gặp ông, đợi mãi mới đến chủ nhật ông về nhà, tôi lại bắt cóc ông thì không hay cho lắm. Buổi chiều ông cứ đi với dì đi, không cần để ý đến tôi.”
Cố Khải Phong nghĩ nghĩ, bình thường mẹ hắn rất bận, thật vất vả mới có thể ở bên hắn nửa ngày, kết quả hắn lại bị bạn học bắt cóc, như thế rất dễ khiến ấn tượng của mẹ đối với Lâm Phi Nhiên kém tốt đẹp đi. Bực bội mà nghiến nghiến răng, Cố Khải Phong không cam lòng, vươn tay chống lên cánh cửa sau lưng Lâm Phi Nhiên, trầm giọng hỏi: “Không phải là cậu đi hẹn hò đấy chứ?”
“Không phải! Ông thấy có khả năng sao!” Nói đến đây, quả thực Lâm Phi Nhiên rất muốn khóc, “Một ngày hai mươi bốn giờ tôi đều ở cạnh ông, tôi có người để hẹn hò hay không ông còn không biết hả?”
Cố Khải Phong giật mình một chút, xong liền vui vẻ hẳn lên: “Thế thì đi đi.”
“Không đúng nha.” Vừa rồi Lâm Phi Nhiên phản bác Cố Khải Phong theo bản năng, thế nhưng phản bác xong thì lại có chút mê mang mờ mịt. Cậu trưng ra vẻ mặt ngốc nghếch ngây ngô mà lẩm bẩm, “Tôi giải thích nghiêm túc như vậy làm cái khỉ gì…”
“Cậu nói xem?” Cố Khải Phong thấp giọng hỏi ngược lại, đồng thời tiến lên phía trước một bước, dùng chân đè lên chân của đối phương, một tay chống cửa vây người, một tay gẩy nhẹ cằm cậu, hơi hơi nghiêng đầu, dự định ngả bài, thế nhưng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.