Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 13: Mau dính vào




Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Nghe lời Cố Khải Phong, Lâm Phi Nhiên xem lại đống chú giải một lượt từ đầu đến cuối một cách cẩn thận, sau đó nằm trong chăn đọc sách giáo khoa. Suốt cả quá trình, cậu vẫn luôn dùng chân khéo léo mà chạm vào chân Cố Khải Phong, bộ dáng vô cùng hiền lành ngoan ngoãn.
Nửa giờ sau, Lâm Phi Nhiên trực tiếp chìm vào giấc ngủ… Cũng không biết cuối cùng cậu có học thuộc được bài văn cổ kia không.
Lúc này, phòng ngủ vẫn chưa tắt đèn, Cố Khải Phong buồn cười nhìn tên nhóc vừa ôm sách Ngữ văn vừa ngủ đến say sưa ở bên cạnh, vươn tay định giúp cậu lấy sách đi. Song, ngoài ý muốn chính là, khi hắn mới rút sách ra một chút, Lâm Phi Nhiên đã mơ mơ màng màng kéo ngược trở về. Động tác bất ngờ ấy khiến mu bàn tay Cố Khải Phong lơ đãng chạm môi cậu. Cảm giác mềm mại mang theo hơi lạnh kia giống như một bàn tay vô hình bé nhỏ, một phen cào vào đầu tim Cố Khải Phong, như gần mà lại như xa, như mơ hồ mà lại như rõ rệt.
Cố Khải Phong nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Phi Nhiên trong chốc lát, cũng không rút cánh tay đang bị đối phương ôm về.
Độ ấm của lồng ngực Lâm Phi Nhiên xuyên qua áo ngủ, truyền vào da thịt trên cánh tay Cố Khải Phong, khiến hắn cảm thấy có phần thỏa mãn. Hắn hơi nheo mắt, để ánh nhìn lưu luyến trên đường xương quai xanh tinh tế của người kia một lát.
Từ năm mười bốn tuổi, Cố Khải Phong đã phát hiện tính hướng của mình không giống số đông. Về sau, bởi vì không cần thiết, nên hắn vẫn chưa comeout với ba mẹ, nhưng tư tưởng của gia đình hắn tương đối cởi mở, khả năng tiếp thu cái mới cũng vô cùng nhanh. Căn cứ vào hiểu biết đối với ba mẹ mình, hắn cảm thấy nếu thẳng thắn cũng sẽ không gặp phải lực cản gì quá lớn. Vì thế cho nên, Cố Khải Phong hoàn toàn không có áp lực cũng như cố kỵ về phương diện này, cong đến thản nhiên thoải mái.
Lúc Lâm Phi Nhiên mới chuyển tới đây, Cố Khải Phong đã để ý cậu, tất nhiên không đến mức thích, nhưng không thể không nói người nọ chính là mẫu người lý tưởng của mình. Khuôn mặt, vóc dáng, đôi môi, cái mũi, cái cằm, vành tai, ngón tay, kiểu tóc, thậm chí là vẻ mặt có phần tự phụ kiêu căng của đối phương… tất cả đều như từng cái phi tiêu, toàn bộ cắm thẳng vào giữa hồng tâm.
Bởi vậy, Cố Khải Phong rất có thiện cảm với Lâm Phi Nhiên.
Thế nhưng, hắn hoàn toàn không biết mình đã đắc tội người nọ ở chỗ nào, hay chính bản thân Lâm Phi Nhiên vốn không hòa đồng thân thiện, chỉ biết kể từ khi chuyển tới ngôi trường này, ngày nào đối phương cũng hâm hâm hấp hấp, chẳng tỏ ra vừa mắt với hắn dù chỉ một lần. Dưới tình cảnh ấy, mặc dù cảm thấy có hơi đáng tiếc nhưng Cố Khải Phong cũng lười dùng mặt nóng đi dán lên mông lạnh của người ta, liền hùa theo mà bắt đầu chiến tranh lạnh, thỉnh thoảng mới đùa giỡn đôi câu, thưởng thức bộ dáng xù lông tức tối của thiếu niên xinh đẹp, coi như một phương thức tăng thêm sắc màu cho cuộc sống của mình.
Có điều…
Hai ngày trước, kể từ khi Lâm Phi Nhiên về quê gặp mặt người thân hấp hối, sau lại thêm sốt cao và bị ác mộng hù dọa nhiều lần, Cố Khải Phong đã không bận tâm đến hiềm khích cũ, luôn quan tâm giúp đỡ cậu ta tại thời điểm yếu ớt khó khăn thì tên nhóc dở ông dở thằng nọ dường như bắt đầu rung động. Đột nhiên thái độ của cậu ta thay đổi một trăm tám mươi độ, hơn nữa còn liên tục bám riết lấy lòng Cố Khải Phong.
Tuy cảm thấy nhóc ngốc này quá yếu mềm và dễ bị làm cho cảm động, nhưng đối với biến hóa của Lâm Phi Nhiên, Cố Khải Phong vẫn rất hoan nghênh. Ngay từ đầu hắn đã thấy đối phương không giống trai thẳng lắm, bất kể ngoại hình, khí chất hay là cử chỉ, hành vi. Hiện tại, quả nhiên hắn đoán đúng. Duy chỉ có một vấn đề, nhóc bánh nếp Lâm Phi Nhiên bám hắn gần như là hai bốn trên hai bốn tiếng, chẳng những cận kề mà còn liều mạng chọt chọt không thôi. Cố Khải Phong vốn thích loại hình như vậy, vừa bị chọt một cái là liền trúng thẳng hồng tâm, nửa thân dưới căng thẳng không gì sánh được. Tuy nhiên, hắn lại không muốn trực tiếp làm rõ sự tình, dù sao thì Lâm Phi Nhiên cũng có thể coi là mối tình đầu của Cố Khải Phong, đối với tình trạng ái muội hiện nay, hắn cũng cảm thấy thích thú vô cùng…
Thấy Lâm Phi Nhiên đã ngủ say, Cố Khải Phong khẽ rút tay ra, đặt sách xuống mặt giường.
Còn khoảng mười phút nữa mới đến giờ tắt đèn, Cố Khải Phong mở đèn nhỏ ở trên bàn học, sau đó tắt đèn tuýp đi, xé một ít giấy vệ sinh, nhẹ nhàng đi tới WC…
Đúng vậy, bị trêu chọc hai ngày liên tiếp khiến Cố Khải Phong không thể ngủ ngon, cho nên hắn định đi giải quyết chút ham muốn có phần biến thái của mình!
Làm loại chuyện này ở trong phòng ngủ thì nguy hiểm quá, ngộ nhỡ giữa chừng Lâm Phi Nhiên bất ngờ tỉnh dậy thì xấu hổ biết bao. Vì thế cho nên, bạn hot boy số một vườn trường ngày thường vẫn tỏ ra sure hết mức, hiện tại đang thừa dịp đêm tối gió lặng trăng mờ, mang theo giấy vệ sinh rón rén đi vào toilet, chọn một gian có cửa, bắt đầu tự ép nước dưa leo.
Tuy WC có chút âm u tĩnh mịch, nhưng Cố Khải Phong vẫn cực kì có cảm giác. Cánh tay vừa bị Lâm Phi Nhiên ôm vào trong ngực dường như vẫn còn lưu giữ được độ ấm và mùi hương thơm ngọt nhẹ nhàng trên thân thể đối phương. Ánh mắt trong veo tràn đầy ỷ lại như con nai nhỏ, đường cong rõ nét và xinh đẹp của xương quai xanh, vẻ mặt kích động nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh khi chân chạm chân ở dưới gầm bàn, xúc cảm mềm mại man mát trên hai cánh môi khẽ mím, ngũ quan tinh tế đẹp đẽ hiển lộ vào thời điểm nâng cằm… Trán Cố Khải Phong lấm tấm một tầng mồ hôi rất mỏng, ngay khi hắn gian nan chuẩn bị lên tới cao trào thì ngoài cửa truyền tới một thanh âm cực quen tai — “Cố Khải Phong?”
Là Lâm Phi Nhiên…
Trong nháy mắt hắn lên tới đỉnh.
Nặng nề thở mạnh mấy hơi, Cố Khải Phong nhanh chóng dùng khăn giấy lau hết chất lỏng trên tay, vo vo rồi ném vào sọt rác.
Lâm Phi Nhiên tái mặt đứng trước gian phòng vệ sinh khóa cửa duy nhất này, tựa như rất tủi thân mà hỏi: “Cố Khải Phong có ở bên trong không?”
Người còn lại mặc quần tử tế, đẩy cửa ra, đáp: “Có.”
Lâm Phi Nhiên một thân đồ ngủ dép lê, tóc tai hỗn loạn còn ôm theo gối đầu đứng ở bên ngoài, vừa thấy Cố Khải Phong bước ra thì vội vã vươn ngón tay chọt chọt lên cơ bụng của đối phương, ý đồ hấp thu dương khí.
Cố Khải Phong: “…”
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của người kia, hắn chỉ cảm thấy rất buồn cười, lên tiếng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Lâm Phi Nhiên im lặng trong chốc lát, dối trá đáp: “Đi vệ sinh.”
Thực ra là, Lâm Phi Nhiên đang ngủ ngon bỗng dưng tỉnh giấc. Ngay sau đó cậu phát hiện Cố Khải Phong không còn bên cạnh mình, đèn tuýp đã tắt, trong phòng chỉ có một luồng sáng lờ mờ lành lạnh phát ra từ cái đèn học ở trên bàn. Lâm Phi Nhiên không biết Cố Khải Phong đã ra ngoài bao lâu, cho rằng mình sẽ gặp quỷ ngay lập tức nên vô cùng sợ hãi. Muộn thế này rồi, có lẽ người nọ chỉ đi WC thôi, nghĩ vậy, cậu bèn ôm gối đầu của Cố Khải Phong vào trong ngực coi như lấy thêm can đảm, chạy bình bịch tới WC tìm người…
Chiến tích vô cùng mất mặt đến như vậy, chắc chắn cậu không thể kể với Cố Khải Phong!
Phát hiện tròng mắt Lâm Phi Nhiên đảo loạn, rõ ràng đang nói dối còn cố gắng diễn sâu, Cố Khải Phong cảm thấy rất buồn cười. Hắn không nhịn được mà vươn tay xoa nhẹ đỉnh đầu đối phương, lại nói: “Vậy cậu đi đi, gọi tôi làm gì.”
“Tôi đoán ông cũng ở đây, nên gọi bừa thôi.” Lâm Phi Nhiên quay đầu đi tới bồn tiểu tiện, nhưng mới bước được hai bước đã lại quay về, nhét gối đầu vào tay Cố Khải Phong, “Cầm lấy.”
Cái gối đáng thương cứ vậy mà bị người ta cưỡng chế bắt đi du ngoạn một vòng trong WC!
“Cậu đi vệ sinh còn mang cả gối theo à?” Ý cười trên mặt Cố Khải Phong gần như không giấu được, hắn vừa nhận lấy cái gối liền nhớ ra tay mình vẫn còn lưu lại vết tích của thứ chất lỏng đầy mê muội kia, vì thế vội kẹp gối vào dưới nách.
Lâm Phi Nhiên hừ một tiếng: “Không phải cố ý đâu, tôi mê ngủ.” Nói tới đây, cũng vừa lúc đi đến trước bồn tiểu tiện rồi, cậu kéo thấp quần ngủ xuống, lấy súng phun nước của mình ra, điều chỉnh góc độ thích hợp rồi lên tiếng đuổi Cố Khải Phong, “Ông ra ngoài đi.”
Cố Khải Phong ôm gối ra khỏi khu vực vệ sinh, bên ngoài WC là phòng rửa tay, ngoài phòng rửa tay chính là hành lang ăn thông với phòng ký túc. Vừa ra ngoài hắn mới phát hiện đã qua giờ tắt đèn được một lúc, hành lang và phòng rửa tay đều không có lấy một cái bóng, hiển nhiên, khả năng kéo dài của ‘Cố Tiểu Phong’ cũng không tệ lắm.
Vặn vòi nước rửa sạch tay, xong xuôi cũng không đợi Lâm Phi Nhiên lên tiếng hỏi, hắn đã mở miệng đáp trước: “Tôi ở đây.”
“Tôi có hỏi ông đâu.” Lâm Phi Nhiên mạnh miệng, “Ông về trước đi.”
Vừa hút được dương khí, đương nhiên không có gì phải sợ!
Dường như người nào đó đã quên mất bộ dáng run rẩy sợ hãi của mình!
Bởi vì nhu cầu đã được giải quyết, nên đêm hôm ấy Cố Khải Phong ngủ rất ngon, ngay cả việc Lâm Phi Nhiên hóa thân thành bạch tuộc quấn chặt lấy hắn vào lúc nửa đêm cũng không làm Cố Khải Phong thức giấc. Có thể nói là ngồi trong đống lửa mà chẳng bị nóng mông.
Về sau, phải tranh thủ lúc nhóc bánh nếp đi ngủ mà tới WC giải quyết nhu cầu mới được. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Cố Khải Phong thầm nghĩ.
Ngày hôm sau.
Có bùa hộ mệnh phù hộ, Lâm Phi Nhiên yên yên ổn ổn vượt qua nửa ngày.
Tiết cuối buổi chiều vẫn là giờ tự học như thường lệ, trước khi lên lớp, Lâm Phi Nhiên đảo mắt nhìn thoáng qua ứng dụng lịch trên điện thoại, chợt nhớ thứ năm tới chính là ngày tổ chức liên hoan văn nghệ của trường.
Mấy hôm nay, Lâm Phi Nhiên bị chuyện gặp quỷ làm cho sứt đầu mẻ trán, căn bản không có tâm tình để nghĩ đến việc này. Hiện tại, vừa thấy vòng tròn màu đỏ trên lịch điện tử, cậu mới buồn bực nhớ ra, mình vẫn chưa luyện tập bản nhạc sắp phải độc diễn cho nhuần nhuyễn.
Bởi vì dạo này bị nghiền như cám nên cậu cũng không còn cố chấp với ham muốn “khoe mẽ trổ tài” như xưa, chỉ là, tiết mục đã được đăng ký rồi, bạn học trong lớp cũng biết cậu sẽ độc tấu dương cầm, hiện tại nếu đột nhiên rút lui thì quả thực có hơi không cam lòng. Thế nhưng bảo cậu một mình chạy tới phòng nhạc luyện đòn, còn không bằng giết quách cậu đi. Lâm Phi Nhiên vẫn nhớ câu chuyện ma quái về phòng học nhạc mà Vương Dao kể lần trước, bây giờ ngẫm lại, đến 80% là có người đã thật sự nhìn thấy thứ khủng khiếp nào rồi.
“Ôiiii.” Do dự trong phút chốc, cậu lại chọt chọt vào người Cố Khải Phong, giả vờ quan tâm hỏi, “Thứ năm tới ông phải làm MC cho liên hoan văn nghệ của trường đúng không?”
Cố Khải Phong nâng cằm, nghiêng mặt nhìn sang phía cậu: “Ờ, làm sao?”
Lâm Phi Nhiên: “Thuộc hết kịch bản chưa?”
Cố Khải Phong: “Tương đối, vốn cũng chẳng nhiều.”
Lâm Phi Nhiên tiếp tục giãy dụa: “Thế ông không đến phòng học nhạc tập nói cùng Vương Dao à?”
Cố Khải Phong loáng thoáng nhíu mày, nhàn nhạt nói: “Không, trước đã tập rồi, lúc chuẩn bị khai mạc tập lại một lần là được.”
Lâm Phi Nhiên tức giận mà “Ờ” một tiếng.
Cố Khải Phong lộ ra nụ cười cực đẹp trai: “Chẳng phải cậu cũng đăng ký tiết mục độc tấu dương cầm sao, luyện tập thế nào rồi? Lần trước còn thấy cậu đánh sai đấy.”
Lâm Phi Nhiên không vui đáp: “Tôi không sờ đến phím đàn suốt một tháng trời, luyện tập tử tế thì sẽ hết sai thôi.”
Cố Khải Phong thúc giục: “Thế thì đi luyện đi.”
Lâm Phi Nhiên mở sách ra, nhỏ giọng than thở: “Không đi.”
Hai người bỗng dưng chìm vào im lặng.
“… Sao vậy, Lâm bánh nếp?” Cố Khải Phong sớm đã hiểu rõ vấn đề, bỗng nhiên duỗi chân, thân mật mà cọ cọ Lâm Phi Nhiên một chút, ôn nhu bảo, “Muốn tôi đi cùng thì cứ nói thẳng ra đi.”
Trong lòng bất ngờ dấy lên một cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, Lâm Phi Nhiên cắm mặt vào trang sách, vờ như không có việc gì mà nhỏ giọng nói: “Muốn.”
Dứt lời, chẳng hiểu vì sao tim lại thoáng đập nhanh.
Cố Khải Phong phì cười một tiếng, đứng dậy cầm áo khoác đồng phục vắt lên vai, xoa nhẹ cái đầu còn đang cúi gằm vì giả vờ đọc sách của người nào đó, nói: “Tôi đi đây, mau dính vào.”
Lâm Phi Nhiên chẳng nói hai lời, lập tức ngoan ngoãn bám dính lên người hắn.
Phòng học nhạc vào buổi hoàng hôn, ánh mặt trời phủ lên nắp đàn dương cầm một tầng vàng cam ấm áp. Lâm Phi Nhiên dùng khăn giấy lau lớp bụi mỏng đọng trên ghế đi, lấy nhạc phổ ra rồi đặt lên giá đỡ. Cậu ngồi hơi chếch về bên phải chiếc ghế, lại kéo kéo góc áo đồng phục của Cố Khải Phong, nói: “Ông cùng ngồi xuống đây đi.”
Cố Khải Phong nghe lời, ngồi xuống.
Lâm Phi Nhiên giấu đầu hở đuôi mà bổ sung thêm: “Ông… ngồi đây giúp tôi lật nhạc phổ.”
Cố Khải Phong đảo mắt nhìn thoáng qua tờ nhạc phổ vốn không cần lật đang được đặt ngay ngắn ở trên cái giá, thổi thổi một hơi, nói: “Xong rồi, đàn đi.”
Lâm Phi Nhiên: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.