Cô Nàng Quạ Đen

Chương 13: Tạm Biệt Viên Bi Nhỏ Của Tôi






Ô Nha Nha tiến vào văn phòng, trước tiên nghiêng đầu cẩn thận thưởng thức đôi mắt của Dịch Lĩnh, sau mới nhìn vào bàn trà trống không.
Trong giây lát, biểu tình vui mừng của cô sụp đổ, biến thành thất vọng cau mày rũ mắt.
"Kẹo trái cây đâu?", cô vươn ngón tay thon dài, dùng móng tay thon mượt được cắt tỉa cẩn thận đem mặt bàn vốn nên đặt khay kẹo kia chọc chọc vào.
Dịch Lĩnh hơi câu môi, ngữ khí ôn hoà nói: "Như cô nhìn thấy, nó không còn nữa."
"Cái gì gọi là không còn? Anh có thể mua mà!", Ô Nha Nha tiếp tục dùng đầu ngón tay chọc vào mặt bàn, trong ánh mắt thanh triệt tràn đầy chỉ trích.
Dịch Lĩnh lấy notebook, chất giọng đầy từ tính mang một tia hài hước nhỏ không dễ phát hiện: "Tôi không muốn mua."
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
"Anh muốn!", Ô Nha Nha đương nhiên hạ lệnh: "Bây giờ anh liền đi mua."
"Không, tôi không muốn.", Dịch Lĩnh thong thả ung dung viết ngày tháng, thông tin bệnh trạng, họ tên người bệnh vào notebook.
"Anh muốn.
Anh mau đi.", Ô Nha Nha đem một cái ghế đặt đối diện Dịch Lĩnh, sau đó hai tay ôm ngực ngồi vào ghế, như hổ rình mồi mà nhìn đối phương.
Cô luôn như hợp tình hợp lý mà sai bảo người khác, cũng đương nhiên cho rằng bản thân chính là trung tâm thế giới.
Bởi vì cô như vậy mà lớn lên.
Cô mỗi thời mỗi khắc đều ở trong ngực của cây Đa ba ba, cô muốn cái gì, mỗi nhánh cây đều sẽ vì cô phục vụ.
Dịch Lĩnh lắc đầu, hài hước bên trong giọng nói biến thành nụ cười nhàn nhạt: "Tôi không muốn."
Anh dường như đã quen kiểu cãi vã ấu trĩ, cô một câu tôi một câu này.
"Anh muốn.", ngữ điệu của Ô Nha Nha bỗng nhiên mềm mỏng.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Dịch Lĩnh cúi đầu viết, Ô Nha Nha nhìn không thấy biểu tình của đối phương, nên không thể không cong lưng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt của Dịch Lĩnh từ dưới lên.
Vì giữ thăng bằng, cô đem hai tay chống lên đầu gối của Dịch Lĩnh, còn nhẹ nhàng lắc lắc đầu gối dưới lòng bàn tay, nhẹ nhàng làm nũng.
Chỉ có đối mặt với người cô đặc biệt thích, cô mới làm như vậy.
Nhưng từ khi sinh ra đến giờ, người cô đặc biệt thích chỉ có hai người, một là cây Đa ba ba, một chính là Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh buông notebook, thở dài một hơi, sau đó nắm lấy tay bạn nhỏ, đẩy cô về phía sau.
Anh không thể quen kiểu tiếp xúc thân mật này.

Nếu đối phương không phải Ô Nha Nha, mà là người nào khác, anh đã sớm gọi bảo vệ.
"Cô có thể bảo hắn đi mua giúp cô.", Dịch Lĩnh chỉ chỉ Vu Hạo Vỹ.
Vu Hạo Vỹ vội vàng nói: "Tiểu Trúc, em muốn ăn kẹo gì?"
"Tôi mới không cần hắn mua kẹo cho tôi ăn.
Thấy mặt hắn tôi liền muốn ói.", Ô Nha Nha không chút che giấu chán ghét của mình với Vu Hạo Vỹ.
Vu Hạo Vỹ cúi đầu, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, lại hoàn toàn không dám biểu hiện lên mặt.
Lâm Tú Trúc chán ghét hắn là chuyện tốt, nói không chừng một ngày nào đó trong tương lai, cô sẽ thả hắn.
Nghĩ như vậy, tâm tình Vu Hạo Vỹ khôi phục lại bình tĩnh.
Không phải hắn không nhìn ra Ô Nha Nha mê luyến Dịch Lĩnh, chỉ là hắn thấy vui mừng.
"Bắt đầu trị liệu đi.", Dịch Lĩnh dùng đầu bút gõ gõ mặt bàn.
Ô Nha Nha không thể lung lay anh chỉ có thể dẫu môi đứng lên, không tình không nguyện đi về phía ghế nằm.
Vu Hạo Vỹ lập tức đi theo giúp cô tháo giày, lại giũ một chiếc chăn nhung, đặt trên đùi cô.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Làm xong hết thảy, hắn tay chân nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng, trước khi đóng cửa còn nhỏ giọng căn dặn: "Anh ở bên ngoài đợi em, em với bác sĩ cứ từ từ."
Chỉ nhìn bề ngoài, đây thật đúng là một người bạn trai dịu dàng săn sóc.
Nhưng Dịch Lĩnh lại biết, sự thực không phải như vậy.
Anh không thể kiềm chế lòng hiếu kỳ của chính mình, không khỏi hỏi một câu: "Cô đã làm gì hắn vậy?"
Ô Nha Nha ngoắc ngón trỏ, chất giọng vốn ngọt ngào mang một tia khàn khàn thần bí, phảng phất muốn chia sẻ một bí mật quan trọng: "Bác sĩ, anh tới gần một chút, tôi nói nhỏ cho anh."
Đuôi mày của Dịch Lĩnh hơi nhướng lên, sau đó đến gần một chút.
"Lại gần chút nữa.", Ô Nha Nha tiếp tục ngoắc tay.
Dịch Lĩnh lại đến gần một chút.
Ô Nha Nha áp gần tai anh, nhẹ nhàng thổi hơi nóng vào vành tai anh: "Tôi á...!tôi không thích nói cho anh."
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Đôi mắt cô cong lên, đắc ý cười, sau đó liền vươn tay ôm cổ Dịch Lĩnh, đôi môi đỏ xinh đẹp thẳng một đường hôn vào đuôi mắt dài hẹp của Dịch Lĩnh.

Trước mắt có kính chặn lại, cô hôn không được.
.
Truyện Xuyên Không
Đối với sự tập kích bất ngờ của cô, Dịch Lĩnh không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, lập tức dựng thẳng notebook lên, dùng bìa cứng chặn lại đôi môi mềm.
Cùng lúc này, yết hầu của anh lại lên xuống, khoang miệng phảng phất hơi thở đầy vị chua chua ngọt ngọt của xí muội, cũng tiết ra rất nhiều nước bọt.
Anh cảm nhận được một sự khát khô không nói rõ.
"Đừng đùa.", giọng nói của Dịch Lĩnh khàn khàn.
"Anh cùng tôi chơi một lần đi, tôi phải đi rồi anh biết không?", cánh tay mảnh khảnh của Ô Nha Nha treo trên cổ Dịch Lĩnh, lắc nhẹ.
Hôn không được đôi mắt Dịch Lĩnh, cô liền đem đầu vùi vào vồng ngực rộng lớn của Dịch Lĩnh, gương mặt cọ nhè nhẹ.
Dịch Lĩnh bị cô cọ đến tê dại cả người, lồng ngực anh như chứa đầy than lửa, nóng đến nỗi máu cuồn cuộn.
"Đừng nghịch, nói chuyện đàng hoàng.", anh giữ lấy bờ vai gầy quá mức của Ô Nha Nha, ấn cô trở về ghế nằm.
Lúc này đây, anh không đem người xách lên ném ra, bởi anh bắt được tin tức quan trọng.
"Cô phải đi? Nhân cách chủ sắp thức tỉnh đúng không?", ngữ khí anh nghiêm túc hỏi.
"Tôi tới là giúp Lâm Tú Trúc thực hiện nguyện vọng, bây giờ nguyện vọng đã thực hiện, tôi tất nhiên nên rời đi.
Đây là ý nghĩa tồn tại của tôi.", Ô Nha Nha không chớp mắt nhìn Dịch Lĩnh, trong đôi đồng tử đen nhánh tràn ra tình cảm lưu luyến ấm áp.
Bị cảm xúc như vậy vây quanh, Dịch Lĩnh cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Loại tình huống này cực kỳ hiếm gặp, phải biết rằng, trái tim anh sớm đã cứng như sắt.
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Anh cúi đầu xuống, tránh đi tầm mắt của Ô Nha Nha, vừa viết notebook vừa hỏi: "Nguyện vọng được thực hiện, cô liền không có ý nghĩa tồn tại, như vậy cô sau này sẽ không xuất hiện nữa đúng không?"
"Đúng vậy! Về sau đường nhân sinh của Lâm Tú Trúc tự cô ấy đi, tôi sẽ không xuất hiện nữa.", Ô Nha Nha xua tay: "Cho nên hôm nay tôi đến là để tạm biệt bác sĩ."
Dịch Lĩnh mất đi hứng thú ghi chép lần nói chuyện này.
Anh buông bút xuống, ánh mắt ôn hòa nhìn thiếu nữ, an ủi nói: "Nếu nhân cách chủ bị kích thích mãnh liệt, cô vẫn sẽ thức tỉnh.

Cô chỉ là ngủ đi thôi, không biến mất, cô sẽ luôn tồn tại."
Thân là bác sĩ tâm lý của Lâm Tú Trúc, anh vốn nên dùng thủ đoạn chuyên nghiệp vì cô trị liệu chứng chướng ngại đa nhân cách.
Anh vốn nên khiến nhân cách có khuynh hướng phản xã hội này ngủ say thời gian dài, thậm chí biến mất vĩnh viễn.
Nhưng bây giờ, anh lại dùng từ ngữ dịu dàng an ủi đối phương đang uể oải, cũng sử dụng từ ngữ ám chỉ tăng cường niềm tin của cô.
Còn phần tín niệm này, cô nhất định sẽ thức tỉnh.
Anh đang làm trái với chức trách của mình.
Dịch Lĩnh gỡ mắt kính xuống, xoa xoa mi tâm giữa trán, trong lòng không khỏi thở dài.
Anh ngầm ý thức được, bản thân đối với bạn nhỏ này có sự quan tâm tựa hồ vượt qua giới hạn.
Ô Nha Nha tiếp tục xua tay: "Không phải, tôi không xuất hiện trên người Lâm Tú Trúc nữa, giao dịch của tôi và cô ấy đã kết thúc.
Bác sĩ, anh không hiểu."
Dịch Lĩnh đeo kính lên, trầm giọng nói: "Cô có biết, nếu cô khăng khăng cho rằng bản thân sẽ biến mất, như vậy chuyện này sẽ trở thành sự thực.
Cô là kết quả của ý niệm, cũng là vì ý niệm mà kết thúc.
Đây là kỳ vọng của cô sao?"
Anh rất khó tin linh hồn mạnh mẽ, tràn ngập sức sống mênh mông như Ô Nha Nha, sẽ tình nguyện từ bỏ quyền khống chế thân thể này.
Điều này hoàn toàn không hợp với tính cách của cô.
Ô Nha Nha ngẩng đầu nhìn trời, vẫn là câu nói cũ kia: "Dù sao anh cũng không hiểu.
Tôi chính là tới nói tạm biệt."
Đối mặt với nhân cách có tính đối kháng cao, Dịch Lĩnh không có cách nào thông qua ngôn ngữ giao lưu mà phân tích ra trạng thái tâm lý của cô giờ phút này.
Vì vậy, anh lấy ra một tờ giấy cùng một cây bút chì, giọng dịu dàng nói.
"Vậy cô vẽ một bức tranh tặng tôi làm món quà tạm biệt đi, chủ đề là nhà ở, cây cối và cô."
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Trong Tâm lý học, cái này gọi là Trắc nghiệm House- tree- person.
Người làm trắc nghiệm không muốn phơi bày thế giới nội tâm, cuối cùng đều sẽ thể hiện rõ ràng trong bức tranh họ tiện tay vẽ.
Nhà ở, cây cối và con người, là định vị lẫn lý giải của họ đối với xã hội, gia đình, bản thân.
Dịch Lĩnh đem một tập tài liệu đưa tới, nói thêm: "Lấy cái này lót đi.
Chỉ vẽ nhà, cây cối và cô, rất đơn giản.
Cô đừng nói với tôi, cô không biết vẽ đấy nhé."
Câu cuối cùng này không thể nghi ngờ chính là phép khích tướng.
Đối với Ô Nha Nha có lòng hiếu thắng mạnh mẽ, tính đối kháng cực cao, đây quả thực chính là vũ nhục.

"Vẽ tranh ai mà chả biết!", cô lập tức cầm tập tài liệu lót dưới giấy, soạt soạt soạt vẽ lên.
Trước tiên cô vẽ một thân cây, sau đó vẽ một chóp nhọn của một ngôi nhà đổ nát, trong phòng mở ra một cửa sổ nho nhỏ trên tường, sau đó ở cửa sổ vẽ ra một cậu bé thân thể cuộn tròn.
Hai chân cậu bé bị dây thừng trói chặt, đôi tay bắt chéo sau lưng, tựa như đang bị trói.
Cuối cùng, cô ở trên cành cây kia vẽ một con quạ đen nhỏ.
Quạ đen tròn xoe mắt nhằm vào ô cửa sổ nhỏ xíu, như thể đang nhìn chằm chằm vào cậu bé bị trói.
Dịch Lĩnh khoanh tay trước ngực, không chút để ý mà nhìn Ô Nha Nha.
Lúc Ô Nha Nha vẽ ra một thân cây, ánh mắt anh không gợn sóng.
Lúc Ô Nha Nha vẽ chóp nhọn, anh khẽ cau mày, như suy tư điều gì.
Lúc cậu bé và quạ đen lần lượt xuất hiện, đôi mắt sâu không thấy đáy của anh vậy mà nổi lên sóng to gió lớn.
Anh đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn chằm chằm vào bức tranh này cùng với người vẽ tranh.
Tiếng hít thở của anh càng lúc càng dồn dập, khuôn mặt từ trước tới nay luôn ôn hoà vì căng chặt mà hiện ra sắc mặt lãnh khốc.
"Vẽ xong rồi, cho anh.", Ô Nha Nha đưa giấy qua.
Dịch Lĩnh lập tức nhận bức tranh này, dùng ánh mắt sắc bén một lần nữa miêu tả, giải thích, phân tích.
Đây là ngẫu nhiên sao? Đúng không?
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi
Cha vì bảo vệ mẹ kế cùng đứa bé trong bụng mẹ kế, tận dụng sức mạnh gia tộc để dựng lên vụ bắt cóc năm đó.
Phía cảnh sát căn bản không nhận được báo án, bên ngoài cũng chưa từng có lời đồn, mà anh bị mấy vệ sĩ áp giải lên máy bay, vĩnh viễn đi đày.
Hai tên bắt cóc kia sớm đã bị cha anh giải quyết, mà cha anh mấy năm sau chết đột ngột tại nhà, mẹ kế biến thành kẻ điên thần trí không rõ, con của bà ta là phế vật cái gì cũng không biết.
Ngoại trừ Dịch Lĩnh, không một người nhớ chuyện năm ấy.
Mà bút pháp non nớt này lại đem cảnh tượng đó từ đầu đến cuối phục dựng lại.
Kho hàng có đỉnh nhọn này, sau khi được cứu thoát Dịch Lĩnh còn từng trở lại, anh muốn tìm tội chứng đám bắt cóc lưu lại, cho nên ấn tượng của anh khắc sâu cực kỳ.
Tại sao lại vẽ bức tranh này? Ô Nha Nha làm sao biết được vụ bắt cóc năm đó?
Là trùng hợp sao?
Dịch Lĩnh càng thêm bình tĩnh phân tích từng chi tiết trong bức tranh.
Đúng lúc này, Ô Nha Nha sớm đã mang xong giày, vòng qua phía sau anh, ôm cổ anh nhẹ nhàng lắc lắc, lại cúi đầu xuống quyến luyến hôn đuôi mắt dài hẹp lại sắc bén của anh, cười khẽ, nói: "Tạm biệt viên bi nhỏ của tôi." [Vẫn nhất quyết hôn được mới đi =)))]
ʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞʚ(•"̮•)ɞ
Nếu các bạn đọc truyện ở các trang khác Fb page và blog: Kithara_team, Wattpad: Dathannn, thì có nghĩa bạn đã đọc truyện ở web ăn cắp.
Vui lòng tìm đúng trang chính chủ để ủng hộ chúng mình nha ????♥️ À đừng quên vote ???? cho chúng mình nữa nha, hihi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.