Cổ Mộ Kỳ Duyên

Chương 25:




Bách Lý Giang lập tức thân thiện đi đến nắm tay Ngũ Nguyệt, bất quá đôi tay hắn lại xuyên qua bàn tay trắng thuần của Ngũ Nguyệt. Hắn lúc này mới nhớ ra đối phương đã là một linh hồn. Thế là lập tức chuyển hướng, một phen cầm lấy tay đang đong đưa của thi thể kia, ánh mắt lại nhìn Ngũ Nguyệt đang lơ lửng giữa không trung nói: “Nga, Ngũ Nguyệt đại ca, nguyên lai ngươi thật sự là hoàng hậu của Đông Đế a, có thể chinh phục được môt nam nhân có thần lực cường đại như vậy, ngươi thật sự là rất rất giỏi, bất quá ta cũng phải hoàn toàn thừa nhận, tương xứng với vị đế vương vĩ đại như Đông Đế, cũng chỉ có ngươi đây. Một nhân tài hình dáng ôn nhu tao nhã thiện lương xinh đẹp mới có thể xứng với hắn. . . . . .”
Hắn thao thao bất tuyệt vuốt mông ngựa (tâng bốc, nịnh hót), làm ngay cả Viên Dã đều nhịn không được mà trợn trắng mắt, lúc này mới vào vấn đề chính: “Nay hiện tại, Ngũ Nguyệt đại ca ngươi cũng nghe thấy, Viên Dã đã đoán ra thân phận của ngươi, nhưng vấn đề sau đó của hắn, trong lúc nhất thời chưa có đáp án, Ngũ Nguyệt đại ca, ngươi không phải có thể cho chúng ta một lời giải thích chứ?”
Thân hình Ngũ Nguyệt chợt biến mất, trong không khí truyền đến thanh âm mang theo tiếng cười của hắn: “Khó mà làm được, các ngươi hai tiểu gia khỏa đã đi đến bước này, cũng gặt hái được không ít, đường còn dài như vậy, chung quy cũng nên có chút lạc thú không phải sao? Không làm mà hưởng là đáng xấu hổ, ôn nhu tao nhã thiện lương xinh đẹp như ta, sao có thể để các ngươi phải đi loại cửa sau như thế này chứ.” Thanh âm cuối cùng là hai tiếng cười khanh khách, rồi lập tức biến mất vô tung.
Bách Lý Giang trợn mắt há hốc mồm, một lát sau mới căm giận xoay người lại, nhìn Viên Dã nói “Nghe một chút, nghe một chút, đây là nói gì, cái gì mà gọi là đi cửa sau, những hoàng tử trước đấy cũng không nhất định phải biết hắn là hoàng hậu đi, cũng không nhất định phải tìm được hắn? Chúng ta sao có thể bị xem là đi cửa sau chứ.” Vừa dứt lời, Viên Dã thản nhiên nói: “Nếu ngươi thật sự không nghĩ đi cửa sau, ngay từ đầu ra sức tâng bốc làm gì, ta ở bên cạnh nghe được đều cảm thấy buồn nôn.”
Bách Lý Giang nổi cáu, hét lớn: “Ngươi tên gia khỏa không phân biệt tốt xấu này, ta là vì ai, còn không phải là vì ngươi, vậy mà còn nói ta như thế.” Hắn nói xong bĩu môi đứng lên, đi về phía trước. Viên Dã không kéo lại, vội vàng mỉm cười đi theo, một bên nhàn nhàn nói: “Được rồi được rồi, đừng nóng giận, ta biết ngươi là vì ta, vì dân chúng giang sơn Vũ Vân hoàng triều chúng ta được chưa.” Hắn thấy Bách Lý Giang vẫn bực bội, căn bản không có ý định quay đầu lại, thế là đi nhanh vài bước, tiến lên giữ chặt tay hắn nói: “Thật đúng là sinh khí a, ta cũng không có nói gì .”
Bách Lý Giang vung tay ra, hầm hừ nói: “Tránh ra, không phải nói ta buồn nôn sao? Vậy còn lôi kéo ta làm gì? Không sợ da gà của ngươi đều nổi lên phá hư hình tượng sao?” Hắn lại vung tay mấy cái, bất quá khí lực hắn sao có thể so được với Viên Dã, dĩ nhiên là giẫy không ra, mà Viên Dã còn đang cười hì hì nói: “Được rồi, ta thích ngươi buồn nôn được chưa? Ta thích nhất Bách Lý nói ra mấy loại lời nói buồn nôn này.”
Bách Lý Giang ngạc nhiên nhìn Viên Dã, thật lâu sau mới bĩu môi nói: “Di, ngươi lại trở mặt a Viên Dã, theo ấn tượng đầu tiên của ta về ngươi, ngươi đều có bộ dáng trầm ổn, lãnh khốc tàn bạo, vậy mà ngươi cũng có thế cười như thế sao? A, thật sự là khó mà, chẳng lẽ nói, đây mới chính là bản tính của ngươi?” Hắn nói xong, Viên Dã liền sửng sốt một chút, tay đang cầm tay Bách Lý Giang cũng nhịn không được mà buông xuống.
Ta xảy ra chuyện gì? Ta sao lại ở nơi này vào thời điểm này, đối với Bách Lý một đại nam nhân lộ ra vẻ mặt này, sao lại bày ra những phương pháp ôn nhu để dỗ dành hắn, ta sao có thể làm như vậy? Trong lòng Viên Dã chấn kinh, khiếp sợ đến ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng đây là sự thật. Hắn thế nhưng lại cảm thấy rằng Bách Lý Giang tức giận hảo đáng yêu, so với nhận thức của hắn bất luận là hoa khôi mỹ nữ cũng đều đáng yêu hơn nhiều, nhìn thấy y ở phía trước nói lầm bầm tiêu sái đi nhanh, chính mình thế nhưng lại dậy lên ý nghĩ, cảm giác muốn đem y kéo trở về, kéo vào trong lồng ngực mình, trời ạ, hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Không khí trong nháy mắt rơi vào xấu hổ lặng yên. Vừa mới rồi vẫn là Bách Lý Giang vẻ mặt tồi tệ đi ở phía trước, hiện tại lại đổi thành Viên Dã vẻ mặt như quân bài tú-lơ-khơ đi trước trong trạng thái suy nghĩ sâu xa. Mà Bách Lý Giang giống như một con mèo không biết sợ, đi theo thăm dò trêu đùa giống như lão miêu vờn con chuột nhỏ, đông một cái tây một cái ở trước sau Viên Dã loạn chuyển, một bên nói: “Làm gì thế? Sinh khí, vừa mới rồi không phải vẫn tốt sao?”
Viên Dã không để ý tới Bách Lý Giang, làm chính hắn cũng dần dần cảm thấy mất mặt, hừ một tiếng thu chân mình lại: “Hừ, ai thèm để ý ngươi a, cùng lắm thì cả đời không qua lại với nhau, sau khi ra khỏi mộ ngươi đi con đường đầy ánh mặt trời của ngươi, ta trải qua con đường gian nan của ta, chúng ta mỗi người một ngả. . . . . .” Một lời còn chưa nói xong, cánh tay bỗng nhiên bị Viên Dã gắt gao bắt lấy, chỉ thấy hắn dùng một đôi mắt thâm trầm như nước sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý Giang, theo hàm răng từng chữ từng chữ một vặn ra: “Ta đã nói phải chiếu cố ngươi, ngươi nếu dám trốn, liền làm thử cho ta xem.”
Bách Lý Giang đang mạc danh kỳ diệu nghĩ thầm, không phải ngươi không để ý tới ta sao? Sao lại biến thành ta muốn chạy trốn . Bất quá ngay sau đó, loại ý tưởng này liền biến mất vô tung vô ảnh, hắn nhìn thấy phía trên đầu Viên Dã đột nhiên xuất hiện cái lưỡi, a a hét lớn: “Mau. . . . . . Mau tránh ra Viên Dã, quỷ, là quỷ. . . . . .” Vừa nói, trên tay sớm dùng sức, đem Viên Dã một phen kéo lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.