Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 37: Em Ấy Ở Bên Cạnh Tôi Là Được






Editor: SusanTất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, rõ ràng là một con mèo nhỏ đột nhiên lại biến thành một con hổ to, mọi người đều bị sốc như thể cả trăm thiên thể nhỏ cùng một lúc va vào nhận thức của bọn họ vậy.
“Trời ạ…” Những người khác có lẽ chỉ bị thao tác từ mèo hóa hổ này làm cho kinh sợ, nhưng còn Quý Nhất Nhiên lại bị Bạch Hổ hiện thế dọa sợ không nhẹ.
Tuy rằng hắn chỉ là một kẻ qua đường [1] ở hiệp hội yêu quái, nhưng hắn đã sớm được nghe thấy công lao vĩ đại của vị yêu vương này, cơ mà Bạch Hổ này đã biến mất từ lâu lắm rồi, lâu đến mức có rất nhiều người đều đã quên rằng từng có một đại yêu quái như thế.
Giờ đây đại yêu quái này đột nhiên xuất hiện, vậy mà còn là người bên cạnh Quý Nhất Nhiên, người này bình thường trông vẫn ngoan ngoãn mềm mại, khiến cho hắn không thể nào gắn liền một chỗ với loại dã thú như hổ này được.
[1]
Mặc dù trước đó Thanh Long đã nhận định Trần Tiểu An là Bạch Hổ, gã đang muốn giơ móng vuốt bắt lấy Trần Tiểu An thì động tác cũng đình trệ.
Nhưng phản ứng của gã hoàn toàn trái ngược với những người khác, trước tiên là gã khiếp sợ vì rõ ràng Trần Tiểu An biến thành mèo trước rồi mới chậm rãi biến trở về bộ dạng nguyên hình.
Vả lại sau khi biến về nguyên hình thì sức mạnh của cậu dường như cũng chẳng còn bị áp chế nữa, uy áp hào hùng ùn ùn kéo đến.
Nhân lúc Thanh Long còn đang ngây người, Trần Tiểu An nâng chân trước lên ngăn cản đòn tấn công của Thanh Long, sau đó thân hình xoay lại một cái, vung tay lên chưởng một luồng gió đưa Dư Hoán vẫn còn sững sờ qua bên kia.
Dư Hoán cảm thấy bầu không khí chấn động một trận, nhưng lại dịu dàng bất ngờ, cơn gió này đẩy anh đến khu vực an toàn bên cạnh.
Sau khi dời Dư Hoán ra khỏi khu vực sẽ bị ảnh hưởng đến khi bọn họ đánh nhau, Trần Tiểu An khẽ nheo mắt, nhảy vọt lên lưng Thanh Long, duỗi móng vuốt sắc bén giấu trong lòng bàn chân ra.
Vảy trên người Thanh Long vốn dĩ cứng rắn như sắt đụng phải vuốt nhọt của Bạch Hổ thì lập tức biến thành một tờ giấy mỏng manh, để cho cậu vẽ lên đó dễ như chơi.
Thanh Long điên cuồng vặn vẹo thân thể hòng muốn vung vẫy cho Trần Tiểu An trên lưng gã rơi xuống, kiến trúc bên cạnh vẫn may mắn còn tồn tại thì nay lại bị đánh cho đổ nát, gạch đá và tro bụi cùng rơi xuống.
Thế nhưng Trần Tiểu An vẫn cứ lù lù bất động, đè một chân trước lên Thanh Long, một chân khác ung dung thoải mái giống như mèo đang cào ván mà để lại trên lưng Thanh Long từng vết rạch.

Cậu không có nhiều kỹ năng hô mưa gọi gió, lòe loẹt kèm theo hiệu ứng đặc biệt như vậy, nhưng thân pháp và năng lực của cậu thì tuyệt đối chiếm ưu thế hơn Thanh Long nhiều.
Không ném bay con mèo to trên lưng được, Thanh Long chịu đựng sự đau đớn trên da thịt nên lại triệu tới vài tia sấm chớp, điện quang hướng thẳng về phía Trần Tiểu An.
Nhưng mà phương pháp này của Thanh Long hoàn toàn là “cấp bách quá hóa loạn” [2], vừa nãy Trần Tiểu An bị áp chế sức mạnh mà còn có thể linh hoạt tránh thoát các kiểu công kích thì nói chi đến Trần Tiểu An của bây giờ.
Trần Tiểu An nhảy vọt sang chỗ bên cạnh, mấy tia sét kia cũng không thể chuyển hướng, thân hình Thanh Long còn bự hơn so với Trần Tiểu An nên không kịp né tránh, sấm chớp do mình tự triệu đến lại bổ xuống trúng ngay bản thân mình.
[2]
Quý Nhất Nhiên đứng bên cạnh xem tình hình chiến đấu cảm thán một câu: “Thanh Long này chính là pháp sư thuộc loại tấn công tầm xa nhưng mặt cán bàn phím [3] đây mà, trước đó ỷ vào level cao, kỹ năng nhiều nên mới tùy ý làm bậy, bây giờ đại lão chính thức thao tác thì cũng chỉ có thể bị động mà chịu đòn thôi.”
[3]
Trần Trạch Ý liếc hắn một cái: “Nói tiếng người.”
Quý Nhất Nhiên: “Trần Tiểu An đỉnh chóp luôn!”
Bầu không khí bên này của bọn họ quả thật đã thả lỏng không ít, vừa nãy ai cũng lo lắng Trần Tiểu An gặp chuyện không may, hiện tại nhìn thấy Trần Tiểu An lội ngược dòng treo Thanh Long lên mà đánh nên ngay cả tâm trạng nói đùa bọn họ cũng có.
Thanh Long đã bị sét đánh trúng, nhìn trời thét dài một tiếng, cuồng phong càng lớn hơn đổ xuống nơi đây.
Vùng không gian này thật sự không tiện thi triển nên Thanh Long lại biến trở về hình người rồi lấy ra pháp trượng của hắn, sau khi tập hợp năng lượng thì lại chỉ về phía Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An cũng biến thành hình người rồi lần nữa lấy ra sáo huân của cậu, lần này chỉ mới vừa thổi vài nốt nhạc thì Thanh Long lúc nãy còn châm biếm thứ mà cậu thổi ra còn chẳng bằng kim đâm thì giờ đây đã che ngực quỳ một gối xuống mà ói ra một búng máu.
Mắt thấy đánh không lại nên Thanh Long chỉ để lại một ánh mắt căm hận, vung tay áo trường bào lên làm phép rồi biến mất trước mắt mọi người.
Trần Tiểu An đứng yên ổn định lại một hồi, cũng không để ý mọi người đang nghênh đón phía sau mà hướng thẳng về phía địa cung, đi đến chỗ đài đá có thiết cấm chế rồi vẽ một trận pháp trên không trung, ngay sau đó đài đá chia làm hai bên từ từ mở ra, bên trong có cất một tấm cờ lệnh.
Cậu cầm lá cờ đó ra đặt ở bên người.
Thật ra chính cậu cũng vẫn còn hoang mang.

Ban đầu lúc Thanh Long kia đánh một kích đến cậu liền nghĩ mình sẽ ngủm luôn, ai ngờ lại đột nhiên biến thân.
Có điều cậu cũng đã hiểu được vì sao trước đó Chu Tước từng nói cậu là đời sau của Bạch Hổ.
Chỉ là hình dạng thay đổi mà ngay cả năng lực cũng có thể trở nên mạnh như vậy sao? Trần Tiểu An lại nâng tay mình lên, mờ mịt nhìn ngắm đường vân trên lòng bàn tay.
…Thế nhưng sau khi đánh xong, cậu rõ ràng cảm giác được sức mạnh đang trôi đi mất.
Vẫn luôn cảm thấy rất nhanh thôi mình lại giống mấy lần trước kia khi hao hết linh lực sẽ té xỉu, cậu bị một loại tiềm thức thúc giục bản thân nhanh chóng đi xuống địa cung, rõ ràng trước đó cậu cũng không nhớ rõ mình đã lấy ra món đồ được cất giấu như thế nào, hiện tại vừa động tay một tý thì bản năng lại tự động giải khóa trận pháp rồi lấy nó ra ngoài.
Cậu cũng không nhớ được lá cờ này dùng để làm gì, nhưng rất rõ ràng là Thanh Long nhắm vào nó.
Gần đây mình không thường xuyên ở Trần gia, với năng lực của Thanh Long thì muốn xông vào cấm chế cũng không hẳn là không được… Cho dù cậu vẫn luôn trông coi Trần gia thì cũng chẳng biết lần tới bản thân có còn biến thân đến cực hạn được nữa hay không.
Đâu phải lần nào cũng may mắn như vậy.
Vì vậy cậu muốn nhìn thử xem lá cờ rất quan trọng được cất kỹ bên người này.
Sau khi làm xong một loạt việc này thì quả nhiên Trần Tiểu An cảm giác cơ thể mình càng ngày càng nặng nề, nên cậu dứt khoát biết trở về nguyên hình luôn… Thế nhưng lần này bộ dạng cậu biến trở về vẫn là con mèo nhỏ đó, mặt tròn tai nhọn, trông chả có miếng nào là giống với con hổ cả.
Trần Tiểu An ra khỏi thông đạo dưới lòng đất liền nhìn thấy Dư Hoán đang đi về phía cậu.
Dư Hoán mở rộng hai vòng tay, Trần Tiểu An liền nhảy vào trong lòng Dư Hoán, cái đầu đầy lông cọ cọ trên cổ Dư Hoán.
Trần Tiểu An mở tiếng lòng, tóm lược hết một lần cho Dư Hoán nghe những gì cậu biết và phỏng đoán được, chẳng hạn như Thanh Long muốn đến đây để cướp đi lá cờ các thứ, Dư Hoán nghe xong liền nhíu mày.
Dư Hoán hỏi lại: “Vừa nãy sao lại biến thành con hổ vậy?”
Trần Tiểu An lắc lắc đầu: “Không biết nữa… Nhưng em đã từng nói với anh rồi á, có khả năng em là con hổ… Không đúng, em chính là con hổ.”
Dư Hoán nhẹ hôn lên vầng trán của cậu: “Nhóc hổ.”
Trần Tiểu An đã rất mệt rồi, cậu híp mắt lại: “Em buồn ngủ quá à, em nghỉ ngơi một lát trước nha…”
Nói xong liền cọ lên người Dư Hoán, cũng không biết là ngủ hay là hôn mê rồi.
Lúc đối mặt với Trần Tiểu An sắc mặt của Dư Hoán vẫn luôn dịu dàng, nhưng khi ôm mèo đi ra ngoài thì khắp người anh lại mang theo hơi thở ‘người lạ chớ đến gần’.
Trần Trạch Ý nhìn thấy mèo con cuộn thành một cục nằm trong lòng Dư Hoán: “Tiểu An không sao chứ?”
“Không sao.” Dư Hoán trả lời lấy lệ rồi kêu Quý Nhất Nhiên một tiếng, nói: “Đi thôi.”
Trần Trạch Ý kéo anh lại: “Có phải Tiểu An lại bị thương rồi không? Không cần quay lại trận pháp linh khí dưỡng thương ư?”
Dư Hoán lạnh lùng liếc y một cái, chỉ nói: “Khỏi cần, em ấy ở bên cạnh tôi là được.”
Chuyện vừa nãy có rất nhiều điểm khả nghi, Thanh Long thân là một con thần thú tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Trần gia? Còn Chu Tước thì hắn lại vô cùng ghét khí tức ở Trần gia cơ mà.
Vả lại vì sao gã không bị phát hiện ra cho đến tận lúc bước vào khoảng sân hẻo lánh này? Nếu như đã phá vỡ cấm chế thì chắc chắn sẽ bị người Trần gia cảm ứng được ngay lập tức rồi chứ.
Hơn nữa tại sao Thanh Long lại xuất hiện ngay sau khi Trần Tiểu An nói rằng muốn tìm lại ký ức? Sau có thể trùng hợp như thế được? Là do sợ cậu sẽ tìm lại được trí nhớ ư?
Nếu không phải tại thời điểm mất chốt Trần Tiểu An biến thành Bạch Hổ thì có phải cậu sẽ chết dưới vuốt sắc của Thanh Long không?
Dư Hoán không dám nghĩ tiếp nữa.
Tóm lại bây giờ trong mắt anh, mỗi một người ở Trần gia đều cực kỳ đáng ngờ, rõ ràng là Trần Tiểu An phí hết tâm tư bảo vệ gia tộc, Trần Tiểu An xem bọn họ là người nhà, nhưng những người nhà này lại liên tục khiến Trần Tiểu An bị tổn thương.
Sự ngăn cản của Trần Trạch Ý là vô ích, Dư Hoán ôm mèo rời khỏi nơi này.
Sau khi ngồi trên xe được một đoạn đường, Dư Hoán lại nhớ đến cái túi Càn Khôn trước đó Trần Trạch Sâm đưa cho Trần Tiểu An có đặt bùa theo dõi, nói cách khác chỉ cần Trần Tiểu An mang theo túi Càn Khôn này thì bất cứ lúc nào người Trần gia cũng có thể biết được cậu ở nơi nào.
Khi Trần Tiểu An biến thành mèo, túi Càn Khôn đó sẽ thu nhỏ lại giống như túi thơm đeo trên cổ cậu.
Dư Hoán gỡ cái túi nhỏ này xuống, anh vốn định ném quách nó đi cho xong nhưng lại sợ bên trong vẫn còn mấy món đồ hữu dụng, sau khi cân nhắc nhiều lần thì anh đưa túi Càn Khôn cho Quý Nhất Nhiên: “Anh tạm thời giữ đi.”
Quý Nhất Nhiên không rõ nguyên do nhưng vẫn thu nhận nó.
Quý Nhất Nhiên vốn định đưa Dư Hoán và Trần Tiểu An về nơi bọn họ vẫn luôn ở, nhưng khi Dư Hoán nhìn tuyến đường quen thuộc mà hắn đang lái thì lại nói: “Tới căn hộ khác của em ở chỗ kia đi.”
Căn hộ này Dư Hoán không thường đến, cũng may có nhờ người qua quét tước định kỳ nên ở tạm một khoảng thời gian thì không có vấn đề gì.

Chỉ là căn nhà này không có vật dụng cho mèo gì cả, Dư Hoán lại sai Quý Nhất Nhiên đi mua một đống đồ dùng về.
Chờ Trần Tiểu An tỉnh lại mới có thứ để ăn, có đồ để chơi.
Chẳng qua lần này Trần Tiểu An ngủ có hơi lâu một chút.
Trước đó cũng có vài lần cậu dùng hết linh lực sẽ bị lâm vào trạng thái suy nhược, nhưng hồi phục cũng được xem là nhanh, lần lâu nhất thì cũng chỉ cần một buổi tối là có thể hoạt bát trở lại.
Thế nhưng hiện tại cậu đã ngủ tận ba ngày rồi.
Dư Hoán biết Trần Tiểu An cũng có thể bổ sung linh khí trên người anh, nên mấy ngày nay anh vẫn không dám cách Trần Tiểu An quá xa, có thể ôm thì ôm ngay, nếu để cho người không biết chuyện nhìn thấy, có thể người ta sẽ tưởng là trên người anh mọc mèo mất thôi.
Ngay từ đầu Quý Nhất Nhiên cho rằng Trần Tiểu An nghỉ ngơi một hồi là khỏe ngay, nào ngờ ba ngày rồi mà vẫn chưa tỉnh lại.
Tất cả những thông báo đưa ra trước đó có thể hoãn thì đều được hoãn lại, cũng có bồi thường không ít tiền vì vi phạm hợp đồng.
Không chỉ Trần Tiểu An mà Dư Hoán cũng không đi làm, Trần Tiểu An hôn mê bao lâu thì Dư Hoán ở bên cạnh cậu bấy lâu.
Tuy nhiên Quý Nhất Nhiên cũng biết mình khuyên không nổi, bây giờ Dư Hoán tuyệt đối không thể rời xa Trần Tiểu An nửa bước.
—— Mặc dù Dư Hoán không có sức chiến đấu nào cả, trông coi bên cạnh Trần Tiểu An, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì những việc anh có thể giúp được cũng chả nhiều nhặn gì.
Dư Hoán cũng đã nghỉ đến điểm này, cho nên anh đang suy nghĩ sau này sẽ tìm đến cái lông chim màu đỏ mà Chu Tước đưa cho Trần Tiểu An, nhưng anh không có pháp thuật, chẳng biết dùng cái lông chim này liên hệ với Chu Tước như thế nào.
Sau đó Quý Nhất Nhiên nhìn anh mặt cau mày có nên đã hảo tâm mở cái app nội bộ của bọn họ ra, tìm được thông tin liên lạc của Chu Tước ở trong đó rồi nói: “Thật ra trực tiếp tìm hắn ở trên đây là được rồi, anh cũng không biết sao vị đại lão Chu Tước này lại thích dùng cách thức truyền tin cổ xưa thế này…”
Ở thời điểm mấu chốt như này mà còn có thể nói giỡn được, khỏi nghi ngờ gì nữa, Quý Nhất Nhiên đã bị Dư Hoán lạnh lùng liếc vài cái.
Có điều Quý Nhất Nhiên cũng không phải chỉ biết cợt nhả, hắn kể lại tình huống của Trần Tiểu An cho Chu Tước, Chu Tước vừa nghe được liền tức phát điên lên, còn muốn đi Đông Hải tìm Thanh Long đấu tay đôi.
Dư Hoán nhận điện thoại, kìm lại ý nghĩ xúc động của Chu Tước, anh nói: “Ngài Chu Tước, tôi muốn mời ngài đến bảo vệ Tiểu An.” Nếu có Chu Tước trông coi Trần Tiểu An thì ít nhất những yêu ma quỷ quái bình thường cũng sẽ không dám đến trêu chọc.
Thế là không bao lâu sau, một thanh niên đầu đỏ lè miệng ngậm kẹo mút trông y như một tên côn đồ xã hội đen xuất hiện tại cửa nhà Dư Hoán.
“Ta đến thăm cháu trai lớn của ta.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.