Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 23: Em Muốn Ôm Anh Một Cái






Editor: SusanSau khi Trần Trạch Sâm đến tìm Trần Tiểu An thì cuộc sống của Trần Tiểu An dường như cũng không bị ảnh hưởng gì cả.
Cậu đã thu âm bài hát, quay MV, phát hành album dựa theo kế hoạch của Quý Nhất Nhiên.
Đương nhiên là album rất hay, trên mạng có người khen, nhưng cũng có vài người vẫn không quá thích Trần Tiểu An, họ thầm nói một cách ẩn ý rằng hiện tại kỹ sư âm thanh đều rất giỏi, bài hát dở cỡ nào cũng có thể chỉnh thành ca khúc hay vô đối… Trần Tiểu An đọc một hồi, trải qua chuyện lúc trước nên cậu cũng không cảm thấy mất hứng vì những lời này, chỉ mỉm cười rồi cho qua.
Cậu đã nghĩ rồi, con người thì đều có mặt tối, nếu không sẽ không gọi là con người.
Nhưng lần này Quý Nhất Nhiên không có ý định mặc kệ để những lời nhận xét không hay này tiếp tục lên men, dằn mặt thì phải làm càng sớm càng tốt.
Hắn trực tiếp sắp xếp cho Trần Tiểu An một buổi live cỡ nhỏ, ngay trong một live house ở Tuyên Thành.
Không gian nhỏ, diện tích chứa được ít khán giả, cũng không tổ chức bán vé, ngoại trừ dùng để mời một số nhạc sĩ ra thì số vé còn lại đều được bốc thăm trực tuyến.
Hiện tại Trần Tiểu An cũng chưa có fan tử trung [1] gì cả, có không ít người đều ôm tâm trạng góp vui tham gia bốc thăm, dù sao thì cũng không cần tiền mà, nếu bốc trúng thì đi nghe thử xem giọng hát ba hoa chích chòe này của Trần Tiểu An thực tế là như thế nào.
[1]
Dư Hoán vốn dĩ cũng muốn đi, nhưng không ngờ lại đúng lúc trùng với thời gian anh bắt đầu công việc mới, nên anh không thể đến được.
Anh vẫn rất tiếc nuối, lần đầu tiên bé mèo nhà mình hát live mà mình lại không thể đi theo cổ vũ.
Nhưng Quý Nhất Nhiên lại dửng dưng tỏ vẻ như vậy mới tốt, hắn hy vọng hai cái tên Dư Hoán và Trần Tiểu An đừng buộc chung một chỗ nữa.
Bây giờ mọi người nhắc tới Trần Tiểu An cũng chỉ nghĩ đến Dư Hoán, cái kiểu buộc chặt quá mức như thế này đối với sự phát triển về sau của một nghệ sĩ cũng không được coi là một chuyện tốt.
Dư Hoán không thể không thừa nhận Quý Nhất Nhiên nói rất có đạo lý, nên anh chỉ gửi tin nhắn cổ vũ cho Trần Tiểu An trước khi cậu lên sân khấu.

Nói không căng thẳng thì là giả.
Trần Tiểu An hát chơi một mình, có vài người bạn nói cậu hát hay, nhưng hát hay chả có liên quan gì với năng lực biểu diễn trên sân khấu cả.
Mặc dù có thầy hướng dẫn nhưng đây dù sao cũng là lần đầu tiên Trần Tiểu An chính thức lên sân khấu.
Trước đó Dư Hoán còn trấn an cậu rằng live cỡ nhỏ như này sẽ không nhiều người lắm, không cần quá để ý đến những người bên dưới.
Lúc diễn tập phía dưới không có một bóng người nên quả thật Trần Tiểu An cũng không có cảm giác gì quá lớn, song đến lúc này cậu bắt đầu hơi sợ, người xem dù ít thì ít nhưng lại cách người trên sâu khấu rất gần.
Nói như vậy cũng không khoa trương tí nào, người bên dưới chỉ cần nhảy lên cao một chút là có thể nắm được chân của Trần Tiểu An.
Trần Tiểu An bị Quý Nhất Nhiên đẩy lên sân khấu, người phía dưới đang nhìn cậu, trên mạng có không ít các cư dân mạng rảnh rỗi không có gì làm cũng đang xem cậu thông qua live stream.
Cậu nhắm mắt hít sâu một hơi, hát nốt đầu tiên cùng với nhạc đệm.
Nói đến cùng thật kỳ lạ, trước khi bắt đầu hát thì đầu óc Trần Tiểu An rất lộn xộn, thậm chí cậu còn nghĩ mình đang yên lành làm mèo thì tại sao phải đến đây ca hát chứ, muốn trực tiếp chạy trốn quách đi cho xong… Nhưng sau khi cất giọng hát thì những suy nghĩ hỗn loạn này lại lặng lẽ biến mất.
Quý Nhất Nhiên chọn cho Trần Tiểu An một ca khúc nhẹ nhàng chậm rãi, khi Trần Tiểu An hát cũng thật sự có tác dụng làm người khác bình tĩnh trở lại.
Live house tối nay không làm những hiệu ứng ánh đèn đặc biệt, nhưng lúc khán giả bên dưới nghe hát luôn có ảo giác như được ánh trăng gột rửa.
Dường như giọng hát của Trần Tiểu An đưa bọn họ vào một ảo mộng, trong ảo mộng đó có gió đêm thổi vi vu, có con sông sáng lấp lánh, có tiếng nhạc và âm thanh ngân nga của thiếu niên rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng cũng giống như được truyền đến từ một nơi xa xôi.
Mọi người phiên theo điệu nhạc, như thể họ cũng đang hòa làm một với ảo mộng này, trở thành những ngọn cỏ lau ven sông được cơn gió phe phẩy rồi nhẹ nhàng lay động.
Thật ra nghe phiên bản phòng thu cũng đã đủ hay rồi, nhưng Trần Tiểu An chưa từng hát trực tiếp nên những người nghe vẫn tạm thời không bày tỏ ý kiến với giọng hát hay này.

Hiện tại bất kể là người nghe trực tiếp hay người xem live stream thì đa số đều đã bị thuyết phục rồi.
Trên mạng cũng bắt đầu có làn đạn [2], A nói đây là hét nhép à? Ổn định như vậy luôn? B nói người ta hát live thuần [3] đó.
Qua một lát cũng không còn ai nói gì trên làn đạn nữa, thỉnh thoảng có người bình luận vài từ cảm thán.
[2] & [3]
Trần Tiểu An suông sẻ hát hết một vài bài, Quý Nhất Nhiên thường xuyên chú ý đến chiều hướng trên mạng, bản lĩnh chỉ với mấy bài hát như vậy đã có người qua đường chuyển thành fan rồi.
Quý Nhất Nhiên thầm nói Trần Tiểu An rất xuất sắc, hắn xem từ hậu trường đến trước sân khấu, lúc này Trần Tiểu An vừa mới hát xong một part, cậu dừng lại chào hỏi mọi người như lời hắn dạy, làm nóng bầu không khí một chút.
Trần Tiểu An nói xong vài câu vô nghĩa thì cậu phải hát tiếp, nhưng bỗng nhiên tầm mắt của cậu nhìn chăm chú vào một nơi nào đó, rõ ràng cậu không đặt sự chú ý lên màn trình diễn của mình, cũng chậm chạp không ra hiệu với anh DJ phía sau để bỏ phần nhạc đệm của ca khúc tiếp theo.
Quý Nhất Nhiên thấy bộ dạng của cậu hình như không đúng lắm, hắn có hơi sốt ruột.
Tuy nhiên Trần Tiểu An đã nhanh chóng thoát khỏi trạng thái dị thường và dùng tay ra hiệu ok với DJ để tiếp tục ca khúc kế tiếp.
Chẳng qua lúc này khả năng quản lý biểu cảm của cậu rất không tốt, rõ ràng là bài hát trữ tình chậm rãi nhưng cậu lại nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào một chỗ, cách chuyển động [4] cũng có hơi kỳ lạ.
[4]
Trong lòng Quý Nhất Nhiên chợt lạnh toát, hắn nghĩ thầm không phải chứ, đây là đang nhìn thứ gì vậy?
Quả thật y như Quý Nhất Nhiên suy nghĩ, Trần Tiểu An lại gặp phải quỷ, nó đang chạy thẳng về phía cậu.
Nhưng cậu đang hát mà, cũng đâu thể cứ vậy mà dừng lại, khán giả nghe nhạc không nhìn thấy sẽ nghĩ Trần Tiểu An nổi điên trên sân khấu.
Nhiều người đang xem như vậy, hơn nữa lần này còn phát sóng trực tiếp, cho dù Quý Nhất Nhiên có thể giúp cậu giải quyết hậu quả, nhưng cũng không có bản lĩnh lớn đến mức xóa sạch trí nhớ của mỗi một người xem live stream.
Trần Tiểu An nhìn chằm chằm cái thứ kia, cậu cau mày lùi về sau một bước.
Con quỷ này trông rất hung ác, quanh thân bốc lên khí đen, bộ dạng nhe răng trợn mắt.
Nó vươn móng tay khô cằn thối rữa đen sì về phía Trần Tiểu An.
Máy lạnh trong live house này mở rất đầy đủ, nhưng Trần Tiểu An lại cảm thấy mồ hôi của mình sắp túa ra ngay lập tức.
Không thể tiếp tục kéo dài được nữa.
Có lẽ tình thế cấp bách ép bản năng cậu phải phản ứng, cậu nhắm mắt lại, tiếp tục hát phần tiếp theo của ca khúc, nhưng cách hát hơi khác vừa nãy.
Cậu rót linh lực vào giọng hát, khán giả bên dưới vẫn nghe như một bài hát bình thường, nhưng với con lệ quỷ kia mà nói thì giọng hát lại biến thành lưỡi dao sắc bén vô hình, vây quanh nó từ bốn phương tám hướng rồi lăng trì nó.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu sử dụng chiêu thức tấn công này, nhưng không hiểu sau Trần Tiểu An lại cảm thấy bản thân mình rất thành thạo.
Cậu vẫn liên tục hát, rất nhanh con quỷ kia liền gào lên một tiếng rồi quỳ xuống, sương mù đen dày đặc quanh thân nó dần dần bị tiếng hát làm loãng và nhạt đi, bản thể của lệ quỷ cũng tan biến theo đó.
Trần Tiểu An thở phào nhẹ nhõm, sau khi hát xong ca khúc này thì cúi người chào khán giả rồi quay trở lại hậu trường.
Vừa xuống sân khấu chân cậu liền mềm nhũn, ban nãy rót quá nhiều linh lựa vào trong bài hát, hiện tại cậu giống như một cục pin bị rút ngắn thời gian.
Quý Nhất Nhiên đỡ cậu, thấy sắc mặt cậu trắng bệch hắn lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Sao mặt tái dữ vậy, bị thương rồi à?”
DJ đang chơi bài khởi động làm nóng không khí, Trần Tiểu An ngồi một lúc thì tỉnh táo lại, cậu xua xua tay: “Không sao… Còn hai bài nữa phải không?”
“… Nếu không thì đừng hát nữa?” Quý Nhất Nhiên thấy tình trạng của cậu thật sự quá tệ, “Dù sao thì trước đó cũng không công khai danh sách bài hát, hai bài còn lại cũng chỉ là cover thôi, cậu thật sự không ổn thì đừng miễn cưỡng chống đỡ.”
Trần Tiểu An còn muốn kiên trì nhưng Quý Nhất Nhiên lại ghé vào bên tai cậu nói nhỏ: “Huống chi… có phải vừa nãy gặp phải thứ gì không? Lỡ như cậu hát tiếp rồi vẫn gặp phải thứ gì khác thì sao? Bây giờ tranh thủ thời gian diệt cỏ tận gốc mới phải.”
Trần Tiểu An ngẫm lại thấy cũng đúng, cậu yếu ớt gật đầu rồi nằm bò ra bàn.
Nằm sấp một hồi lại ngồi thẳng dậy, dùng một chút linh lực cuối cùng để cưỡng chế bày ra một kết giới, có kết giới này rồi thì tạm thời nơi này sẽ không có tai họa nào dám đến gần.

Chỉ là sau khi làm xong động tác này, cậu thật sự không nhịn được nữa, cơn chóng mặt dữ dội khiến cậu cảm giác không mở mắt nỗi.
Quý Nhất Nhiên nói vài câu với vị MC ở live house, MC kia liền lên sân khấu xoa dịu khán giả tiện thể tuyên bố buổi biểu diễn hôm nay kết thúc tại đây.
Thật ra vẫn có hơi đột ngột nên khán giả bên dưới bắt đầu ồn ào, MC phải mất một khoảng thời gian mới khiến cho nhóm người phía dưới bình tĩnh trở lại.
Quý Nhất Nhiên thường xuyên chú ý đến bình luận ở trên mạng, cũng có người nhìn ra có chỗ không thích hợp, Quý Nhất Nhiên suy nghĩ rồi lấy tài khoản của bản thân đăng một bài weibo, hắn nói Trần Tiểu An đột nhiên đau dạ dày trên sân khấu, cuối cùng cũng kết thúc chuyện này một cách êm đẹp.
Rất vất vả mới dọn dẹp xong, Quý Nhất Nhiên thấy bộ dạng Trần Tiểu An như vậy cũng không biết làm sao, tuy hắn là người của hiệp hội yêu quái nhưng thật ra hắn không tinh thông trên con đường học nghệ này, hắn cũng chưa từng thấy loại tình huống có yêu quái khác xuất hiện như vậy nên hắn đành phải hỏi: “Cậu như thế này thì phải làm sao bây giờ…”
Trần Tiểu An cố gắng mở mắt ra: “Làm phiền anh đưa tôi về nhà.”
Quý Nhất Nhiên dìu Trần Tiểu An lên xe, đột nhiên trên đường có bóng người đội nón đen chạy ra.
Quý Nhất Nhiên tưởng là fan cuồng, hắn đang định quát lớn thì người nọ cởi nón xuống, gã đứng lại trước mặt Trần Tiểu An, gã nhếch khóe miệng cười vô cùng tà khí: “Mèo con lợi hại ghê ta, hát một bài liền giết được ác quỷ mà tôi thả ra.”
“Cậu…” Trần Tiểu An vốn bước đi một cách vô hồn, đầu cũng gục xuống, lúc này cậu mới ngẩng đầu nhìn người, là Trần Tư Vũ.
Sau một lúc lâu Trần Tiểu An cũng không nói được một câu hoàn chỉnh, Quý Nhất Nhiên thay cậu nói với Trần Tư Vũ: “Cậu có bệnh à?”
Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp xách áo đối phương lên đánh một trận tơi bời, nhưng hắn lo không biết xung quanh có paparazi đang ẩn nấp hay không, nên đành phải tạm thời đè xuống cơn thịnh nộ của mình.
“Chỉ nói đùa một chút chọc cậu thôi, cậu cũng quá nghiêm túc rồi, vốn dĩ tôi chỉ muốn thả quỷ ra ngoài đi dạo một vòng xong rồi sẽ thu hồi lại.” Trần Tư Vũ nói như thể mình chỉ đang bày một trò đùa bình thường không có gì hệ trọng.
Cơn nóng giận bùng lên, Trần Tiểu An tức giận thì đầu lại càng choáng váng, thân thể mềm nhũn, cũng may là Quý Nhất Nhiên đỡ cậu.
Trần Tư Vũ hạ giọng nói: “Cảm giác dùng hết linh lực không dễ chịu lắm nhỉ? Vậy thì tại sao lại không về nhà? Lúc anh cả gọi cậu trở về thì cậu nên nghe lời đi mèo con à… Anh cả không muốn ép cậu, nhưng tôi không thích nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của anh cả, nếu cậu lại không trở về, tôi vẫn sẽ thường xuyên đến làm phiền cậu, cậu thấy sao?” Gã vừa nói lại còn vươn tay muốn chạm vào mặt Trần Tiểu An, tuy rằng Trần Tiểu An không có hơi sức gì nhưng cậu vẫn cau mày nhanh nhẹn né tránh.
Quý Nhất Nhiên không thể nhịn được nữa, hắn đang cân nhắc để Trần Tiểu An đỡ bức tường bên cạnh trong một chốc còn bản thân thì đi lên trừng trị cái tên kiêu ngạo chịu không nỗi này, nhưng trong lúc Quý Nhất Nhiên còn đang do dự thì Trần Tư Vũ đã làm phép một cái rồi vụt biến mất.
Cuối cùng Trần Tiểu An vẫn được Quý Nhất Nhiên đưa về nơi ở một cách yên ổn.
Vừa về đến nhà Trần Tiểu An lập tức rút cái túi càn khôn lần trước Trần Trạch Sâm cho cậu, lấy những viên đá bên trong ra đặt trong lòng bàn tay rồi nắm lại, cậu cảm giác một luồng linh khí chậm rãi chảy ngược vào cơ thể mình, lúc này mới dễ chịu một chút.
Đúng lúc Dư Hoán gọi điện thoại cho cậu, sau khi Dư Hoán bận việc xong, anh mở kênh phát sóng trực tiếp thì phát hiện live đã kết thúc, vừa lên weibo xem mới biết Trần Tiểu An đã kết thúc buổi trình diễn trước giờ vì lý do sức khỏe.
Trần Tiểu An ấn nhận điện thoại, nghe được giọng nói của Dư Hoán, mãi đến lúc này cậu mới cảm thấy tủi thân.
—— Rõ ràng có một nguồn linh khí lớn như vậy để ôm mà! Hiện tại lại chỉ có thể nắm mấy viên đá nhỏ xíu mà khó khăn sống qua ngày!
Khi Trần Tiểu An trả lời Dư Hoán, giọng nói cũng mang theo âm mũi: “Em muốn ôm anh một cái…”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.