Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 5: Đền cho cậu đôi cánh




Edit + Beta: SCR0811


Bởi tối qua chưa ăn được mì gói nên Mễ Uyển định tối nay sẽ đi tiếp, còn định ra cửa sớm một chút để đi được xa hơn, tiện thể thăm thú hoàn cảnh chung quanh. Nói thế nào thì cô cũng phải ở lại đây tới tận nửa năm.


"Hự" Cứ mỗi lần trèo tường là Mễ Uyển lại hoài niệm cơ thể nhẹ như yến lại vô cùng linh hoạt của mình trước kia. Cô bám vào đầu tường nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục nhảy xuống.


"Xoảng!" Mễ Uyển đờ người, chậm rãi cúi đầu nhìn chậu hoa bị ngã cạnh chân mình. Cái chậu đã nát thành tám miếng, bùn đất văng đầy sân, gốc hoa nhỏ thì nằm rạp trên đất vô cùng thể thảm. Mễ Uyển chột dạ nhìn thoáng qua cửa sổ lầu hai, cô biết anh trai yêu tộc kia đang đứng sau cửa sổ.


"Tôi... để tôi đi mua cái chậu khác đền cho anh." Mễ Uyển cầm cây hoa lên, sợ nó không chờ nổi tới lúc mình về nên đào một cái hố nhỏ cạnh đó để cắm tạm nó vào. "Bông hoa nhỏ à, cố gắng lên, chị sẽ về liền."


Nói xong, Mễ Uyển chột dạ bước ra cửa.


Phàn Thần nhìn thoáng qua cánh cổng còn đang đung đưa, không chút phản ứng mà thu lại tầm mắt, tiếp tục chữa thương.


__***__


Mễ Uyển đi bộ tận ba cây số mới tìm được một cửa hàng tiện lợi 24h, cũng thuận tay đánh dấu cửa hàng này thành quán ăn yêu thích nhất của mình hiện tại. Có gì đó hơi sai thì phải?


Sau khi thưởng thức xong món mì gói, Mễ Uyển mới bắt đầu tự hỏi xem phải đi đâu để mua lại cho anh trai yêu tộc cái chậu khác đây.


"Anh gì ơi, gần đây có chỗ nào bán chậu hoa không?" Mễ Uyển ôm ly mì rỗng chạy tới hỏi anh nhân viên bán hàng.


"Chậu hoa? Gần đây có một tiệm, ra cửa quẹo trái đi thêm 500m là tới." Anh nhân viên hướng dẫn.


"Buổi tối có bán không?" Mễ Uyển thấy hiện giờ cũng có rất nhiều tiệm mở cửa tới khuya.


"Giờ thì trễ rồi, cửa hàng bán hoa không còn mở đâu, để ban ngày rồi mua."


Ban ngày thì sao cô chuồn ra được chứ, nếu cô lấy chậu trong sân nhà mình để thế tạm không biết có được không ta?


Mễ Uyển đang cân nhắc tính khả thi của việc đền một cái chậu cũ cho anh trai yêu tộc thì thấy bóng một người quen đẩy cửa bước vào. Người đó tới kệ cầm hai bình rượu rồi đi thẳng ra quầy thanh toán: "Bao nhiêu tiền?"


"Một trăm." Nhân viên cửa hàng quét mã.


Sau khi thanh toán bằng di động, người đó ôm bình rượu, quay đầu chuẩn bị ra cửa thì bắt gặp gương mặt mũm mĩm của Mễ Uyển, hoảng đến mức thiếu chút nữa ném luôn bình rượu.


"Cô... cô theo dõi tôi hả?" Đột ngột nhìn thấy Mễ Uyển, Chim sẻ tinh hơi thở dồn dập, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều bị tổn thương.


"Tôi ăn hai ly mì rồi." Mễ Uyển giơ ly mì trong tay lên ý bảo mình tới tiệm trước cậu ta, "Nhìn dáng vẻ ủ rủ này của cậu là định mượn rượu giải sầu sao?"


Mễ Uyển nhìn lướt qua bình rượu trong tay Chim sẻ tinh, cô vừa sống lại chưa được mấy ngày, không ở bệnh viện thì là cai nghiện, quả thật chưa nghĩ tới chuyện uống rượu. Giờ tình cờ gặp được, cũng nên thử xem rượu bây giờ có còn ngọt thanh, cay nồng như năm trăm năm trước hay không.


Đoán đúng rồi, Mễ Uyển quả thật là một con sâu rượu.


"Ừ" Chim sẻ tinh không dám giấu diếm, dù sao thì nỗi sầu này cũng là do vị bắt yêu này ban tặng.


"Tôi uống với cậu." Mễ Uyển vô cùng thấu hiểu lòng người nói.


Hôm qua thì ké cơm, hôm nay lại ké rượu, đám bắt yêu các người thật biết khi dễ người.


"..." Vẻ mặt Chim sẻ tinh càng như muốn khóc, tiếc một nỗi, dù có tức hơn nữa thì cũng đánh không lại.


Vì thế một người một yêu ngồi xổm trước bậc thang bên ngoài cửa hàng tiện lợi, mỗi người một bình cùng nhau giải sầu. Mễ Uyển vừa uống một ngụm đã thấy rượu này không đủ nồng, không mạnh bằng rượu của 500 năm trước, nhưng vị thì cũng được, cũng khó say.


Mễ Uyển chê rượu không đủ nồng, còn Chim sẻ tinh sau khi nốc một hơi gần nửa bình rượu đã thấy cả người choáng váng.


"Uống ít thôi, đừng để lát nữa hiện nguyên hình, lộ cánh ra thì khổ." Mễ Uyển tốt bụng nhắc nhở, những lúc yêu tộc uống say yêu lực thường bị mất kiểm soát, dễ để lộ nguyên hình.


"Lộ cánh gì chứ, tôi có muốn biến cũng không biến ra được." Chim sẻ tinh bị thọc trúng chỗ đau, lập tức nhảy dựng lên: "Tôi là một con yêu tinh vô dụng, ngay cả hóa hình* cũng không xong."


*việc thay đổi hình dạng của yêu quái


"Vô dụng vậy sao?" Mễ Uyển sợ ngây người, ngay cả hóa hình cũng không được, vậy còn là yêu sao?


"Cô cũng thấy tôi vô dụng? Những con yêu khác lúc yêu lực không ổn định thì lộ móng lộ tai gì gì đó, còn tôi dù yêu lực có mất kiểm soát thì vẫn là hình người. Mẹ tôi nói sau này tôi sẽ bị thoái hóa, vài chục năm nữa tôi sẽ trở thành một con chim sẻ bình thường, mỗi ngày chỉ biết ăn lúa phơi trên sân, không tìm nỗi được một người vợ. Nhưng vậy cũng tốt, ít nhất còn được uống rượu tùy thích, không phải sợ lúc yêu lực mất kiểm soát sẽ để lộ cánh."


Mễ Uyển không thể không thừa nhận đây quả thật là một ưu điểm. Nếu đưa cậu ta về 500 năm trước biết đâu chừng sẽ thành con Chim sẻ tinh sống lâu nhất.


"Không phải cậu có cô bạn gái con người sao?" Mễ Uyển hỏi tiếp.


"Đúng vậy, bạn gái tôi..." Người ta hay nói rượu vào thêm can đảm, Chim sẻ tinh trừng mắt nhìn Mễ Uyển, la lối: "Đều tại cô làm tôi bị mất bạn gái."


"Mất rồi?" Mễ Uyển nghi hoặc.


"Đêm qua lúc cô ấy hiểu lầm thì cô cản không cho tôi đi giải thích. Sáng nay tôi muốn giải thích thì cô ấy lại một mực khăng khăng tôi và cô gian díu với nhau, nói tôi vì tiền, không tiếc ôm đùi một mụ phú bà mập để được thành phượng hoàng nam*, có nói sao cũng không nghe, còn tát tôi một cái đòi chia tay. Sao tôi lại khổ thế chứ... hu hu... Tôi mới quen có một tháng, còn chưa hôn được cái nào nữa."


* Phượng Hoàng nam chỉ những người con trai xuất thân bần hàn, cố gắng thi đậu đai học, tốt nghiệp rồi ở lại thành thị làm việc. Là những người con trai không có tiền nhưng vẫn giành thanh toán, luôn muốn tỏ ra mình hơn hẳn những người cùng lứa; cha mẹ và vợ gây gỗ cãi vả thường đứng về phía ba mẹ, luôn sẵn lòng giúp đỡ những họ hàng, bạn bè đến nhờ vả mình, thường xuyên hoặc thỉnh thoảng bị những anh chị em nói là nói như rồng leo, làm như mèo mửa đến làm phiền, quấy nhiễu cuộc sống nhưng lại không nhẫn tâm từ chối. Nói tóm lại là làm việc không quả quyết, quá coi trọng họ hàng thân thuộc.


Phượng Hoàng nam là "Phượng Hoàng vàng bay ra khỏi ổ gà", mặc dù đã từ biệt cuộc sống nghèo khó nhưng vẫn giữ lại rất nhiều quan niệm và tư tưởng lạc hậu, khi bọn họ tìm một cô gái thành thị làm bạn đời, còn cô ấy dắt tay bước vào cung điện hôn nhân, thường sẽ có rất nhiều bất đồng, phần lớn các cặp sẽ tranh cãi không ngừng.


Phượng Hoàng nam chỉ là một khái niệm tương đối, cũng giống như Khổng Tước nữ, không phải tất cả những người con trai bước ra từ gia đình nghèo khó đều là Phượng Hoàng nam, cũng không phải tất cả những cô gái thành thị đều là Khổng Tước nữ, xã hội vẫn còn tồn tại thành kiến nhất định đối với Phượng Hoàng nam, Phượng Hoàng nam bị cười nhạo chính là biểu hiện của việc xung đột tư tưởng văn hóa khi dung hòa giữa thành thị và nông thôn. (Nguồn trích từ Baidu)


"..." Mụ phú bà mập là nói mình hả?


"Tôi là chim sẻ, sao thành phượng hoàng được chứ?" Chim sẻ tinh nấc một cái, lại ngửa đầu nốc một ngụm rượu: "Tôi đã nói với mẹ là tết sẽ dẫn bạn gái về nhà, giờ bạn gái không còn, tôi sẽ bị đám họ hàng trong nhà cười nhạo..."


"Nghe thảm thật đấy." Mễ Uyển đồng tình nói.


"Đều do cô hại, tôi động chạm gì tới cô chứ, không phải tôi chỉ đi ăn khuya với bạn gái thôi sao, sao lại ăn thành bạn gái cũ luôn rồi, hu hu..." Chim sẻ tinh uống đến mơ mơ màng màng, ôm bình rượu khóc lóc nỉ non. Tiếng khóc đó vô cùng bi thảm, đủ thấy tình cảm sâu đậm.


"Không thì... để tôi đền cho cậu?"


"Đền, cô đền thế nào? Cô có thể đền cho tôi một người bạn gái khác được sao?"


"À... chuyện này thì hơi khó, nhưng tôi có thể giúp cậu mọc cánh ra được." Mễ Uyển nói.


"Vậy cô làm đi." Cồn khiến não bị tê liệt, kỳ thực Chim sẻ tinh không biết Mễ Uyển đang nói gì, chỉ trả lời cô theo bản năng.


Mễ Uyển nhìn trái nhìn phải sau đó kéo Chim sẻ tinh quẹo vào một ngõ nhỏ, rót linh lực vào cơ thể Chim sẻ tinh, tẩy sạch vết đen trong yêu đan của cậu ta. Cô đã sớm nhìn ra, tuy yêu lực của Chim sẻ tinh không cao nhưng hóa hình là bản năng của yêu tộc, sở dĩ không hóa hình được là do nội đan bị tổn hại, không thể vận chuyển yêu lực một cách thông thuận được.


Mễ Uyển dùng linh lực bọc vết đen kia lại, ngay khi cô vừa kéo nó ra ngoài, yêu lực đang bị bế tắc của Chim sẻ tinh lập tức chạy tràn ra khắp nơi như cống thoát nước vừa được thông. So sánh kiểu này có vẻ hơi mùi nhỉ? Kỳ thực chút yêu lực ấy chả đáng là bao nhưng với một con yêu đến hóa hình còn khó như Chim sẻ tinh, chút yêu lực ấy lại đủ để hình dung bằng từ "dồi dào". Chim sẻ tinh nhất thời không kiểm soát được yêu lực, hai tay tự động hóa thành đôi cánh màu xám.


Hơi bị xấu.


Đây là đánh giá của Mễ Uyển dành cho đôi cánh của Chim sẻ tinh.


"Ôi... tay của tôi bị sao thế này." Chim sẻ tinh vẫy vẫy theo bản năng, sau đó cả người đột ngột bay vọt lên không trung.


"Vỗ cánh mạnh vậy làm gì?" Mễ Uyển ngửa đầu nhìn Chim sẻ tinh một bước phóng thẳng lên trời, ngẫm nghĩ xem ngày mai Hiệp hội bắt yêu có mời cậu ta tới uống trà hay không. Nói cho cùng thì trong giới yêu tinh, việc này tương đương với say rượu lái xe.


Đền cũng đền rồi, ăn cũng ăn xong, Mễ Uyển dự định về nhà. Cô nhặt bình rượu rỗng dưới đất lên ném vào thùng rác, thầm cảm thán con người sau 500 năm thật lịch sự, còn biết bỏ rác đúng chỗ nữa.


"Này, cháu bỏ sai chỗ rồi, bình rượu phải để vào chỗ rác tái chế." Ông bác công nhân vệ sinh đang trực ca sáng khiển trách: "Đến phân loại rác cũng không biết, những gì học được ở trường đều uổng phí hết rồi sao?"


"..." Bởi vì nguyên chủ rất giàu, cho nên Mễ Uyển gần như không có chút ký ức nào về chuyện phân loại rác: Xem ra đây không chỉ là lịch sự, còn là một môn học!


"Cháu có biết cháu vứt rác tùy tiện như thế chúng tôi sẽ phải tốn công phân loại lại lần nữa hay không..." Sau khi bị nhân viên vệ sinh vừa răn dạy vừa phổ cập lại kiến thức về việc phân loại rác, Mễ Uyển ôm cảm giác sống sót sau tai nạn về lại sân của anh trai yêu tộc.


Nhớ tới chuyện mình chưa mua được chậu hoa, Mễ Uyển quyết định trèo tường thêm lần nữa, ôm cái chậu từ nhà mình sang.


Chậu Mễ Uyển mang tới cũng đang trồng hoa, Mễ Uyển không nghĩ nhiều, định nhổ cây hoa trong chậu ra để nhường chỗ cho cái cây bên ngoài, nhưng cô chỉ vừa đưa tay vào, không khí quanh người đột nhiên dao động, chớp mắt Phàn Thần đã xuất hiện trong sân.


"Cô định nhổ cây Lan hồ điệp này ra để trồng Hồng?" Giọng nói Phàn Thần lành lạnh như sương mù buổi sáng, lại có vẻ xa xăm như từ cuối chân trời vọng lại.


Lan hồ điệp? Mễ Uyển hết nhìn cây hoa trong tay mình lại nhìn sang cây hoa đang được cắm trong đất, còn đây là hoa Hồng?


Xem ra anh trai yêu tộc này còn là một người học sâu hiểu rộng, biết được rất nhiều loại hoa.


"Anh là hoa yêu hả?" Mễ Uyển phán đoán theo tình hình.


"Không phải, tôi là thụ yêu."


Mễ Uyển còn tưởng anh chàng này sẽ không để ý đến câu hỏi của mình, dù sao thì yêu tộc cũng không thích để lộ bản thể cho lắm, không ngờ anh ta chẳng những trả lời, còn chủ động nói ra bản thể của mình.


"Vậy... anh cũng biết tôi là một người bắt yêu."


"Ừ" Phàn Thần nhìn Mễ Uyển, khẽ gật đầu.


"Anh nói cho tôi biết bản thể của mình hình như không được tốt cho lắm thì phải."


"Chả sao cả." Phàn Thần không mấy để tâm.


Cô không đoán ra được ý của anh ta khi nói câu này là gì, là không sợ cô hay do tính cách vốn dĩ đã ruột để ngoài da? Mà thôi, cô cũng không định tiếp tục bắt yêu nên dù anh ta có tâm tư gì cũng chả sao.


Mễ Uyển không nói nữa, tiếp tục đào đất để trồng Hồng.


"Đừng làm vậy." Phàn Thần nhíu mày đè tay Mễ Uyển lại, ngăn cản hành động của cô.


Linh lực trong người Mễ Uyển bị yêu lực kích thích, theo đầu ngón tay của Phàn Thần truyền thẳng vào người đối phương. Mễ Uyển thầm than một tiếng:Tiêu rồi!. Vừa nãy cô tự vệ theo bản năng, linh lực phát ra có tính công kích, không ngờ anh chàng yêu tộc này lại không chút đề phòng, để cho linh lực của mình xông thẳng vào người anh ta. Mễ Uyển vừa định thu hồi, chợt nhận ra mình không cảm giác được gì cả.


Linh lực của cô giống như một đi không trở lại, không gây được chút sóng gió gì trong cơ thể anh ta. Mễ Uyển cảm thấy hoảng sợ, dù hiện giờ cô chỉ mới khôi phục được ba phần linh lực, nhưng cũng không thể yếu đến vậy được.


"Hiện giờ linh khí trong trời đất vô cùng ít ỏi, dù thiên phú có tốt cỡ nào cũng không thể tu luyện được linh lực thuần khiết như của cô." Phàn Thần nhìn khuôn mặt tròn tròn đang trắng bệch của đối phương, nói vẻ chắc chắn: "Thân xác này của cô, là cướp được hả?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.