Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 3: Trèo tường




Edit + Beta: SCR0811


Đông Giao ít người, cuộc sống về đêm cũng không nhộn nhịp như ở nội thành. Lúc này đang là rạng sáng, cả con phố ngoại trừ ánh đèn đường thỉnh thoảng chớp nháy ra thì không có bóng dáng một ai.


"Vù"


Trong sân nhỏ sát vách của nhà cũ Mễ gia bỗng nổi lên một trận gió xoáy cuốn bay vài mảnh lá cây, tiếp đó một nhánh dây leo trồi lên từ giữa nền đất bằng phẳng, dây leo ngày càng dài ra, lớn dần thành hình dáng con người rồi ngưng tụ lại thành một người đàn ông mặc áo dài, là kiểu áo cổ điển của Hoa Hạ nhưng có vẻ đã được cách tân, giữa nét cổ điển phương Đông lại pha chút thời thượng của phương Tây.


Anh đưa tay phủi phủi vạt áo không chút nếp nhăn, vừa định đi về phía sảnh chính thì chợt cảnh giác quay đầu nhìn sang bức tường bên phải mình.


Một bóng người tròn tròn đang bám vào bờ tường thở hổn hển, hẳn là bị mệt do hình thể quá khổ của mình.


Anh híp mắt, yên lặng nhìn theo.


"Xem ra mình phải kế thừa di nguyện của nguyên chủ cố gắng giảm béo, không thì sau này sẽ ảnh hưởng đến việc trèo tường... nhầm... ảnh hưởng đến sự linh hoạt." Mễ Uyển thở ra một hơi, định trèo tiếp thì bỗng bắt gặp một anh chàng mặc trang phục cổ đang nhìn mình với vẻ khó lường.


Người này rất đẹp, tuy Mễ Uyển từ nhỏ đã theo đường tu luyện, chả đọc được mấy quyển sách, không biết phải hình dung vẻ đẹp ấy thế nào nhưng cô lại nhớ đến lời dạy lúc nhỏ của sư phụ: Oản Oản à, yêu quái càng lợi hại thì trông sẽ càng đẹp.


Mễ Uyển đã từng gặp không ít yêu quái, có những con tuy vô cùng lợi hại nhưng trông lại rất xấu, ví dụ như một con hổ yêu mà cô từng bắt trước kia. Nhưng người trước mắt này lại như bằng chứng sống cho lời dạy trước kia của sư phụ, vừa mạnh lại vừa đẹp.


Yêu lực từ người anh ta tỏa ra chung quanh, chằng chịt như tảo biển, từng luồng yêu lực ấy lại còn phát sáng chói lòa khiến cô không thể nhìn rõ bản thể của đối phương. Mễ Uyển đã thử đánh giá thực lực của anh ta, chỉ với tay không, không có pháp bảo như cô hiện giờ thì không thể đánh bại con đại yêu này được.


"Khụ... anh trai à, tôi không tới đây bắt yêu, tôi chỉ định trèo tường ra ngoài ăn gói mì, tiện thể giảm béo thôi." Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đánh không lại thì mình không đánh, khó lắm cô mới sống lại được, nếu lại ngủm thêm lần nữa giống 500 năm trước thì tiêu.


Hơn nữa, vị đại yêu trước mắt này tuy yêu lực mạnh mẽ nhưng quanh người lại không có lệ khí. Huống chi, con người và yêu quái ở thời đại này cũng không còn ở thế thề không đội trời chung giống như 500 năm trước, Mễ Uyển cũng không phải trời sinh đã thích giết yêu.


Không tới bắt yêu? Vậy là nhìn ra được thân phận của mình? Vị Phàn Thần vốn chưa từng bị ai nhìn thấu thận phận, càng nhìn cô nhóc béo đang bám vào đầu tường kia với vẻ khó lường, anh chắc chắn vừa nãy khi anh huyễn hóa ra thực thể cô nhóc này còn chưa leo được tới đầu tường, không thể nhìn thấy được. Vậy nên cô nhóc đó thật sự có thể thấy yêu lực trên người mình?


Từ lúc nào hiệp hội bắt yêu có được một người bắt yêu có tư chất tốt như vậy?


"Tôi, tôi nghĩ là nhà bên cạnh không có ai." Thấy anh trai yêu tộc không nói lời nào, Mễ Uyển yếu ớt bổ sung thêm một câu. Cô đã để ý tới căn nhà này từ trước, nằm ngay sát nhà cô, lúc cô mới tới thì cửa nhà đóng chặt, có vẻ là không có người ở. Ai mà ngờ được, người đúng thật là không có, nhưng yêu thì lại có một con. Khổ nỗi thực lực con yêu này quá mạnh, trong chốc lát cô không thể nhìn ra được bản thể của nó, hơn nữa lúc này trên người anh ta còn đang bị thương, không ở trạng thái mạnh nhất.


Không biết là nội chiến với con đại yêu nào, ngực thủng một lỗ to, trông thật đáng sợ.


Sở dĩ Mễ Uyển nói thế là do không nhìn thấy linh lực của người bắt yêu trên miệng vết thương của anh ta, chứng tỏ vết thương này không phải do người bắt yêu gây ra.


"Không có ai thì cô có thể trèo lên tường nhà tôi?" Cuối cùng Phàn Thần cũng lên tiếng, giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng hệt như tiếng đàn giữa đêm khuya.


"Tôi xin lỗi, tôi sẽ trèo sang bức tường khác." Mễ Uyển rất dễ nói chuyện, tường có bốn phía đông tây nam bắc, cô không tin mình không trèo ra được.


"Cô là người bắt yêu?" Phàn Thần gọi người nào đó đang định lắc mông nhảy xuống lại, muốn xác nhận.


"Đúng vậy." Mễ Uyển gật đầu.


"Bây giờ người bắt yêu ngày càng hiếm, cô là người của môn phái nào?"


"Không có môn phái." Nếu là 500 nằm trước đương nhiên cô có môn phái, còn là môn phái bắt yêu đệ nhất vang danh khắp chốn lúc bấy giờ, nhưng giờ ở trong thân xác của nguyên chủ thì chỉ có thể là không có môn phái.


Phàn Thần đánh giá Mễ Uyển từ trên xuống dưới một lượt, cho rằng cô không muốn nói, cũng không hỏi thêm gì khác, xoay người về phòng.


Vậy rốt cuộc có đồng ý cho mình mượn đường hay không?


Mễ Uyển nhìn cái sân trống rỗng, ngơ ngác hai ba giây sau đó nhích mông nhảy xuống.


Không đuổi cô đi thì tức là cam chịu cho cô mượn đường rồi. Mễ Uyển diễn giải theo ý mình, đôi chân mập mạp chạy thẳng về phía cửa, mở cửa rồi nhàn nhã bước ra ngoài.


Ban ngày lúc tới đây Mễ Uyển đã quan sát hoàn cảnh chung quanh, con phố nào bán đồ ăn, con phố nào có cửa hàng tiện lợi cô đều đã nhớ rõ. Giờ đang đói lả người, Mễ Uyển cứ nhắm thẳng hướng phố ăn vặt mà đi.


"Cô bé, cháu muốn ăn gì?" Cả con đường chỉ có một quán bán đồ ăn đêm, ông chủ thấy có người tới, nhiệt tình tiếp đón.


"Mì gói" Mễ Uyển gọi món.


"Cô bé à, muốn ăn mì thì cô tới siêu thị mua về mà ăn, chỗ tôi chỉ bán hoành thánh thôi." Ông chủ đen mặt, con nhóc này định tới phá quán sao, nửa đêm nửa hôm tới quán hoành thánh đòi ăn mì gói, chẳng lẽ mì gói ngon hơn hoành thánh sao?


"Hoành thánh hả, sao ngon bằng mì gói được." Mễ Uyển không mấy vui vẻ, hoành thánh thì có gì mà ngon, từ 500 năm trước cô đã ăn đến ngấy luôn rồi, hiện giờ trong lòng cô chỉ có mì gói mới là món ngon bậc nhất.


Sắc mặt ông chủ càng đen, thấy mì gói ngon hơn hoành thánh khó trách người béo như vậy.


Lúc này, lại có một cặp nam nữ đi tới ngồi xuống bàn bên cạnh Mễ Uyển, la hét gọi hai chén hoành thánh. Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người thì chắc hẳn là một cặp tình nhân.


"Vậy cũng cho tôi một chén đi." Mễ Uyển nói với vẻ hơi miễn cưỡng, quanh đây cũng không còn gì khác để ăn, thôi thì cứ ăn một chén hoành thánh để lót bụng trước đã.


"Được." Sắc mặt ông chủ tốt lên được một tí, xem như con nhóc này thức thời, tôi sẽ dùng hoành thánh để cứu vớt quan niệm mỹ thực sai lầm của cô. Ông chủ quyết tâm sẽ nấu chén hoành thánh này thật ngon, cố gắng vượt mặt cái thứ mì gói tục tằng kia.


Ông chủ vừa đi, Mễ Uyển liền xách ghế tới chen vào giữa cặp tình nhân, dưới ánh nhìn kinh ngạc của hai người, mỉm cười nói: "Ăn chung đi."


Hai người sửng sốt, ai đây?


"Cô là ai?" Cậu trai trẻ hỏi thẳng.


"Sao vậy, không biết tôi là ai sao Chim sẻ nhỏ (tiểu Ma Tước)." Lúc Mễ Uyển kéo ghế tới cố tình ngồi sát vào cậu trai, lúc này cô vừa nói vừa duỗi tay đặt nhẹ lên cánh tay cậu ta, lòng bàn tay bắt đầu vận chuyển linh lực.


Cậu trai trẻ biến sắc mặt, lập tức biết được thân phận của Mễ Uyển, nhưng gần đây mình đâu có làm gì, sao lại bị người bắt yêu để ý chứ.


"Con nhỏ này là ai?" Cô gái tức nhận nhìn vào cánh tay đang nắm của hai người, lớn tiếng chất vấn. Đôi cẩu nam nữ này thật quá đáng mà, dám giở trò dan díu ngay trước mặt mình như thế.


"Bé yêu à, không phải như em nghĩ đâu." Chim sẻ tinh thấy bạn gái hiểu lầm, vội giải thích.


"Không phải như tôi nghĩ? Vậy con nhỏ này là ai, sao nó lại nắm tay anh, còn biết tên thân mật của anh nữa."


"Cô ấy là..." Cậu chàng cũng không biết phải giải thích thân phận của Mễ Uyển thế nào, đành nói: "Tuệ Tuệ, em về trước đi, mai anh sẽ giải thích cho em."


"Giải thích? Tôi thấy anh cần thời gian để soạn kịch bản gạt tôi thì có. Không cần phiền phức vậy đâu, chia tay luôn đi." Tuệ Tuệ gần như đã chắc chắn là mình bị phản bội, bước tới tát Chim sẻ tinh một cái rồi xách theo khăn choàng xoay người bỏ đi.


Thật là khí phách... Mễ Uyển vô cùng thưởng thức cách làm người của cô gái này.


"Cho hỏi, tôi đã vi phạm điều luật nào sao?" Chim sẻ tinh nhăn mặt chất vấn người bắt yêu đột nhiên xuất hiện uy hiếp mình.


"Điều luật? Điều luật gì cơ?" Mễ Uyển hỏi lại.


"Nếu không thì sao cô lại vô duyên vô cớ tấn công tôi." Cậu trai trẻ vừa nghe thấy mình không phạm phải điều luật nào lại vô duyên vô cớ bị khi dễ thì lập tức nổi giận, vỗ bàn rống lớn: "Tôi muốn tới hiệp hội kiện cô?"


"Cậu muốn kiện tôi?" Mễ Uyển bất ngờ, còn có yêu quái muốn kiện người bắt yêu cơ đấy, con chim sẻ này tuy nhỏ nhưng lá gan cũng lớn nhỉ. Mễ Uyển hừ một tiếng, linh quang trong tay chợt lóe, chầm chậm dâng lên.


"Tôi sai rồi." Khí thế của cậu chàng lập tức chùng xuống, trắng mặt ngồi lại chỗ. Đây quả thật là tú tài gặp nhà binh, có lý cũng nói không rõ.


Thật là, ở đâu chui ra một người bắt yêu mạnh thế chứ. Thể chất của cậu vốn đã yếu, đánh nhau với người bình thường còn không lại, rốt cuộc là đã chọc phải vị đại phật này ở đâu hả.


"Ba chén hoành thánh tới rồi đây." Vừa lúc ông chủ nấu hoành thánh xong, đem ra lại thấy thiếu một người, kinh ngạc hỏi: "Ủa, còn một cô gái nữa đâu rồi?"


"Bọn họ chia tay rồi." Mễ Uyển trả lời thay.


"..." Ông chủ nhìn lướt qua cánh tay Mễ Uyển đang đặt trên tay cậu trai, lập tức híp mắt, nhìn không ra nha, cô gái xinh đẹp như vậy mà lại thua dưới tay một con nhóc béo. Mà không, nhóc béo này cả người đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền, chắc chắn là tiểu bạch kiểm này thấy tiền sáng mắt.


"Vậy chén hoành thánh này thì sao?" Giọng nói của ông chủ lạnh đi vài phần.


"Tôi ăn cho." Mễ Uyển dời hai chén hoành thánh đến trước mặt mình.


Đúng là sức ăn của người béo mà, ông chủ đặt hoành thánh xuống rồi lạnh mặt rời đi.


Món ngon trước mặt, Mễ Uyển lười phải xử lý Chim sẻ tinh, định ăn uống no đủ xong rồi tính sau. Nhưng chỉ có mình cô là vui vẻ thưởng thức hoành thánh, còn Chim sẻ tinh bên cạnh lại đang run sợ không thôi, cố chờ đến khi Mễ Uyển ăn xong mới dè dặt hỏi: "Đại sư à... rốt.. rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì chứ?"


"Cậu với cô gái vừa rồi có quan hệ gì?" Mễ Uyển sau khi ăn no tâm tình cũng tốt, kiên nhẫn giải đáp thắc mắc của Chim sẻ tinh.


"Bạn... bạn gái tôi."


"Cậu là một con Chim sẻ tinh, lại muốn yêu đương với con người, định âm mưu gì hả?"


"Âm mưu gì chứ, hiệp hội bắt yêu cũng đâu có cấm yêu quái với con người yêu đương đâu."


"Hiệp hội gì cơ?" Mễ Uyển sửng sốt một chút.


"Hiệp hội bắt yêu."


"... Lại đây nào Chim sẻ nhỏ, chúng ta cùng trò chuyện nào." Mễ Uyển ân cần đặt đôi đũa vào trong tay Chim sẻ tinh: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, nói cho tốt tôi sẽ thả cậu đi, bằng không, tôi sẽ nướng chim sẻ lên ăn."


Huhuhu... Mẹ ơi con sợ quá, mẹ mau tới cứu con đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.