Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 21: Giành mối làm ăn của tôi




Edit: SCR0811


Áo khoác tối màu bọc một Ưng, một Chim sẻ rơi xuống đất, Mễ Uyển bước tới vài bước, vừa định đặt thêm một cấm chế thì yêu khí lại bùng lên, yêu lực màu đỏ lan tràn còn dữ dội hơn lúc nãy vài phần. Mễ Uyển giật mình, nghiêng người né tránh.


"Rầm!"


Áo khoác bị yêu lực xé nát thành từng mảnh nhỏ, bay lả tả trong không trung, Ưng con phóng thẳng lên trời.


"Tiểu Vọng!" Chim sẻ tinh vừa thoát được khỏi áo khoác liền hóa thành hình người, áo quần rách bươm, tuyệt vọng nhìn Ưng con giữa không trung.


Có vẻ Ưng con vẫn chưa hoàn toàn mất hết lý trí, nhóc cố gắng khống chế yêu lực của mình, nhưng hiệu quả không cao, đôi mắt đen dần bị yêu lực nhuộm thành màu đỏ, xem chừng sắp mất khống chế.


"Tránh ra!" Mễ Uyển quát lớn một tiếng, vận linh lực ở đầu ngón, vẽ một lá bùa vào hư không.


Là ai nói sau năm trăm năm yêu tộc suy tàn đến mức hóa hình còn khó hả? Sao vẫn còn một con Ưng con tư chất tốt như vậy? Tiếc là nguồn yêu lực dồi dào đó lại không được kiểm soát tốt, khiến cho yêu lực bùng nổ.


Chim sẻ tinh trơ mắt nhìn phù chú màu vàng mang theo sát khí khổng lồ dần thành hình theo đầu ngón tay Mễ Uyển, sẵn sàng đợi lệnh để chống lại đứa cháu còn đang giãy dụa trên không của mình.


"Đại lão, đừng mà!" Chim sẻ tinh không màng thương thế của mình, liều chết lao tới chắn trước phù chú, dù rằng linh quang mờ ảo trên phù chú dọa cậu sởn cả tóc gáy.


"Cậu muốn chết sao? Tránh ra!" Phù chú này dùng để đối phó với yêu tộc cấp bảy, tên tiểu yêu cấp hai này mà đụng trúng sẽ bị nghiền thành tro ngay.


"Đại lão, nó là cháu tôi, tôi dẫn nó tới cho cô xem bệnh, cô đừng giết nó mà." Chim sẻ tinh vội giải thích.


"Cậu gạt con nít à, một con Chim sẻ với một con Ưng?" Nghĩ cô bị mù à?


"Tiền khám tăng gấp hai!" Chim sẻ tinh trong cái khó ló cái khôn.


"Tránh ra!" Ánh sáng đỏ trên không trung ngày càng lớn dần khiến Mễ Uyển mất kiên nhẫn. Cô giơ tay phải cản Chim sẻ tinh lại, tay trái bấm đốt, lá bùa bay thẳng lên không, hóa thành một cái lưới lớn màu vàng bao lấy Ưng con đã đỏ lừ hai mắt lại.


"Khóa!" Mễ Uyển làm một dấu tay, tấm lưới nhanh chóng thu nhỏ lại, linh lực cuồn cuộn màu vàng không ngừng va chạm với yêu lực tỏa ra từ người Ưng con, phát ra từng tiếng "ầm", "ầm", "ầm".


Sau ba lần va chạm liên tiếp, yêu lực của Ưng con mới dần hao hết, hoàn toàn mất đi ý thức, rơi thẳng từ giữa không trung xuống.


"Tiểu Vọng" Chim sẻ tinh lấy hết can đảm, điên cuồng lao tới ôm Ưng con đang rơi xuống vào lòng.


"Yên tâm đi, nó chưa chết đâu." Mễ Uyển một tay đỡ eo, một tay lau mồ hôi.


Mệt chết mất thôi!


Từ sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên cô phải vận dụng linh lực ở cường độ cao như thế, nhất là ba lần va chạm để triệt tiêu hết yêu lực của Ưng con vừa nãy, thiếu chút nữa cô cũng kiệt sức theo.


Mễ Uyển nghỉ ngơi chốc lát mới có lại chút sức, cô đi tới chỗ Chim sẻ tinh, vừa đi vừa hét giá: "Chim sẻ nhỏ, tôi nói cho cậu biết, phí bắt yêu..."


"Rầm!"


Sau khi chắc chắn cháu mình chỉ mới hôn mê chứ chưa chết, Chim sẻ tinh thở phào nhẹ nhõm, đang nghiêm túc lắng nghe yêu cầu của đại lão, ai ngờ cô mới nói được một nửa hai mắt đã nhắm chặt, cơ thể một trăm mấy chục cân bỗng chốc đổ ầm xuống đất.


"Đại lão?! Đại lão?!" Chim sẻ tinh hoảng hốt bật người phóng tới, tiêu rồi, Mễ Uyển vừa nãy vẫn còn khí phách ngời ngời nhẹ nhàng khống chế yêu tộc cấp bảy, giờ mặt đã xám ngoét, không còn hơi thở, nằm im trên đất.


"Tiểu Vọng... Tiểu Vọng giết chết đại lão rồi?" Chim sẻ tinh ôm đứa cháu nhà mình trên tay, đứng chết trân tại chỗ.


***


Bên trong hiệp hội bắt yêu, Bạch Phong đến áo ngủ cũng không kịp thay đã lao thẳng từ ký túc xá tới.


"Ở đâu thế, ai bùng nổ? Báo cho tất cả người bắt yêu trên cấp bảy tới đợi lệnh." Bạch Phong vừa nói vừa nhìn màn hình máy đo yêu khí.


"Hình như... hình như hết rồi." Người bắt yêu chịu trách nhiệm đo đạc yếu ớt đáp một câu.


"Cậu nói cái gì?"


"Vừa nãy kiểm tra được yêu lực ở khu vực gần Đông Giao, nhưng giờ lại không còn nữa." Thời gian chưa tới một phút nên anh ta không cách nào xác định vị trí chính xác được.


"Lúc nãy có, giờ lại hết là sao hả?"


"Có... có lẽ là đại yêu nào đó uống say mất kiểm soát, giờ tỉnh rượu... nên về rồi?"


Bạch Phong tức giận đập anh ta một cái: "Tôi thấy cậu mới là người uống say đó."


Đang ngủ thì bị giật dậy, nghĩ ông không biết tức hả?


***


Trong lúc Chim sẻ tinh và Bạch Phong còn đang hoang mang tột độ, Mễ Uyển cũng không khá hơn là mấy, cô đang định nói với Chim sẻ tinh phí bắt yêu phải được tính riêng, hai chữ tính riêng còn chưa ra khỏi miệng, cả người đã nhẹ đi, cô... cô lại bay lên rồi.


Tiếp đó, cô đành trơ mắt nhìn mình, dưới tiếng thét thấu trời "Đại lão cô đừng chết mà" của Chim sẻ tinh, cách thân xác ngày một xa.


Sao linh hồn lại xuất ra nữa rồi?


Mễ Uyển buồn rầu, nhưng lại không biết phải làm sao, đành mặc cho hồn mình bay lơ lửng trong không trung, nghĩ xem lát nữa gặp Phàn Thần phải nói gì. Không ngờ, Mễ Uyển mới trôi lơ lửng được mấy trăm mét đã dừng lại giữa đường.


Ủa... dừng rồi sao?


Chỗ này vẫn còn cách nhà Phàn Thần khá xa mà, Mễ Uyển như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước. Từ giữa màn đêm, Phàn Thần đang đạp trăng mà đến.


Mễ Uyển nhìn Phàn Thần, Phàn Thần cũng nhìn cô, anh điểm nhẹ ngón tay, linh hồn của Mễ Uyển liền bay tới trước người anh.


"Phàn Thần, anh tới rồi. Mau trả tôi về đi." Mễ Uyển không rãnh quan tâm sao Phàn Thần lại tự mình tới đây, chỉ gấp gáp muốn về lại cơ thể.


"Linh lực của cô hao tổn quá nhiều, cần nghỉ ngơi." Phàn Thần liếc sơ linh hồn Mễ Uyển một cái, không vội thu hồi sức mạnh của Càn Khôn Đằng mà để nó chữa trị linh lực cho linh hồn Mễ Uyển. Càn Khôn Đằng có sức mạnh trói buộc, nhưng đồng thời nó cũng bảo vệ linh hồn cô, chính vì thế nên năm trăm năm trước cô mới không thể đầu thai.


"Vậy anh mau đem cơ thể tôi về đi, nếu không sẽ bị kéo đi khám nghiệm tử thi mất!" Gần đây Mễ Uyển có xem mấy bộ phim hình sự, cô biết những người chết không rõ nguyên nhân sẽ bị pháp y kéo y giải phẫu.


Phàn Thần cũng biết việc này không thể chậm trễ liền thuấn di tới một góc khuất gần cửa hàng tiện lợi, vừa định giơ tay xử lý đám camera chung quanh thì phát hiện những cái camera này đã bị vỡ nát do trận bùng nổ yêu lực vừa nãy rồi.


Giảm được không ít phiền toái.


"Đại lão, đại lão, cô đừng chết mà." Chim sẻ tinh khóc rất nhập tâm, quả thật là người thấy đau lòng, người nghe rơi lệ.


Nhưng Phàn Thần thì không, anh bước tới cạnh người Chim sẻ tinh, buông nhẹ hai chữ.


"Tránh ra."


Chim sẻ tinh đang thút thít ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện một người có khí thế mạnh mẽ không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào, bất chợt quên cả khóc, quay sang cầu xin: "Anh bạn có thể đừng báo cảnh sát không?"


Tên ngốc này ở đâu ra vậy.


Phàn Thần cảm thấy mình bị chọc tức tới đau não, lơ hẳn cậu ta, chỉ xoay người ôm Mễ Uyển lên.


"Ôm Ưng con trong lòng cậu đi theo tôi." Phàn Thần chỉ để lại một câu rồi ôm Mễ Uyển đi mất.


"À, ừ ừ" Chim sẻ tinh hồi thần, cậu không cảm giác được hơi thở con người trên người vị này, có lẽ không phải là một người bình thường như cậu đã nghĩ. Cậu không dám chần chừ, ôm đứa cháu đang hôn mê bám đuôi Phàn Thần.


"Phàn Thần, anh đặt một cấm chế lên Ưng con đi, vừa nãy tôi đánh nó bất tỉnh, lúc nó tỉnh lại có khi yêu lực sẽ bùng nổ tiếp." Cơ thể mới này của cô không đủ linh lực để hạ cấm chế nên mới dẫn đến tình cảnh phải xuất hồn.


"Không tỉnh liền được, không sao đâu." Phàn Thần có chú ý tới tình trạng của Ưng con, ban nãy cũng do cảm nhận được yêu lực cấp bảy bùng nổ nên anh mới đến đó.


Chim sẻ tinh không thấy được linh hồn Mễ Uyển, tưởng Phàn Thần đang nói chuyện với mình, mơ màng hỏi lại: "Gì cơ?"


"Vậy thì tốt, thế chừng nào tôi mới về lại được?" Mễ Uyển lại hỏi.


"Một canh giờ" Về tới sân, Phàn Thần không vào nhà ngay mà đi tới chỗ một bụi hoa. tiếp đó không biết anh làm thế nào, yêu lực hơi dao động, lập tức có hơn mười dây leo uốn lượn chui lên từ nền đất, đan vào nhau tạo thành một cái "giường dây" đủ cho một người nằm. Phàn Thần đặt thân thể đang ôm trong lòng xuống, "giường dây" run run rồi giữ chặt lấy.


"Tiền... tiền bối?" Chỉ với chút yêu lực Phàn Thần dùng để giục sinh dây leo thôi cũng đủ để Chim sẻ tinh nhận ra được sự chênh lệch như đất với trời giữa hai người.


Phàn Thần không thèm nhìn Chim sẻ tinh lấy một cái, sau khi đặt cơ thể Mễ Uyển xuống, lợi dụng sức mạnh của Càn Khôn Đằng cố định hồn phách của Mễ Uyển dính chặt vào thân thể, trước khi đi còn dặn thêm một câu: "Chờ một canh giờ."


Mễ Uyển hiểu rõ gật đầu, cô phải nằm ở đây một canh giờ mới được đứng lên.


"Dạ, tiền bối." Chim sẻ tinh lại nghĩ vị tiền bối yêu tộc này muốn mình chờ anh ta một canh giờ. Đã được biết thực lực của đối phương, cậu nào dám cãi lại, lập tức cúi đầu khom lưng tỏ vẻ cậu nhất định sẽ không đi đâu hết.


Cuối cùng Phàn Thần cũng chịu nhìn sang cậu ta, nhưng không giải thích gì đã xoay người về phòng.


Phàn Thần đi rồi, trong sân chỉ còn mình Chim sẻ tinh được tính là tỉnh táo, cậu quay đầu nhìn Mễ Uyển đang nằm im lìm trên bụi hoa, bỗng cúi người vái ba cái đầy thành tâm, tỏ lòng sám hối: "Đại lão, tôi đã hại cô rồi."


"Tôi không nghĩ là Tiểu Vọng vừa rời khỏi tộc địa, yêu lực đã bùng nổ, tôi chỉ muốn dẫn nó tới nhờ cô chữa bệnh. Ai ngờ vừa gặp mặt, bệnh còn chưa xem, cô đã bị Tiểu Vọng đánh chết."


"Xí, ai vừa gặp đã bị đánh chết hả!" Mễ Uyển cảm thấy đêm nay là nỗi nhục lớn nhất trong cả sự nghiệp bắt yêu của mình. Năm trăm năm trước, dù có là đại yêu cấp mười cô vẫn có thể vung đao đập chết như thường, sao có thể vừa gặp đã bị một con Ưng con cấp bảy đánh chết được chứ? Nếu không phải linh lực của cô vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cộng thêm lúc thi triển bùa phép phải đổi từ sát thương sang vây bắt, sao cô phải thảm đến vậy.


"Tôi còn nói với chị tôi, nếu cô có thể chữa khỏi cho Tiểu Vọng, nhất định sẽ trả gấp đôi phí chữa bệnh cho cô."


"Hừ, cậu không phải lo, lát nữa tôi nhất định sẽ đòi tiền gấp ba."


Chim sẻ tinh áy náy muôn phần vì đã "hại chết" Mễ Uyển, không ngừng sám hối bên "thi thể" cô. Mễ Uyển rãnh rỗi sinh nhàm chán, thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu. Hai người kẻ xướng người họa khá là ăn ý, nhưng lại khiến chủ nhân của cái sân này là Phàn Thần mất hết kiên nhẫn.


"Câm miệng!" Phàn Thần không cách nào nghe nổi nữa, phóng ánh mắt sắc như dao cạo từ ban công lầu hai xuống.


Chim sẻ tinh lập tức ngậm miệng, rụt cổ ôm chặt đứa cháu nhà mình.


Mễ Uyển lại không hề có chút tự giác nào, còn cười trên nỗi đau kẻ khác mà tố khổ với Phàn Thần: "Chim sẻ là vậy đó, lúc nào cũng líu ríu làm ồn tới người khác."


Khóe miệng Phàn Thần co giật liên hồi, cảm thấy vô cùng bất lực.


Nãy giờ Chim sẻ tinh đã cố ý nhỏ giọng khi sám hối, kẻ ồn ào nhất chính là cái người đang ở trạng thái linh hồn kia. Âm thanh thì vang dội, lại còn luôn mồm "tiền", "tiền," còn phiền hơn cả giám đốc tài vụ công ty anh lúc báo ngân sách dự toán. May mà sau khi Chim sẻ tinh câm miệng, Mễ Uyển không còn cớ để đòi tiền, tự nói một hồi cũng thôi.


Miễn cưỡng cũng được tính là yên tĩnh.


***


Một lúc lâu sau.


Linh hồn của Mễ Uyển nhập lại vào thân xác, cô trở mình rồi bước xuống "giường dây". Chim sẻ tinh đang ngủ mơ mơ màng màng, tưởng mình gặp quỷ, hoảng sợ hét toáng lên, tiếc là mới được mỗi chữ "A" đã bị Mễ Uyển tát một phát, trở lại nguyên hình.


Tiếng la hét cũng biến thành tiếng "chíp chíp" của Chim sẻ.


"Không biết bây giờ là mấy giờ sao, la cái gì mà la!" Mễ Uyển tay trái xách Ưng con, tay phải nắm Chim sẻ, đi vào phòng khách nhà Phàn Thần, động tác tự nhiên, thành thạo như thể đây mới là nhà cô.


Vào tới phòng khách, Mễ Uyển liền ném Chim sẻ tinh xuống đất, chờ cậu ta hóa thành hình người rồi ném luôn Ưng con trong tay kia cho cậu ta, tiếp đó cô cầm lấy ấm trà trên bàn tự rót cho mình một ly.


"Cô... cô không chết?" Vừa nãy bị Mễ Uyển nắm trong tay, nếu không nhờ cảm nhận được độ ấm trên người đối phương thì cậu đã tin chắc vị đại lão trước mắt này là xác chết trỗi dậy.


"Cậu muốn vậy lắm chứ gì?" Uống nước xong, Mễ Uyển đặt mông ngồi xuống ghế, hỏi: "Bệnh của Ưng con mà cậu nói là không thể khống chế yêu lực, khiến yêu lực dễ bị bùng nổ?"


"Phải đó" Chim sẻ tinh kích động gật đầu: "Có chữa được không đại lão?"


Mễ Uyển không giải đáp thắc mắc của Chim sẻ tinh mà sầm mặt, cao giọng chất vấn: "Cậu biết rõ nhóc Ưng này không thể không chế yêu lực còn dám xách nó ra ngoài khơi khơi như thế? Vừa nãy nếu tôi không ở đó, cậu có biết yêu lực của một con yêu cấp bảy bùng nổ sẽ có hậu quả thế nào không?"


Qua năm trăm năm, mật độ dân cư đông đúc hơn nhiều, một khi yêu lực bùng nổ sẽ có thương vong vô số. Huống chi khu vực lúc nãy còn là một khu dân cư, Mễ Uyển vừa nghĩ đã thấy rợn người.


Thế nên lúc nãy cô thật sự đã động sát tâm.


"Trên người Tiểu Vọng có phong ấn, chưa từng xảy ra chuyện thế này, tôi nghĩ sẽ không sao nên mới dẫn nó ra khỏi tộc, ai ngờ tự nhiên phong ấn lại mất tác dụng." Để đưa được Kỳ Vọng ra khỏi tộc địa, chị cậu Ô Văn Văn đã phải giữ chân lính gác, thậm chí còn bị bắt. Cậu phải chữa khỏi Kỳ Vọng, đưa nhóc về lại Ưng tộc mới có thể cứu được chị.


"Bởi vì các cậu rời khỏi tộc địa." Giọng của Phàn Thần vang lên từ lầu trên.


Hai người ngẩng đầu, Phàn Thần đang đứng ở đầu cầu thang, tay cầm ly rượu thuốc Mễ Uyển đã luyện cho anh.


Mễ Uyển nhìn thoáng qua ngực Phàn Thần, thuốc cô luyện đang không ngừng kéo mài cho vết thương, nhưng lớp mài vừa tạo ra đó lại nhanh chóng bị thứ gì đó phá hủy. Đau đớn không ngừng lặp đi lặp lại, ấy vậy mà Phàn Thần vẫn có thể nói chuyện điềm nhiên như không.


Mễ Uyển nhìn cảnh tượng này mà mày nhíu lại thật chặt.


"Chẳng lẽ phong ấn có liên quan đến tộc địa?" Chim sẻ tinh ngờ vực.


"Tộc địa của yêu tộc có thuật pháp làm tăng hiệu quả của các loại phong ấn." Phàn Thần giải thích: "Cậu tự tiện dẫn Ưng con ra khỏi tộc, phong ấn trên người nó không được thuật pháp của tộc địa củng cố sẽ bị yếu đi. Hơn nữa phong ấn này đã sử dụng nhiều năm, yêu lực phản phệ quá lớn, một lần cũng đủ để phá vỡ phong ấn."


"Khó trách... hiệp hội bắt yêu ép tỷ phu nhất định phải nhốt Tiểu Vọng ở tộc địa." Đến tận lúc này Chim sẻ tinh mới tường tận mọi chuyện, cậu luôn nghĩ hiệp hội bắt yêu sợ Tiểu Vọng ra ngoài, yêu lực bùng nổ sẽ gây hại cho nhân loại nên mới yêu cầu phong ấn Tiểu Vọng tại tộc địa. Hóa ra ngoài nguyên nhân đó, họ còn sợ phong ấn sẽ bị mất tác dụng.


"Tiền bối, đại lão, tất cả đều là lỗi của tôi, nếu không nhờ hai người.. thiếu chút nữa tôi đã gây ra họa lớn rồi." Chim sẻ tinh bắt đầu thấy sợ, nếu lúc nãy Tiểu Vọng không bị cản lại, hiệp hội bắt yêu nhất định sẽ xử tội yêu tộc, cậu chắc chắn sẽ thành tội yêu của cả tộc Chim sẻ và tộc Ưng.


Phàn Thần bước xuống lầu, không màng tới lời thú tội của Chim sẻ tinh, đưa tay muốn lấy Ưng con: "Đưa Ưng con trong lòng cậu cho tôi."


Chim sẻ tinh biết, nếu hai vị đại lão này muốn giết thì cậu và cháu cậu đã chết từ lâu rồi, thế nên Chim sẻ tinh hai tay dâng Ưng con lên không chút do dự.


Phàn Thần đón lấy Ưng con, sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.