Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 19:




Editor: Yaann
Beta: Mỡ Mỡ
Sự hung ác của Lâm Miểu khiến Trình Gia Dũng một lần nữa cảm thấy thất vọng, rốt cuộc là thù sâu oán nặng gì? Chuyện không đáng ngại? Mà khiến cho Lâm Miểu căm thù bọn họ đến như thế?
“Bọn họ đã làm chuyện gì có lỗi với dì vậy?”
Trình Gia Dũng đã chuẩn bị xong bút ghi âm, phòng tuyến của Lâm Miểu đã phá rồi, anh biết dưới sự “Xúc tác” của nước hoa, thì không cần lực tác động từ bên ngoài nữa, bà ấy nhất định sẽ kể ra hết câu chuyện của bà ấy.
“Nếu như Vương Tiểu Thì không xuất hiện, thì Vinh Sinh sẽ không đối sử tuyệt tình với tôi như thế. Từ ngày đầu tiên tôi vào bệnh viện, tôi liền biết Vinh Sinh là người đàn ông mà tôi vẫn luôn chờ đợi. Chỉ là đáng tiếc mọi thứ đều đến quá muộn, Vinh Sinh đã có vợ con, còn tôi cũng vừa mới cùng chồng trước kết hôn.”
“Thực ra tôi không để tâm việc tôi có cùng Vinh Sinh có thể ở bên nhau hay không. Chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ông ta, giúp ông ta xử lý chuyện trên công việc, có thể cùng ông ta nói chuyện để giải quyết buồn phiền của ông ta, là tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
“Tôi vĩnh viễn không thể quên được một đêm của năm năm trước, trong một lần tôi với Vinh Sinh cùng đồng nghiệp liên hoan đã uống rất nhiều rượu, ông ta đưa tôi về nhà. Dưới tác dụng của cồn, cuối cùng ông ta thổ lộ tình cảm với tôi, ở trong xe ôm chặt lấy tôi, nói cũng thích tôi, lúc đó trong lòng tôi, cho dù là lập tức đi chết thì tôi cũng cảm thấy cuộc sống này không còn nuối tiếc rồi.”
“Từ đêm đó về sau, tôi trở thành tình nhân bí mật của Vinh Sinh. Bởi vì sợ bệnh viện đồn đãi vớ vẩn, đối với Vinh Sinh tạo thành phiền phức không đáng, lúc đó vừa lúc ông ta đang tranh cử chủ nhiệm khoa, vì tiền đồ của ông ta, tôi hi sinh gì cũng được. Bí mật chúng tôi vẫn luôn giữ rất tốt, ở trong bệnh viện, chúng tôi biểu hiện là bác sĩ và y tá bình thường, không ai biết quan hệ của hai người chúng tôi.”
“Vinh Sinh nói ông ta chỉ yêu một người, sau khi cùng ông ta yêu nhau, tôi liền không thể chịu đựng được cuộc sống hôn nhân cùng chồng cũ. Yêu một người, là toàn bộ đều thuộc về người đó, không cho phép làm bẩn một chút nào.”
“Mặc dù Vinh Sinh chưa từng yêu cầu với tôi cái gì, nhưng tôi vẫn ly hôn với chồng cũ. Bởi vì lúc đó con còn nhỏ, chồng trước vẫn luôn muốn cứu vãn hôn nhân của hai người, ở cùng nhau đến lúc con trưởng thành, nhưng lòng tôi đã quyết. Sau khi hai người chúng tôi ly hôn, chồng trước liền mang theo con đi công tác ở thành phố khác. Thực ra như thế cũng tốt, mặc dù đã quyết định li hôn, thì không cần phải gặp mặt nữa.”
“Dì một chút cũng không nhớ con mình sao? Năm năm trước thằng bé cũng chỉ là học sinh trung học mà thôi, đang là lúc cần có mẹ bên cạnh.” Trình Gia Dũng xen vào một câu, càng nghe càng tức, vì một người đàn ông, lại có thể nhẫn tâm ngay cả cốt nhục mình đẻ ra cũng không cần.
“Vì Vinh Sinh, ngay cả chết tôi cũng không quan tâm, bất cứ thứ gì phụ thuộc đều không có ý nghĩa với tôi. Con thì dù sao cũng trưởng thành, nó phải học cách độc lập, không có tôi, nó vẫn trưởng thành được.”
Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng vẫn luôn ghi chép nhìn nhau một cái, thường hay nghe nói người có bộ não tình yêu*, lần này thật sự là tận mắt nhìn thấy, mở mang tầm mắt.
*Não tình yêu: Ý chỉ đặt tất cả sức lực và tâm trí vào tình yêu và người yêu của họ ngay khi yêu.
“Nếu hai người đã yêu nhau như thế, sau khi dì ly hôn, tại sao không cùng Trần Vinh Sinh xây dựng gia đình mới?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.
“Vinh Sinh nói ông ta và vợ đã không có tình cảm rồi, nhưng bọn họ đều tin đạo cơ đốc, dựa theo ý chỉ của thần, là không thể ly hôn. Tôi có thể hiểu cho ông ta, tôi biết người Vinh Sinh yêu nhất là tôi, vì trách nhiệm nên mới miễn cưỡng duy trì quan hệ hôn nhân.”
“Chỉ cần ông ta yêu tôi, là đủ rồi, cho dù cả đời này không danh không phận, tôi cũng không hối hận! Cho đến khi con tiểu yêu tinh Vương Tiểu Thì xuất hiện, lỗi do cô ta, là cô ta mê hoặc ông ta, ông ta mới hoàn toàn thay đổi.”
“Mỗi năm đến kỳ tốt nghiệp, Vinh Sinh đều phải đi đại học y và trường điều dưỡng chọn sinh viên, vì muốn cho khoa thêm mới mẻ sinh động. Ông ta vừa nhìn liền chọn Vương Tiểu Thì, đối với cô gái này đặc biệt chiếu cố. Còn ba lần dặn dò tôi, lúc ký hợp đồng nhất định phải chọn Vương Tiểu Thì vào đây.”
“Mới đầu tôi cũng có nghi ngờ, tôi tra thử hồ sơ của cô gái kia, thành tích cũng không tệ. Vẫn luôn đứng đầu trong danh sách trường, trong thời gian thực tập năng lực nghiệp vụ cũng xuất chúng, khảo hạch các môn đều thông qua. Ban đầu, tôi cũng không nghĩ nhiều, Vinh Sinh là một người chính trực, có lẽ ông ta chỉ là coi trọng năng lực của cô ấy, vì khoa mà tuyển chọn người ưu tú mà thôi.”
“Có một ngày, Vinh Sinh nhờ tôi giúp Vương Tiểu Thì tìm một công việc bán thời gian để kiếm thêm tiền, nói là cô ấy gánh vác gia đình, cả nhà đều do một mình cô ấy nuôi, muốn tôi giúp cô ấy nghĩ cách.”
“Lúc đó tôi đã cảm thấy vô cùng kỳ quái rồi, tôi biết rõ Vinh Sinh, ông ta ngoài mặt thì đối với người ta khách sáo nhiệt tình, thực ra rất kiêu ngạo và tự trọng, nội tâm lạnh nhạt. Một người trước giờ không thích giúp đỡ người khác, vậy mà vì một cô học sinh mới quen mấy ngày, vừa bố trí công việc, lại giúp tìm kiếm việc làm thêm?”
“Có lẽ là trực giác của phụ nữ, tôi nhận ra khoảng thời gian này Vinh Sinh có vẻ kỳ quái! Đối xử lạnh nhạt với tôi không ít, kỳ nghỉ tôi hẹn ông ta ra ngoài, ông ta vẫn luôn tìm lý do chối từ, không phải bận thì là quá mệt. Sau khi tôi nghe ngóng nhiều chỗ, tôi mới biết, Vinh Sinh dây dưa với Vương Tiểu Thì đã lâu, chẳng qua cô ấy đối với lão già đấy không có hứng thú thôi!”
“Trong trường học đã xôn xao rồi, chỉ có tôi còn chẳng hay biết gì, Vinh Sinh vẫn luôn rất sợ sinh hoạt cá nhân ảnh hưởng đến tiền đồ công việc, tôi không hiểu lần này ông ta là bị làm sao? Càng già càng hồ đồ sao?”
“Lúc đó tôi đều sắp tức điên rồi, tôi muốn đi tìm Vinh Sinh để tranh luận, tôi vì ông ta trả giá nhiều như vậy, vì sao còn phản bội tôi? Nhưng sau khi bình tĩnh, tôi cảm thấy hành động của bản thân quá kích động, rất không lý trí, ông ta hiện giờ thần chí không rõ, tôi lại đi quấn quít lấy, chỉ khiến Vinh Sinh càng thêm chán ghét tôi.”
“Ông ta thích cô gái trẻ tuổi, tôi có thể hiểu, đóa hoa trẻ tuổi ai mà không thích được, chẳng qua chính là h4m muốn cô gái trẻ đơn thuần mà thôi.
“Công việc làm thêm của Vương Tiểu Thì tôi nhất định sẽ giúp cô ấy tìm, hơn nữa còn tác thành cho cô ấy, kiếm được nhiều tiền, càng nhiều càng tốt!”
“Dì giúp Vương Tiểu Thì tìm công việc làm gì gì?” Trong lòng Trình Gia Dũng run lên, cho dù Lâm Miểu cái gì cũng không nói, thì anh cũng lờ mờ đoán được.
Lâm Miểu cười lạnh: “Bố tôi quanh năm đánh bạc, ông ta quen biết rất nhiều bọn lưu manh, chuyên môn giúp mấy cô gái không trả được tiền nợ đánh bạc. Vinh Sinh không phải là thích mấy cô gái đơn thuần lương thiện sao? Tôi liền khiến cô ấy ai cũng có thể làm chồng!”
“Ra tay ‘Độc hại’ với một cái gái không có bất kì kinh nghiệm xã hội gì, có phải là dì quá độc ác rồi không?” Trương Mộ Đồng vẫn luôn ghi chép, vừa nghe đến đây đều nhịn không được mà chất vấn.
“Độc hại?” Lâm Miểu vẫn luôn cảm thấy bản thân không sai, đắc ý nói: “Tôi cũng không có ép buộc cô ấy, không có lửa làm sao có khói, cô ấy chính là loại con gái như vậy.”
“Chỉ có mấy đám đàn ông vô dụng như mấy người, mới nhìn không rõ bộ mặt thật của cô ấy. Mới đầu còn giả trang là gái trong sạch, sống chết không chịu, nửa tháng ngắn ngủi, cô ấy liền chủ động đến tìm tôi, muốn tiếp tục công việc này.”
Cuối cùng Trình Gia Dũng hiểu rõ, vì sao Vương Tiểu Thì khăng khăng muốn chia với bạn trai si tình của cô ấy, vì gia đình, vì em trai mà chuẩn bị hi sinh.
Anh hỏi cha mẹ của Vương Tiểu Thì, con gái làm việc làm thêm gì? Bọn họ đều trốn tránh, thái độ trốn tránh không trả lời cũng đã hiểu rõ rồi!
Rõ ràng biết là hố lửa, còn đưa con gái ruột của mình vào đấy?
Vương Tiểu Thì ngốc như vậy, lựa chọn con đường này, cũng có lẽ là bị cha mẹ thúc ép, hết đường lựa chọn.
So với Lâm Miểu độc ác không hề có quan hệ máu mủ, thì cha mẹ Vương Tiểu Thì mới là đáng sợ nhất!
Trình Gia Dũng cảm thấy trong lòng như bị đè ép bởi ngàn cân đá nặng, buồn bực thở không nổi.
Anh liên tục hít thở ba lần, mới hỏi tiếp: “Nếu dì đã thành công hủy hoại Vương Tiểu Thì ‘Đơn thuần’, vậy vì sao còn muốn giết cô ấy?”
“Trách là trách cô ấy, có chết cũng không đổi, bản thân cũng đã ‘Không sạch sẽ’ rồi, còn quyến rũ đàn ông!”
“Sau khi Vương Sinh biết Vương Tiểu Thì làm cái công việc làm thêm kia, cũng thật sự chán ghét cô ấy một thời gian. Cũng không chủ động ra vẻ nịnh bợ nữa, nhìn thấy cô ấy thì trốn đi thật xa. Quan hệ của chúng tôi cũng lại lần nữa tốt lên, giống như là quay lại năm năm trước, ngày tháng mà chúng tôi mới quen biết nhau.”
“Cho đến khi cô ấy xịt loại nước hoa kia!”
“Việc làm thêm của con tiểu yêu tinh kia đều vào buổi tối, ngày hôm sau buổi sáng 6 giờ 30 phút y tá chúng tôi phải giao ban, cô ấy không kịp tẩy trang. Cho nên thường xuyên mang theo lớp trang điểm đậm để làm ca ngày.”
“Tôi biết với bộ dạng đó của ấy khiến bệnh nhân nhìn thấy không tốt, nhưng trước giờ tôi không hề nói với cô ấy, còn đặc biệt chăm sóc cô ấy, cho phép cô ấy trang điểm có đậm hơn một chút cũng không sao. Còn an ủi cô ấy, không nhìn kỹ thì nhìn cũng không rõ lắm.”
“Tôi cố ý để cô ấy mất mặt, bởi vì tôi biết, chỉ cần Ving Sinh vừa nhìn thấy mặt cô ấy, liền có thể nhớ đến cô ấy không đứng đắn như thế nào, bán ‘sắc’.”
“Khoảng chừng ba tháng trước nhỉ, con yêu tinh kia không những trang điểm, còn xịt loại nước hoa quyến rũ người đó. Bắt đầu từ đó, Vinh Sinh lại bắt đầu trở nên điên cuồng, ông ta giống như là trở thành người khác, cũng không sợ lời bàn tán ở bệnh viện, không biết chừng mực mà lại bắt đầu dây dưa với con yêu tinh kia.”
“Có một ngày, cô ấy nói với tôi, một người bạn của cô ấy nói với cô ấy phải quý trọng người trước mắt! Thế là sau đó cô ấy không kháng cự theo đuổi của Vinh Sinh, mà đồng ý cùng Vinh Sinh yêu nhau.”
“Sau khi Vinh Sinh có được cô ấy, liền vội vàng cùng tôi phủi sạch quan hệ, sau này chỉ làm đồng nghiệp, duy trì khoảng cách.”
“Vinh Sinh nói, con yêu tinh kia rất đáng thương, tuổi còn nhỏ mà phải gánh vác quá nhiều, ông ta rất muốn bảo hộ cô ấy, cho cô ấy nhiều tình yêu, sau này không để cô ấy làm cái công việc kia nữa, trước kia như thế nào, ông ta cũng không để bụng, đồng thời còn quyết định cùng vợ của lão ta thương lượng chuyện ly hôn để cưới cô ấy.”
“Trong mắt Vinh Sinh chỉ có con yêu tinh đáng thương kia, ông ta có từng nghĩ, tôi yêu ông ta mười năm? Vì ông ta, tôi vứt bỏ gia đình hạnh phúc, ngay cả con trai cũng không được gặp. Ông ta có từng thương xót tôi không?”
“Vì cô ấy, Vinh Sinh lại muốn vứt bỏ tín ngưỡng, cùng vợ ly hôn? Nhất định là ông ta điên rồi, nhất định là bị quỷ ám rồi? Chắc chắn là mùi ‘Nước hoa’ đặc biệt kia lại mê hoặc ông ta rồi?”
“Mỗi lần ngửi thấy mùi nước hoa trên người con yêu tinh, tôi liền buồn ôn muốn chết. Trơ mắt nhìn cô ấy cướp đi người đàn ông mà tôi cực khổ có được, tuyệt đối không được!”
“Tôi tìm hiểu bên cạnh con yêu tinh, là ai bảo cô ấy thay đổi tâm ý, chấp nhận Vinh Sinh? Không phải là cô ấy vẫn luôn chán ghét lão đàn ông như Vinh Sinh sao?”
“Không nghĩ đến người khích lệ cô ấy chấp nhận Vinh Sinh, lại là kỹ sư nghiên cứu ra loại nước hoa ‘mê hoặc’ đàn ông kia!”
“Nhất định là âm mưu, nhất định là hai người cô ấy sớm đã lên kế hoạch ổn thỏa rồi!”
“ ‘Dụ hoặc trí mạng’?! Người phụ nữ nghiên cứu ra loại nước hoa này rất đáng chết! Để loại người như cô ấy sống trên thế giới này, còn không biết thế giới chưa đủ loạn! Phải chia rẽ bao nhiêu đôi tình nhân hạnh phúc nữa?”
“Tôi muốn thay trời hành đạo, tuyệt đối không để loại tại họa này lại nghiên cứu ra thứ đồ kỳ lạ hại người nữa!”
“Tôi nói tôi có một họ hàng muốn làm đại lý buôn bán đồ trang điểm, muốn lấy số điện thoại của người phụ nữ xấu xa từ chỗ con yêu tinh kia, người phụ nữ xấu xa đó biết có người muốn mở rộng mua sắm sản phẩm của cô ta, tất nhiên là bằng lòng gặp tôi.”
“Chúng tôi âm thầm nói chuyện mấy lần, tôi biết con yêu tinh kia cũng làm nhân viên thử nước hoa mới, nên mới quen biết người phụ nữ xấu xa tên Châu Tiêu kia.”
“Một người hướng dẫn người khác làm thế nào để dụ dỗ đàn ông, một người chuyên môn cướp đàn ông của người khác, hai người họ ai cũng đều đáng chết!”
“Tôi thật sự cảm thấy ông trời đang giúp tôi, ông trời đều muốn trừng phạt bọn họ!”
“Lúc tôi đang chuẩn bị lên kế hoạch làm thế nào có thể tiếp cận Châu Tiêu, cô ta vậy mà lại gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi đi nhà cô ta thử dùng sản phẩm mới.”
“Chúng tôi đã từng điều tra qua camera giám sát của tiểu khu nhà Châu Tiêu, đã xem lại nhiều lần, nhưng không hề nhìn thấy dì xuất hiện trong camera!”Trình Gia Dũng vẫn luôn không hiểu, là Lâm Miểu dùng cách nào mà trốn qua được.
“Nếu đã muốn đi giết người, tất nhiên không thể khiến người khác nhận ra mới được chứ! Tôi sợ sau khi giết Vương Tiểu Thì, sớm muộn cảnh sát cũng phải nghi ngờ đến người trong bệnh viện. Cho nên cố ý mặc đồ con trai, đội mũ đeo khẩu trang, nên như thế mấy người mới không tìm thấy tôi. Hơn nữa cho dù phát hiện kẻ khả nghi, cũng sẽ nghĩ đến là do đàn ông.”
“Tôi dựa theo kế hoạch tiêu diệt Châu Tiêu, người phụ nữ ngu đần như lợn này, đến lúc chết rồi cũng không biết bản thân vì sao lại chết? Tôi tất nhiên muốn nói cho ả biết, phát minh ra loại nước hoa mê hoặc đàn ông, chính là nguồn gốc của tội lỗi!”
“Vì để khiến cảnh sát mấy người càng thêm tin tưởng người giết người là một người đàn ông, tôi lợi dụng phương pháp kiểm tra phụ khoa của máy mở rộng 4m đạo, tạo thành hiện trường giả cô ấy bị xâm phạm.”
“Sau khi giết Châu Tiêu, tôi cho cô ta đeo chiếc giá chữ thập lớn có tẩm chất độc. Trừng phạt loại người này, nhất định phải có cảm giác nghi thức, bọn họ mới biết bản thân đã sai phạm lỗi gì!”
“Trước khi giết hại Vương Tiểu Thì, tôi bảo cô ấy đi xuống dưới quầy thuốc lấy thuốc, cô ấy vừa rời đi không lâu, tôi đã đuổi theo nói cho cô ấy biết, lúc làm việc cô ấy có phạm một lỗi lớn, tôi không muốn ở trước mặt y tá khác đi phê bình cô ấy, khiến cô ấy tránh khỏi đám người, đến phòng trữ thuốc chờ tôi.”
“Mỗi chiều chủ nhật ba giờ, phòng nước nóng và phòng hút thuốc đều phải khử trùng một lần, mùi vị rất hắc, người bệnh và người nhà ở chỗ đấy đều biết, cho nên vào khoảng thời gian đó hầu như không có ai đi qua. Tôi biết Vinh Sinh vừa mới đi họp về, một mình ở trong văn phòng, không có người làm chứng, tôi bèn lợi dụng cơ hội này, giải quyết Vương Tiểu Thì.”
“Không phải Vinh Sinh muốn cứu cô ấy sao, tôi liền thành toàn cho ông ta, cho hai người phụ nữ phạm tội kia, đều đeo giá chữ thập, để chờ ông ta đến cứu.”
“Sau khi giết Vương Tiểu Thì, tôi vốn nghĩ để bác sĩ hoặc người nhà bệnh nhân phát hiện cô ấy xảy ra chuyện. Không ngờ đến có một người nghiện thuốc lá không nhịn được mà đi phòng hút thuốc. Tôi sợ anh ta phát hiện tôi đi ra từ phòng trữ thuốc, nên chỉ có thể thay đổi kế hoạch, trở thành người đầu tiên phát hiện thi thể.”
“Vốn dĩ kế hoạch của tôi không chê vào đâu được, đồng thời còn lần lượt dẫn dắt cậu nghi ngờ đến Trần Vinh Sinh. Thế nào tôi cũng nghĩ không ra là sao cậu cứ chậm chạp không bắt ông ta, hơn nữa còn phát hiện ra bí mật của nước hoa.”
“Kẻ tình nghi rõ ràng như vậy, mà cậu cứ khăng khăng tra đông tra tây. Còn phát hiện đánh giá Vương Tiểu Thì của tôi với người khác không giống nhau, mà còn vạch trần quỷ kế cố ý ngụy tạo cô ấy bị đàn ông xâm phạm.”
“Đại Dũng, tôi biết từ nhỏ cậu đã thông minh. Ngày đó ở bệnh viện ngoài ý muốn tương phùng với cậu, có lẽ là ý trời nhỉ!”
“Từ lúc cậu hơn hai tuổi, tôi đã giúp cậu tiêm, cho đến lúc cậu mười lăm tuổi, không đến bệnh viện nữa, tôi cũng sắp coi cậu trở thành con trai của mình. Nằm mơ cũng không nghĩ đến, cuối cùng tôi vậy mà lại thua bởi trong tay của một thằng nhóc.”
Trình Gia Dũng cái gì cũng không nói, nhận lấy ghi chép tay của Trương Mộ Đồng, sau khi xác nhận lại, bảo Lâm Miểu ký tên.
Lâm Miểu nhìn thoáng qua, cuối cùng cam chịu số phận, sảng khoái mà kí tên mình lên.
Trình Gia Dũng nhận lấy tài liệu đã ký xong, đứng dậy, rất nghiêm túc mà nói với Lâm Miểu: “Không phải là tôi thông minh, mà có một câu gọi là có tật giật mình. Kế hoạch của dì quả thật là hoàn hảo, nhưng cũng quá sốt ruột, sợ tôi không hoài nghi Trần Vinh Sinh, mà nhiều lần nhấn mạnh với tôi, mà từng câu một còn nhằm vào Vương Tiểu Thì, thông minh lại bị thông minh hại, điều này càng dễ dàng lộ ra sơ hở.”
“Giết người đền mạng, tội và ác ắt có công bằng!”
Lời khỏi phòng thẩm vấn, Trình Gia Dũng ra ngoài hít thở không khí trước, bị mùi nước hoa xông đến nỗi đau đầu, không nghĩ đến đây chính là chân tướng!
Vì cái mà bà ấy gọi là tình yêu, hủy diệt hai người con gái trẻ tuổi, cố chấp đến không có chút tính người!
Trình Gia Dũng trở lại văn phòng, các đồng nghiệp còn đang tụ tập thảo luận vụ án này, Trương Mộ Đồng là tích cực nhất, cái miệng nói liên tục chưa từng dừng lại.
“Cô nói xem y tá Lâm này, rốt cuộc là thông minh hay là ngốc nhỉ? Đào một cái hố to như thế, vây cái vòng lớn như vậy, là vì để giá họa cho Trần Vinh Sinh. Bà ấy hận kẻ bạc tình, thì trực tiếp mà giết ông ta không phải được rồi, còn đây tội gì phải thế chứ? Còn gây hại hai người con gái khác. Đặc biệt là Châu Tiêu, chỉ là khuyên nhủ hậu bối quý trọng người trước mắt thôi, chỉ một câu này, thì đã trêu chọc đến họa sát thân, cậu nói xem, có biết bao là oan uổng đây!”
Tiểu Chu xoay bút, nâng cằm suy nghĩ một chút, chen vào nói: “Cái này có thể là câu kinh điển nhất trong lời thoại đi, là câu ‘Thần thiếp làm không được a!’”
“Cái gì?” Mấy tên đàn ông trước giờ không xem phim, đồng thời hoang mang hỏi câu nghi ngờ.
“Cái này phải nói từ một bộ phim truyền hình…” Tiểu Chu nghĩ một lúc, cảm thấy cô ấy với mấy tên đàn ông cẩu thả này, có nói thì cũng không hiểu, dứt khoát để bọn họ có lòng hiếu kỳ, không nói nữa.
“Cái gì à…”
Làm cảnh sát, lòng hiếu kỳ đều rất mạnh, lời nói được một nửa không nói nữa, cái mùi vị đó quả thật không thoải mái, mọi người đều quấn lấy Tiểu Chu muốn hỏi đến cùng.
Trình Gia Dũng ở phía sau nghe liền vui vẻ, dần dần cũng dẹp tan buồn rầu lúc nãy ở trong lòng. Cuối cùng coi như là phá được án rồi, còn cho người chết một cái công bằng nữa!
Trình Gia Dũng vỗ tay, kêu gọi sự chú ý của các đồng nghiệp, “Thời gian này mọi người vất vả rồi, sau khi tàn làm đi uống rượu ca hát, tôi mời!”
“Đội trưởng Trình, vạn tuế!”
Mọi người cùng nhau phát ra tiếng hò hét vui vẻ, giải quyết được vụ án, mới là thời khắc thả lỏng ngắn ngủi khó có được.
Trong quán bar ồn ào, mọi người tìm một góc yên tĩnh, cùng nhau trêu chọc Trương Mộ Đồng.
“Lần này có thể phá án, đại thiếu gia của chúng ta thật sự là hao hết tâm sức nhỉ, Mộ Đồng cậu vào đội lâu như vậy rồi, lần này thật sự là một lần tiến bộ nhất rồi.” Lão cảnh sát hình sự Lý Trung từ tận đáy lòng mà khen ngợi Trương Mộ Đồng.
“Mộ Đồng của chúng ta trưởng thành rồi nha, có câu nói như thế nào nhỉ, hộ phụ sinh hổ tử nhỉ!” Tiểu Chu cũng mãnh liệt khen một câu.
“Nếu mà phó cục trưởng Trương biết Mộ Đồng cuối cùng thông suốt rồi, đoán chừng đang nằm mơ cũng đều có thể cười tỉnh đấy!”

Trương Mộ Đồng được mọi người khen mà xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng, cậu ấy vào đội lâu như vậy, mình biểu hiện như nào tự mình biết.
Mọi người mặc dù ngại mặt mũi bố cậu, đều không đả kích cậu, nhưng ai cũng không nguyện ý thu nhận cậu ấy vào cùng một tổ để ra ngoài làm việc.
Trương Mộ Đồng không giúp được gì thì cũng thôi đi, thiếu gia nhà binh, lại nói không thể mắng người, công việc đều phải tự mình làm thì không nói, còn không được oán trách, tóm lại cùng tổ với Trương Mộ Đồng chính là tự tìm nỗi khổ cho bản thân.
Toàn đội chỉ có Trình Gia Dũng không chê cậu ấy lười biếng, bằng lòng mang theo cậu ấy, truyền thụ một chút kinh nghiệm cho cậu ấy.
Lần này biểu hiện nỗ lực như vậy, mặc dù động cơ lúc đầu không trong sạch, chỉ là vì biểu hiện cho người con gái mà bản thân ngưỡng mộ. Nhưng trong sự cố gắng hết sức tham gia vào vụ án của Trương Mộ Đồng với, nháy mắt bắt và phá được án, cái loại cảm giác sứ mệnh được thỏa mãn đó, là cảm giác mà trước giờ cậu ấy chưa từng cảm nhận được.
Lần đầu tiên Trương Mộ Đồng cảm thấy, hóa ra làm một cảnh sát cũng không tệ!
“Thực ra tôi cũng không tốt như mọi người nói đâu…”
Trương Mộ Đồng ngại ngùng gãi đầu, đối với khích lệ của mấy anh mấy chị, còn thật sự có chút hổ thẹn.
Trình Gia Dũng nhìn mặt Trương Mộ Đồng đỏ như trái cà chua, ở dưới bàn đá cậu ấy một cái, cũng động viên cậu ấy: “Mộ Đồng, biểu hiện lần này của cậu rất đáng để khen ngợi, sau này tiếp tục cố gắng, đội hai đội cảnh sát bọn tôi, về sau cũng có thể thêm một hổ tướng rồi!”
Có thể được Trình Gia Dũng khen ngợi, Trương Mộ Đồng vui vẻ nhất rồi! Theo anh lâu như vậy, mặc dù bản thân không tiến bộ, nhưng vẫn luôn coi Trình Gia Dũng là thần tượng.
Thần tượng khen một câu, đánh bại cả hàng nghìn lời nói của người khác!
Trương Mộ Đồng kích động đứng dậy, làm tư thế quân đội nghiêm chỉnh với Trình Gia Dũng, đặc biệt chính thức mà trả lời, “Sau này tôi sẽ không để mọi người phải thất vọng nữa!”
Trương Mộ Đồng lớn tiếng nói thật to, như là sợ người khác không nghe thấy vậy. Vì là ở chỗ vui chơi nên mọi người đều thả lỏng, lời nói hùng hồn này của Trương Mộ Đồng không đúng lúc, làm cho Trình Gia Dũng cũng bắt đầu lúng túng, anh vỗ Trương Mộ Đồng nói: “Biểu quyết vẫn nên là lúc ở trong đội thì hơn, đừng dọa người xung quanh…”
Trương Mộ Đồng lén lút quan sát xung quanh một lúc, quyết tâm biểu đạt của cậu, nơi này quả thực là không hợp, mấy vị khách ngồi gần bàn, đã bắt đầu quan sát bên này giống như nhìn “Người ngoài hành tinh” rồi.
Trương Mộ Đồng vội vàng ngồi xuống, tránh khỏi ánh mắt khác thường, le lưỡi với Trình Gia Dũng.
“Hahahaha…”
Mọi người cùng nhau cười lên, phá vụ án lớn, tâm tình mỗi người đều rất tốt, khó có được bầu không khí hài hòa.
Trương Mộ Đồng cùng mọi người nói chuyện, nhìn về bên kia sân khấu một lúc, đột nhiên ngốc luôn, miệng ngậm miếng chuối lát, thiếu chút nữa thì chảy cả nước miếng.
Trình Gia Dũng phát hiện sự khác thường của Trương Mộ Đồng, vẫy tay trước mặt cậu ấy, không hề có phản ứng, giống như đột nhiên bị điểm huyệt, cả người đều sững lại.
“Cậu nhìn gì đấy?”
Trình Gia Dũng theo ánh mắt của Trương Mộ Đồng mà nhìn về hướng sân khấu, nhìn kỹ một lúc, anh cũng ngớ ngẩn rồi, người con gái đang múa trên sân khấu kia, vừa chói mắt lại quen thuộc—là hàng xóm Tiêu Tiêu của anh.
Tiêu Tiêu ở trên sân khấu đang thuận theo cảm nhạc mà nhảy waacking, dáng người Tiêu Tiêu nhỏ nhắn, lại gầy, nhưng sức lực lại mạnh mẽ.
Lúc giơ tay nhấc chân vừa dễ thương lại gợi cảm, mỗi một động tác kết thúc đều vừa vặn khớp với âm nhạc, vừa đẹp lại ưu nhã, bùng nổ cả sân khấu. Những người xem biểu diễn ở dưới sân khấu, vỗ tay gào thét.
Đến ngay cả Trình Gia Dũng vẫn luôn phô trương bản thân chưa bao giờ bị thu hút bởi cái đẹp, khoảnh khắc này cũng không thể ngoại lệ mà nhìn chằm chằm, ánh mắt chuyển động theo động tác của Tiêu Tiêu, một phút cũng không rời.
Trình Gia Dũng chưa từng nghĩ đến Tiêu Tiêu vậy mà lại có nhiều mặt như vậy, khi cô bắt đầu yên lặng, thì ngay cả một câu cũng lười nói, Trình Gia Dũng sớm đã treo cho cô cái mác “Cô trạch nữ kỳ quái” rồi. Không ngờ đến cô còn có thể ở trên sân khấu nóng bỏng gợi cảm, chói rọi tứ phía như vậy.
Một khúc nhạc kết thúc, Trương Mộ Đồng theo tiếng hoan hô của mọi người mà kích động đứng dậy reo hò, một bên hét lớn một bên thất lễ mà nắm lấy quần áo trên bả vai của Trình Gia Dũng, lớn tiếng hét: “Dũng ca, anh nhìn thấy không, Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đấy!”
Trình Gia Dũng mắt không hoa tai không điếc, đương nhiên là anh nhận ra kia là Tiêu Tiêu, chẳng qua phản ứng của Trương Mộ Đồng có chút hơi khoa trương, trước kia là say mê, bây giờ quả thật là “Điên cuồng” rồi, một khi cuồng nhiệt lên thì cũng không kém những bọn nhóc trẻ tuổi lúc gặp được thần tượng đâu.
Trình Gia Dũng dữ không được Trương Mộ Đồng đang kích động, chỉ có thể đứng dậy, dựa theo sức của cậu ấy mà cùng nhảy, sợ quần áo của mình bị cậu ấy kéo hỏng, đến lúc đó áo quần rách rưới, đến nhà cũng không về được.
Sau khi sân khấu thay đổi một diễn viên múa mới, ở dưới sân khấu mới từ từ bình tĩnh lại. Tâm tình Trương Mộ Đồng còn đang vui vẻ nên chưa bình tĩnh được, kích động kéo tay Trình Gia Dũng, vẫn luôn lặp lại câu: “Cô ấy thật sự là kho báu đấy!”
“Kho báu, kho báu…”
Trình Gia Dũng chỉ có thể giống như là máy đọc lại, lần lượt nhắc lại cùng Trương Mộ Đồng, sự kích động này của cậu ấy, có khi phải dội một chậu nước lạnh mới có thể bĩnh tĩnh lại được.
Lão cảnh sát hình sự Lý Trung cũng nhìn biểu diễn vừa nãy trên sân khấu, ông ấy hỏi một câu: “Người vừa mới biểu diễn trên sân khấu, có phải là nhân viên cảnh sát ở phòng nghiệm chứng của chúng ta không?”
“Ừ ừ ừ ừ!” Trương Mộ Đồng mạnh mẽ gật đầu, chủ động làm “Người quản lý” của Tiêu Tiêu, “Tiêu Tiêu là nhân viên hóa nghiệm mới đến của phòng nghiệm chứng! Vụ án sát hại liên hoàn lần này có thể được phá nhanh như vậy, may mà có Tiêu Tiêu phát hiện ra nước hoa đấy…”
Tiểu Chu sớm đã nhìn ra tâm tư của Trương Mộ Đồng, che miệng cười một cái, hỏi: “Mộ Đồng, Tiêu Tiêu là bạn gái của cậu hả?”
Mặt của Trương Mộ Đồng lại lập tức đỏ lên, mím môi cười ngây ngô, trả lời: “Tôi cũng muốn thế, nhưng đáng tiếc không phải!”
“Vậy là người trong lòng rồi! Tiểu thiếu gia của chúng ta trưởng thành rồi đấy!”
Bị Tiểu Chu nói trúng tâm sự, Trương Mộ Đồng giống như cô gái xấu hổ, đem đầu vùi vào ngực Trình Gia Dũng (editor cười chết haha), làm nũng với anh: “Dũng ca, anh mau xem, chị Châu chị ấy trêu tôi!”
“Ha ha ha ha…”
Mọi người lại được một trận cười vang, trước khi Vương Vũ chưa đến, Trương Mộ Đồng là người nhỏ nhất trong đội, một tên ngốc chưa trưởng thành thích làm nũng. Mặc dù làm biếng không thích làm việc, nhưng tính cách vui tươi hoạt bát, thật sự mang đến cho phòng làm việc ngột ngạt ấy rất nhiều tiếng cười.
“Tôi có thể ngồi xuống không?”
Mọi người anh một câu tôi một câu đang trêu đùa cậu ấy, không biết lúc nào Tiêu Tiêu từ phía sau sân khấu đi ra, chào hỏi với đội của Trình Gia Dũng một tiếng.
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Tiêu, Trương Mộ Đồng như có phản xạ mà từ trong ngực Trình Gia Dũng giãy giụa ra, vuốt vuốt tóc, ngồi thẳng người, điều chỉnh lại vẻ mặt nghiêm túc. Ở trước mặt người trong lòng, điểm ấn tượng vẫn là quan trọng nhất, nhưng cũng không được mất chừng mực quá.
Mọi người thấy Trương Mộ Đồng thay đổi vẻ mặt giống như là đổi mặt, vì để dữ lại mặt mũi cho cậu ấy, đều cố gắng nhịn cười, cố nhịn cười không ra tiếng.
Trình Gia Dũng quay đầu nhìn Trương Mộ Đồng một cái, vẻ mặt của cậu ấy giống như là lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn, cứng như khúc gỗ, còn có chút hài hước, anh thiếu chút nữa nhịn không được, mà trực tiếp cười ra tiếng.
Anh quay đầu ra chỗ khác, cố gắng di chuyển lực chú ý, gật đầu với Tiêu Tiêu, nói: “Ngồi đi!”
Quần áo biểu diễn của Tiêu Tiêu vẫn chưa thay ra, trên quần áo dán đầy vảy ngọc trai lấp lánh, giống như cô ở trên sân khấu lúc nãy, chói rọi bốn phía.
“Không nghĩ đến cô còn có nhiều tài nghệ như vậy đấy, màn biểu diễn lúc nãy không tệ!”
Tiêu Tiêu coi như là người mới của đội cảnh sát, mọi người còn chưa gặp cô quá hai lần, rất là mới lạ.”
Trình Gia Dũng coi như khác với đồng nghiệp khác, đối với Tiêu Tiêu xem như là quen thuộc một chút, dù dì cũng là hàng xóm trong nhà, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, vì để tránh cho cô lúng túng, nên chủ động cùng cô tìm chủ đề nói chuyện.
“Ừ!”
Đối mặt với khen ngợi, Tiêu Tiêu cũng không khiêm nhượng, cũng không vui vẻ, mặt không biểu cảm mà ừ một tiếng, coi như là trả lời rồi.
Trình Gia Dũng có một loại cảm giác người câm ngậm bồ hòn, mặc dù đã biết tính cách của cô là như thế này, nhưng vẫn không quen, cô gái này sao lại cứng nhắc lạnh nhạt như vậy?
Người khác không khó xử, khó xử chính là bản thân!
Chủ động nói chuyện nhưng lại nói không được rồi! Một chút mặt mũi Tiêu Tiêu cũng đều không bằng lòng cho Trình Gia Dũng, mọi người đều cùng nhìn vẻ mặt mất mặt đó của Trình Gia Dũng, ai cũng không biết nên tiếp câu gì thì tốt.
“Tôi nghe nói, kẻ tình nghi đó cái gì cũng nói ra rồi?”
Thiếu chút nữa thì Trình Gia Dũng quên mất, Tiêu Tiêu chỉ nói chuyện công việc với anh.
Anh phiền muộn mà uống một ngụm nước lạnh ở trên bàn, bắt đầu vì Trương Mộ Đồng mà lo lắng, cô gái này có tính cách quái gở như vậy, cậu ấy làm sao mà chống đỡ nổi?
Ai cũng không chịu bước ra đầu ngọn gió, không ai tiếp câu hỏi của Tiêu Tiêu, Trình Gia Dũng chỉ có thể làm một người phát ngôn “Chào đón” kia: “Ừm, tài liệu đã giao nộp cho viện kiểm soát rồi, qua mấy ngày nữa có lẽ có thể bắt giữ rồi.”
Tiêu Tiêu trầm mặc một hồi, đột nhiên cười một cái, tự độc thoại một câu: “Vậy tôi cuối cùng coi như có cái nhắn nhủ với hai cô rồi!”
Tiêu Tiêu có được tin tức mà mình muốn biết, cùng mọi người gật đầu tạm biệt, lại rời đi rồi.
Tiêu Tiêu vừa mới đi, Trương Mộ Đồng mới dám hít thở mạnh một cái, dữ cái dáng điệu cũng thật sự quá mệt rồi.
“Dũng ca, lúc nãy Tiêu Tiêu nói cái gì, nhắn nhủ với ai?” Mặc dù Trương Mộ Đồng không nói chuyện, nhưng đối với mỗi câu nói của Tiêu Tiêu, đều nghiêm túc vểnh tai lắng nghe đấy!
“Tôi nào có biết, thần thần bí bí, người lập dị, sau này chuyện của cô ấy cậu đừng hỏi tôi!”
Trình Gia Dũng hướng về phương hướng Tiêu Tiêu rời đi, liếc nhìn một cái, lúc nãy lòng tự trong bị đả kích nghiêm trọng, thật không hiểu nổi Trương Mộ Đồng rốt cuộc nhìn trúng cô ấy ở điểm nào nữa?
Lời nói lạnh lùng, một chút tinh thần của người trẻ tuổi cũng không có!
Vừa mới kết thúc một vụ án, Trình Gia Dũng còn muốn thoải mái hai ngày. Nghĩ cũng đẹp, ngày thứ hai đi làm, mông còn chưa ngồi nóng ghế, bên báo án đã truyền đến tin tức, khu vực bọn họ quản lý lại xảy ra mạng người rồi.
“Người chết đều xếp hàng đến rồi!” Trương Mộ Đồng vừa mới chuẩn bị chơi một ván trò chơi, trang chủ còn chưa load lên được, liền chỉ có thể mất hứng mà ra trận.
Trình Gia Dũng rất nhanh đã mang theo tổ viên đến hiện trường vụ án, người chết là một người đàn ông trung niên, chết ở trong xe của mình, không có vết thương ngoài, nhìn có vẻ giống như ngủ ở trong xe, chết rất khoan thai.
Đồng nghiệp pháp y và tổ nghiệm chứng còn chưa đến, Trình Gia Dũng dặn dò Lý Trung và Vương Vũ phong tỏa hiện trường, cố gắng giữ nguyên hiện trường không bị phá hoại. Anh mang theo Trương Mộ Đồng đi tìm hiểu quá trình xảy ra vụ án.
Người báo án là một ông chủ cửa hàng tiện lợi ở gần đây. Theo lời ông ấy nói, tối qua trước khi ông ấy chuẩn bị đóng cửa hàng, thì nhìn thấy chiếc xe này dừng ở trước cửa hàng tiện lợi không xa. Cho đến buổi sáng hôm nay ông ấy đến mở cửa, xe vẫn dừng ở đấy không di chuyển. Xuất phát từ hiếu kỳ, ông ấy đi vòng quanh xe mấy vòng, phát hiện có một người đàn ông ngồi bất động ở trên ghế.
Thời tiết nóng như thế, cửa sổ xe cũng đóng lại, còn vẫn luôn mở điều hòa, chủ tiệm sợ xảy ra chuyện, liền đập mạnh vào cửa sổ xe, lại biết người trong xe một chút cũng không có phản ứng, chủ tiệm có dự cảm không tốt, bèn báo cảnh sát luôn.
“Chỗ này xe dừng nhiều như vậy, sao ông lại đối với chiếc xe này có ấn tượng sâu như thế?” Trương Mộ Đồng vừa ghi chép, vừa hỏi.
“Xe tốt mà, xe Maserati màu xanh ngọc, chiếc xe chói mắt như vậy, trong thành bố này cũng không có nhiều đâu! Khiến cho ai cũng đều liếc nhìn nhiều hơn một chút. Tối qua tôi đã chú ý đến chiếc xe kia rồi.”
“Cậu nhìn biển số xe kia đi, là bốn số tám liên tiếp, xe tốt với biển đẹp, tôi nghĩ không có ấn tượng cũng không được!” Chủ tiệm chặc lưỡi, hâm mộ mà lại nhịn không được liếc nhìn chiếc xe dừng ở không xa kia.
“Tối hôm qua chiếc xe này đại khái bao nhiêu giờ dừng ở chỗ này?”
Chủ tiệm nghiêng đầu nghĩ một lúc, mới nói: “Ước chừng hơn chín giờ tối, lúc xe dừng lại, còi xe còn vang lên mấy tiếng, bị ồn đến khó chịu, tôi còn đặc biệt ra nhìn một cái.”
“Vậy tối hôm qua ông có nhìn thấy người khả nghi nào không, tiếp xúc với chiếc xe kia?” Trình Gia Dũng hỏi.
“Không chú ý đến, sau đó những người làm việc quanh đây đều lần lượt tan làm, trong tiệm có rất nhiều khách đến, tôi bận thu tiền, đều không ra khỏi cửa tiệm.”
“Bố, con nhìn thấy một chị tiên nữ từ trong xe đi xuống!” Thằng nhóc khoảng năm sáu tuổi vẫn luôn ngồi viết chữ theo ô ở trước quầy thu ngân, đột nhiên chen vào một câu.
“Trẻ con, quấy rối cái gì, viết chữ của con đi!” Chủ tiệm quở mắng thằng nhóc một câu, khó xử mà cười ngây ngô với Trình Gia Dũng một cái, nói “Con trai tôi!”
Thằng nhóc vô cớ bị bố trách mắng, chu cái miệng nhỏ, oan ức sắp khóc rồi, thằng nhóc xoay bút trên tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Con thật sự là nhìn thấy chị tiên nữ mà!”
“Làm gì có tiên nữ gì, con còn già mồm phải không?”
Chủ tiệm nóng nảy chuẩn bị duỗi tay đánh thằng nhóc hai cái, được Trình Gia Dũng chặn lại.
Trình Gia Dũng ngồi xổm trước quầy thu ngân, cố gắng nhìn thẳng thẳng nhóc, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Nói cho chú cảnh sát biết, chị tiên nữ mà tối hôm qua cháu nhìn thấy có bộ dáng như thế nào?”
Thằng nhóc có được tôn trọng và tín nhiệm, đặc biệt nghiêm túc xoay người qua, hai chân chạm không đến đất mà đung đưa, giọng trẻ con nói với Trình Gia Dũng: “Chú cảnh sát, cháu không có nói dối, cháu thật sự nhìn thấy chị tiên nữ rồi, tối hôm qua cháu ngồi ở trong kia chơi đồ chơi, nên nhìn thấy rất rõ.”
Trình Gia Dũng dựa theo hướng mà thằng nhóc chỉ mà nhìn qua, phía trước vị trí mà thằng nhóc ngồi là một cái cửa sổ sát đất, quả thật có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Trình Gia Dũng tiếp tục thấp giọng hỏi: “Vậy chị tiên nữ đó trông như thế nào nhỉ?”
Thằng nhóc vẫy vẫy tay, nói: “Cháu không nhìn thấy rõ vẻ mặt của chị tiên nữ, cháu chỉ nhìn thấy chị ấy mặc váy dài màu trắng, tóc rất dài rất dài, giống như mấy chị tiên nữ ở trong tivi. Chị ấy không có chân và bàn chân, là bay từ xe ra…”
“Bay…Bay ra…”
Trương Mộ Đồng dừng ghi chép lại, bị câu này dọa đến mặt trắng bệch, thằng nhóc này là gặp quỷ rồi hả?
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.