Có Giỏi Bẻ Thẳng Tôi

Chương 10: Tin nhắn




Ngày hôm sau, Hứa Huy không tới uống cháo như đã nói, Ngô Cảnh An một bên đem số cháo đã lỡ nấu nhiều đổ bỏ, một bên thầm mắng bản thân là đồ đầu heo.
Khó trách lại có câu nói, “Dù tình nguyện tin trên đời có quỷ, cũng không nên tin miệng đàn ông.”
Đương nhiên, điều này không bao gồm chính mình. Anh ngoại trừ cùng anh em, lãnh đạo hay vài chị công nhân lớn tuổi tán dóc một chút, đối với những cô gái trẻ ngây thơ kia, nửa câu đùa anh cũng không dám nói, một mình mình cũng liền thôi, không nên làm lầm lỡ cả đời người ta.
Buổi trưa ngủ một giấc, tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều, anh thu dọn đồ đạc một chút, đi làm.
Công việc này làm đã lâu, bản thân anh cũng dần lười nhác, cuối tuần về nhà cũng ít, anh cân nhắc nghĩ biện pháp bỏ tiền để được điều về nhà máy điện quặng mỏ Q, ở đó gần nhà, còn có xe của xưởng đưa đón, mỗi ngày ngồi xe một giờ là có thể về đến nhà.
Bảy năm ở ký túc xá, anh thật đã chịu đủ.
Buổi tối vừa đến cửa xưởng bị một người đàn ông trung niên ngăn lại, người nọ ấp úng hỏi anh Lâm Giai Giai có phải làm ở đây hay không.
Anh nói phải, người đàn ông kia dừng một chút mới gật gật đầu, nhìn ông ta có vẻ như còn muốn nói gì đó rồi lại không biết mở miệng thế nào. Ngô Cảnh An bèn nói thẳng, “Chúng tôi sắp điểm danh, nếu anh muốn tìm cô ấy thì chờ mười phút, đến phòng trực ban sẽ thấy.” Chỉ chỉ chỗ làm việc của bản thân, nhìn người kia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh xoay người vào phòng điểm danh.
Kỳ quái là sau khi nhận ca người đàn ông kia cũng không tìm đến, Ngô Cảnh An cũng không nghĩ nhiều, kiểm tra thiết bị một phen xong liền tránh ở phòng trực ban ôm di động đọc tiểu thuyết.
Lại ngẩng đầu lên thì đã qua một giờ, Ngô Cảnh An mới phát hiện có chút không đúng.
Từ khi nhận ca xong vẫn không thấy Lâm Giai Giai, hiện tại thời gian lấy mẫu đã qua mà mấy thứ kia vẫn đặt y nguyên trên bàn.Đi đâu cũng không nói một tiếng.
Ngô Cảnh An có chút mót, nghĩ định đi tiểu xong lại gọi điện cho cô hỏi một chút.
Trong phân xưởng không mở đèn lớn, hắt bóng vào bên trong từng ô đen ngòm, không thấy rõ cái gì. Đứng bên thẩm tích điện tử giải quyết, vừa kéo quần định rời đi, lại nghe thấy một vài âm thanh đứt quãng nho nhỏ.
Không giống tiếng mèo kêu.
Ngô Cảnh An vểnh tai cẩn thận nghe, phòng bên ngoài cửa phân xưởng khóa, mà phòng bơm lại xa, âm thanh này không xa không gần, khả năng là từ phòng bơm kiềm toan kia truyền đến.
Ngô Cảnh An nuốt nước miếng, nhẹ tay nhẹ chân đánh bạo đi đến.
Sẽ không phải là cái gì không sạch sẽ chứ?
Ngô Cảnh An rất nhanh đã phủ định ý tưởng của mình, làm sao có thể, anh đã ở đây bảy năm, nếu có cái gì, sớm đã thấy, sao có thể chờ tới hôm nay.
Càng tới gần phòng bơm toan kiềm, âm thanh càng rõ ràng.
“Giai Giai.”
Ngô Cảnh An dừng chân, âm thanh này… có chút quen tai.
“Em đừng như vậy, Giai Giai, em biết anh sẽ không chia tay em.”
Linh quang trong đầu Ngô Cảnh An chợt lóe, là giọng của người đàn ông trung niên kia.
Vì thế thở ra một hơi, không phải là cái gì không sạch sẽ là được, về phần Lâm Giai Giai cùng người đàn ông kia ở đây làm gì, anh cũng không tính nghe lén.
Vừa mới nhấc chân định rời đi, chợt nghe giọng Lâm Giai Giai lạnh lùng truyền tới.
“Anh không chia tay tôi, đồng dạng, cũng không chia tay vợ anh.”
Ngô Cảnh An vừa bước ra nửa bước liền dừng tại đó, không thể tin mà nhìn về hướng cánh cửa thủy tinh tối như mực.
Lâm Giai Giai này, rốt cuộc…
Là dạng phụ nữ gì?
“Giai Giai, em đừng như vậy, anh không phải không muốn cùng cô ấy ly hôn, em cũng biết, anh được như bây giờ không dễ dàng, không thể…”
“Không thể vì một người phụ nữ như tôi mà vứt bỏ chức vị giáo sư.”
“Giai Giai, anh biết anh có lỗi với em, có thể, có thể cho anh chút thời gian không?”
“Không cần, giáo sư Trương, anh cứ tiếp tục làm giáo sư của anh, cùng vợ con hưởng phúc đi, về phần người phụ nữ như tôi, cũng không nhọc lòng anh quan tâm, tự nhiên sẽ có người chăm sóc cho tôi.”
“Em nhất định phải lấy tên tiểu bạch kiểm kia đến chọc giận anh sao?”
“Hừ, xem ra tin tức của anh còn rất nhanh, không sai, tôi có một bạn trai, điều kiện của anh ấy rất tốt, trẻ hơn anh có tiền hơn anh, hơn nữa đối với tôi rất tốt, quan trọng nhất là, anh ấy chưa có vợ.”
“Giai Giai!”
“Anh buông, buông ra! Anh bây giờ còn giữ tôi làm gì! Nếu không chia tay được vợ con anh, còn bỏ công chạy tới đây tìm tôi làm gì! Tôi không phải loại đàn bà không ai thèm, anh có tin ngay ngày mai tôi có thể cùng người đàn ông kia kết hôn, anh ta yêu tôi yêu đến muốn chết, so với lão già như anh còn tốt hơn nhiều! Buông ra, buông!””Giai Giai, anh ly hôn, trở về nhất định ly hôn, em tin anh một lần.”
Lâm Giai Giai chắc là khóc, âm thanh nức nở không ngừng, người đàn ông kia không ngừng dỗ dành cô, cuối cùng cô phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
“Anh rốt cuộc còn muốn em chờ bao lâu?”
“Giai Giai, Giai Giai, anh yêu em…”
“Uhm…”
Âm thanh kế tiếp thật khó nghe, Ngô Cảnh An rón ra rón rén trở lại phòng trực ban.
Đặt mông ngồi trên ghế, anh ngơ ngác nhìn bàn sắt trước mặt, có chút thất thần.
Lâm Giai Giai, đàn ông có vợ…
Như vậy, Hứa Huy, Hứa Huy vẫn luôn đến tìm cô, tính là gì.
Tiểu bạch kiểm, người đàn ông yêu cô yêu đến muốn chết.
Xem ra anh nghĩ sai, Lâm Giai Giai thả thính với Hứa Huy không phải vì muốn câu cá lớn hơn, mà là lợi dụng gã để bức bách người đàn ông có vợ kia.
Hứa Huy ơi Hứa Huy, cậu tự cho rằng mình là siêu phàm, không có cao phú soái nào hơn nữa, lại không nghĩ rằng ánh mắt mình kém như vậy, coi trọng loại phụ nữ này!
Ngô Cảnh An giận run người, nhìn những đồ vật dùng để xét nghiệm kia cũng thấy tức giận, đá lăn bình lấy mẫu, một tiếng vang thật lớn, bình nhựa đổ, lăn lông lốc.
Giây tiếp theo, anh lao ra khỏi phòng trực ban, đứng dưới sao trời, há miệng hô hấp không khí bên ngoài.
Trong phòng áp lực đè nén, thật khiến người ta hít thở không thông, nếu không ra, anh sợ mình sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn.
Tựa vào tường lạnh như băng, anh xúc động bấm gọi một dãy số.
Điện thoại kêu vài tiếng mới có người tiếp, âm thanh biếng nhác của người nọ truyền tới, không hiểu sao, trấn an tâm tình xao động của Ngô Cảnh An.
“Gọi điện tới, sao lại không nói gì?
Ngô Cảnh An tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi một câu, “Ở đâu?”
“Hải Nam.”
“Sao lại đến chỗ đó?”
“Hỏi vô nghĩa, đương nhiên là đến chơi, chẳng lẽ đến tảo mộ!”
“Tâm tình không tồi.”
“Rất tốt.”
Ngô Cảnh An dường như bị lây nhiễm sự vui vẻ của gã, khóe miệng không tự giác cong lên.
Tâm tình vui vẻ là tốt, tâm tình vui vẻ cũng sẽ bớt yêu Lâm Giai Giai một chút, như thế, tổn thương cũng sẽ không lớn lắm đi!
“Có việc gì không, không có thì tôi cúp đây, chạy cả ngày mệt chết đi được, vừa mới ngủ đã bị cậu điện tỉnh, cậu xem tội nghiệt của cậu sâu bao nhiêu. Thôi, trở về có quà, bye!
Ngô Cảnh An cúp điện thoại, mở to mắt, nhìn lên bầu trời thưa thớt sao.
Trong lúc nhất thời, có chút sầu não.
Nhìn mấy ngôi sao nhấp nháy kia, anh yên lặng hỏi một câu chua rụng răng.
Hứa Huy, không phải Lâm Giai Giai thì không được sao?Bởi vì sự kiện “Tửu Hương” bày tỏ tình yêu hoành tráng kia, Hứa Huy lần thứ hai nổi danh trong xưởng, thậm chí toàn quặng mỏ.
Trong mắt phụ nữ, gã nghiễm nhiên thành bạch mã hoàng tử anh tuấn, nhiều tiền. Trong cảm nhận của cánh đàn ông, thì là người liên lạc dũng cảm, sảng khoái.
Lâm Giai Giai cùng Hứa Huy, tuy có người hâm mộ ghen tị, lại cũng không kìm lòng được mà thầm khen, xứng đôi.
Từ xưa mĩ nhân yêu anh hùng, nếu anh hùng này có vẻ đẹp như Phan An, vậy lại càng hoàn mỹ.
Mấy bà tám tụ tập tán gẫu, hai người này gen tốt đẹp về một chỗ, sinh con còn không đẹp như tiên nữ tuấn mỹ như thần.
Ngô Cảnh An bĩu môi, trong lòng suy nghĩ âm u, sinh, khẳng định phải sinh. Con Hứa Huy chắc chắn tuấn mỹ như thần, con Lâm Giai Giai thì chắc sẽ là một đứa nhóc bốn mắt mặt mũi gian xảo, tướng từ tâm sinh mà.
Giao ban sớm, Ngô Cảnh An đi vào ký túc xá Khổng Tân, chơi mạt chược.
Chết tử tế không chết, lại để anh sờ soạng mà hồ.
Vừa bắt đầu bốc là quân bài ba vạn, sờ bài quân đầu tiên cũng là ba vạn, anh ôm ba vạn này khóc nửa ngày, vì cái gì mình không tráo bài a!
Ba người kia ngậm điếu thuốc nhìn anh suy nghĩ, đứng nói chuyện không đau thắt lưng, không thích thì đánh ra đây!
Ngô Cảnh An cũng không ngốc, trực tiếp đẩy ngã, đưa tiền đây đưa tiền đây!
Đánh không lớn, năm tệ mười tệ, một buổi chiều thắng trên dưới trăm tệ, đủ buổi tối say một chầu.
Lúc uống rượu, di động Ngô Cảnh An vang lên, vừa lấy ra liền thấy chính là kẻ chết dí ở Hải Nam, Hứa Huy.
“Có việc?”
“Nhìn giọng điệu của cậu này, không có việc thì không thể gọi sao?”
Ngô Cảnh An uống một ngụm rượu, cười như không cười mà nói, “Không có việc mà gọi tôi, nhầm số à, đây không phải là mỹ nữ.”
Hứa Huy đầu kia cười càng to, “Mỹ nữ tôi còn đang ôm trong ngực đây này, không thiếu. Đang làm gì mà ồn vậy?”
“Cùng bạn bè ra ngoài ăn cơm.”
“Xem ra tôi không ở đó cậu cũng rất thoải mái. Thế nào, nhớ anh không cưng?”
Ngô Cảnh An thiếu chút nữa sặc chết, ho hơn nửa ngày mới nói, “A, xem ra cậu hay quên, tôi 28 cậu 26, gọi cậu là anh mà được sao, không sợ giảm thọ à?”
“Ha ha, đồng nghiệp của cậu cùng tuổi với cậu phải không, người ta mở miệng gọi một tiếng anh Hứa vui vẻ đấy thôi! Cậu cũng gọi một câu tôi nghe xem, ngoan, anh thương, ngày mai mang thứ tốt cho cậu.”
Ngô Cảnh An thật muốn cho gã một cục gạch, “Nằm mơ! Không có việc gì cúp đây, tôi còn đang ăn cơm.”
“Thôi, không đùa nữa, đoán xem tôi mang quà gì về cho cậu?”
Nhắc tới Hải Nam, trong đầu Ngô Cảnh An chỉ nghĩ đến một thứ, “Gáo dừa?”
“Nha, cậu được đấy, chúng ta như vậy có tính là tâm linh tương thông không? Chờ đấy, ngày mai tôi tới tìm cậu.”Ngô Cảnh An cúp điện thoại xong, rầu rĩ uống thêm một ngụm rượu, còn tâm linh tương thông nữa, cậu uống nước xong còn cho tôi cái gáo, đồ không có lương tâm!
Khổng Tân không mang di động, mượn máy Ngô Cảnh An điện thoại về cho vợ, vừa gọi xong liền thấy một tin nhắn gửi đến, hắn không kịp suy nghĩ liền mở ra xem.
“Phụt!” Khổng Tân nhịn không được, cười ra tiếng.
Ngô Cảnh An nghi hoặc mà nhìn hắn, “Cười cái gì?”
Khổng Tân cố gắng nghẹn cười, một tay xua xua, “Không có gì.” Một tay giấu dưới bàn lén đưa di động cho người bên cạnh.
Người kia không hiểu mà cầm lấy, vừa thấy, còn cười to hơn cả Khổng Tân, lại đưa di động cho người khác nữa.
Người nọ nhìn thoáng qua cũng cười toe toét, hai người ngồi gần đó tò mò bu lại xem, sau đó chỉ vào Ngô Cảnh An cười điên cuồng.
Hai người này cười đến độ làm cho Ngô Cảnh An sợ hãi, một bên gào thét, “Các cậu cười cái gì vậy?” một bên ra sức đoạt lại di động. Màn hình vừa sáng lên, nhìn thoáng qua, tức giận đến nỗi tưởng chừng lục phủ ngũ tạng đều cháy.
Chỉ thấy, trên màn hình, một con heo ngây ngốc mà đứng, thân hình phì phì mũi tròn tròn, lỗ tai lớn một bên cụp một bên vểnh lên, hai mắt nhỏ xíu trừng lớn nhìn thẳng vào anh, bên dưới còn một hàng chữ, “Thân, giống cậu không?”
Giống em gái cậu!
Ngô Cảnh An thực sự phẫn nộ! <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.