Cô Gái Năm Đó Đã Chết Rồi

Chương 6: Cuộc gặp gỡ với Khưu tổng.




"Phải, là tôi. Còn cô là bác sĩ Triệu sao?"
Anh đứng dậy lịch sự kéo ghế mời cô ngồi sau đó an vị phía đối diện cô. Khưu Tịch Hiên thầm nhận xét nữ nhân này.
Đơn giản quá mức bình thường. Bình thường những nữ nhân khác đến gặp anh đều diện váy diện đầm rất lộng lẫy. Còn cô thì quần jean áo một màu, tóc xoã tự nhiên màu nâu rêu, xoăn nhẹ ở đuôi; môi thoa một lớp son mỏng. Đây là vừa ngủ dậy chăng?
Về bên Nhạc Hy, cô cảm thấy tên này là một tên cuồng công việc; nếu cô chưa kịp đến chắc chắn hắn còn dán mặt vào cái laptop lâu dài. Tịch Hiên có một khuôn mặt sáng sủa, đẹp trai không góc chết; đôi mày rậm, sống mũi thẳng và cao, nước da hơi nâu nâu nhưng thật ngại quá, đây không phải hình mẫu lý tưởng của cô.
" Cô dùng gì?"
Vẫn là câu nói cũ: " Gì cũng được!"
Khưu Tịch Hiên nghe vậy thì tự mình chọn, xong xuôi anh quay ra nói với cô.
"Tôi là Khưu Tịch Hiên, Lộ thư ký hình như có giới thiệu qua rồi."
"Triệu Nhạc Hy, hẳn là anh đã biết!"
Thấy anh thẫn thờ vài giây nghĩ về chuyện gì đó, cô liền cười khẩy.
" Anh không phải ngạc nhiên vậy đâu. Tôi chính là Triệu tiểu thư đầy xú danh  nhà họ Cao!"
Tịch Hiên nghe vậy cũng thoáng bất ngờ, khuôn mặt không giấu nổi sự thích thú:
" Tôi chính là ngạc nhiên đấy! Không thể tin được Triệu tiểu thư từng gây náo loạn một thời nay lại là bác sĩ Triệu nổi tiếng."
Cô hừ nhẹ, đôi mắt đượm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng khinh thường con người mình trước đây.
Tịch Hiên có chuý giật mình, cô ta quả là không như lời đồn. Nữ nhân lẳng lơ, diêm dúa trước kia đâu rồi? Trong lúc vị tiểu thư này rời Thượng Hải, đã xảy ra những chuyện gì?
" Chúng ta vào vấn đề chính!"
Anh lấy từ trong túi đưa cô một bản hợp đồng.
" Như cô đã biết, Vương Thịnh chúng tôi đang mở một cơ sở bệnh viện gần Phố Đông; nhân lực hiện tại đều đang được ứng tuyển mà vừa vặn cô lại về đây sống; chi bằng ta có thể hợp tác giúp Gia Phát tiến tới vị trí top bệnh viện hàng đầu."
" Vấn đề tiền bạc?" Cô quá thờ ơ trước lời mời gọi của anh.
" 110.000 NDT/năm. Cô thấy sao?"
" Kém xa tiền lương tôi kiếm được ở bệnh viện A."
" Nó còn phụ thuộc vào năng lực của cô."
Tịch Hiên nhíu mày, quả nhiên cô ta chỉ nghĩ đến hai chữ 'Lợi nhuận'
" Vậy anh nói xem bao giờ dự án hoàn thành?"
" Nếu không có gì thay đôi thì cuối tháng này , bệnh viện sẽ được đưa vào hoạt động."
Cùng lúc nhân viên phục vụ cũng dọn đồ ăn lên, Nhạc Hy nhìn món khai vị mà không khỏi chán bản. Cô là ghét đặc bí đỏ thế mà giờ súp bí đỏ lại là món khai vị?
" Khưu tổng, hợp tác vui vẻ."
Cô nói xong nhưng chưa bắt đầu ăn; Tịch Hiên thấy vậy thì cũng có chút quan tâm:
" Không vừa miệng sao?"
" Tôi không ăn được bí đỏ."
Anh nghe vậy liền ngoắc tay phục vụ kêu một số món nữa, sau đó thì mọi chuyện đều suôn sẻ.
Nhạc Hy đúng là rất khách sáo, tiền ăn cũng đòi thanh toán; Khưu tổng nói đưa về cũng một mực từ chối.
Cô về đến nhà là 7h tối, điều kì lạ là vừa đặt chân đến cổng từ phía trong đã vọng ra rất nhiều tiếng khúc khích quái dị. Sớm thế này, mấy vong linh sẽ không lộng hành như vậy chứ?
Mãi đến lúc xác nhận được trong nhà đang có một buổi tiệc của lũ công tử ăn chơi nhân lúc phụ huynh đi vắng, cô mới hoàn hồn đi vào.
Nhạc Hy vào trong liền nổi hắc tuyến đầy mặt. Cái cảnh tượng gì đang xảy ra là bốn tên đực rựa say khướt đang ngồi chiễm chệ trên cái ghế sopha, vỏ bia vứt khắp nơi; còn cái bộ tú lơ khơ trên tay họ nữa: Đây là cô vào nhầm phòng VIP quán bar đi.
___________________________
#Xu



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.