Cô Gái Địa Ngục

Chương 85: Chu nguyên hạo trở lại




Diệp ca sắc mặt tối sầm: "Tần tiên sinh là có ý gì? Phóng hết toàn bộ Sơn Thành, chỗ của tôi không an toàn, không có nơi nào an toàn nữa."
Tần tiên sinh cười lạnh: "Đã như vậy, sao ở chỗ anh lại có cảnh sát?"
Mọi người đều kinh ngạc, lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi.
Trương tiên sinh kích động nói: "Tần tiên sinh, anh nói cho rõ ràng chút, ai là cảnh sát?"
Tần tiên sinh nhìn về phía Tư Đồ Lăng: "Trên người người này có gắn máy quay phim lỗ kim, các người nghĩ ai là cảnh sát?"
Mười mấy ánh mắt cùng nhau rơi vào trên người Tư Đồ Lăng, những tên vệ sĩ cũng rút vũ khí ra.
Tôi nhìn một vòng, may là không có ai rút súng. Nhưng tôi khẳng định trên người bọn họ chắc chắn có súng.
Tư Đồ Lăng đưa tôi bảo vê ở sau lưng, âm thanh lạnh lùng nói: "Tần tiên sinh, anh có ý gì?"
Tần tiên sinh cười lạnh một tiếng: "Có ý gì, anh còn không rõ ràng sao?" Hắn mặc một bộ đồ kiểu nhà Đường, tay áo rộng dài, ngón tay hắn vừa động, từ trong tay áo bò ta một đứa bé dài bằng lòng bàn tay.
Không, phải nói đó là một thai nhi, thân thể vừa mới thành hình, nhìn có chút đáng sợ.
Tôi cau mày, Tần tiên sinh này lại là người nuôi quỷ, lại còn chuyên nuôi những con quỷ nhỏ như vậy.
Con quỷ nhỏ đó hành động rất nhanh, lập tức nhảy xuống đất và bò tới bên Tư Đồ Lăng trong vài giây, định nhảy lên người anh ấy, mà Tư Đồ Lăng lại không hề hay biết, anh ấy không có mắt âm dương, nên không thể nhìn thấy anh linh này.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi ném Kim Giáp tướng quân ra, con bọ hung bay tới trên đầu anh linh rồi dùng sức cắn mạnh, cơ thể anh linh nhanh chóng co lại, lăn một vòng trên mặt đất rồi hoá thành một làn sương đỏ biến mất.
Tôi thầm nhẹ thở ra, may mắn là anh linh này vừa mới được luyện hóa thành, thực lực còn rất thấp, nên Kim Giáp tướng quân đối phó dễ dàng.
Kim Giáp tướng quân lại bay trở về trong lòng bàn tay tôi, tôi cảm giác được thực lực của nó tăng lên một chút, không nhiều, chỉ có một chút xíu nhưng cũng đủ làm cho tôi thấy hưng phấn. Thì ra, hấp thu oán khí của quỷ có thể làm cho thực lực của nó mạnh lên.
Nói thì dài, nhưng thật ra trước sau chẳng qua chỉ có mấy giây, Tần tiên sinh căn bản không nghĩ tới anh linh của hắn sẽ bị công kích, nếu như tiểu quỷ bị g iết chết, chủ nhân cũng sẽ bị phản phệ. Đặc biệt là anh linh nhỏ như vậy thì cùng chủ nhân liên hệ càng sâu.
Bởi vậy, thời điểm anh linh bị Kim Giáp tướng quân ăn, Tần tiên sinh bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, ngã ngồi về trên ghế, con mắt lỗ mũi đều chảy ra máu tươi.
Diệp ca giật mình, không dám tin nhìn về phía chúng tôi, quát to một tiếng: "Động thủ!"
Trong phòng các nhân viên an ninh tất cả đều hướng chúng tôi vọt lên, Tư Đồ Lăng cầm cổ áo nói: "Bắt đầu hành động."
Nói xong, anh ấy đá văng người bảo vệ đang cầm dùi cui điện định xông tới, kéo tôi chạy ra ngoài.
Trong phòng những người khách cũng nhao nhao ôm lấy tiền trước mặt, ba chân bốn cẳng chạy trốn bốn phía. Diệp ca sắc mặt hung ác, quay người đi về phía phòng trong. Đam Mỹ Trọng Sinh
Tại khu vực chung tầng 4 dưới lòng đất, một nhóm đông cảnh sát xông vào gây náo loạn, Tư Đồ Lăng gọi một nữ cảnh sát đến, nói: "Đưa cô Khương ra ngoài." Sau đó anh ấy quay lại, tôi tóm lấy hỏi, "Anh định làm gì?"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
"Đi bắt Diệp Thiêm." Anh ấy nói: "Trong phòng riêng đó có một lối đi bí mật. Để bắt được hắn, chúng tôi đã giăng bẫy mấy tháng nay, không thể để hắn trốn thoát được."
"Anh đi một mình quá nguy hiểm." Tôi tiến đến bên tai anh ấy, thấp giọng nói, "Anh yên tâm, hắn trốn không được, tôi biết hắn ở đâu."

Trong một khu chợ nhỏ cách câu lạc bộ giải trí Sao Kim vài trăm mét, ánh sáng rất tối, trên kệ có một số sản phẩm rải rác, phủ một lớp bụi nhẹ. Đột nhiên, ngăn tủ trong cùng lặng lẽ mở ra, một người vệ sĩ cao lớn dẫn đường, Diệp Thiêm từ trong đó đi ra, Vương Tư Vũ theo sát phía sau với vẻ mặt sợ hãi, sợ bị hắn bỏ rơi.
Một chiếc ô tô màu đen lặng lẽ đậu bên ngoài cổng chợ, Diệp Thiêm sải bước vào xe, có hai vệ sĩ ngồi bên cạnh, không còn chỗ cho ai ngồi, Vương Tư Vũ còn muốn chen vào, Diệp Thiêm lạnh giọng nói: " Ra ngoài!"
Vương Tư Vũ gấp: "Diệp ca, xin anh cho em đi theo đi, em không muốn ngồi tù."
Diệp Thiêm căn bản liếc mắt cũng không thèm nhìn cô ta, đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh một cái, vệ sĩ đó lập tức giơ chân đá vào bụng Vương Tư Vũ, đem cô ta đá văng ra ngoài, nửa ngày còn chưa đứng dậy được.
"Lái xe." Diệp Thiêm nói.
Bọn hắn cũng không phát hiện, có một con bọ hung vàng đang lặng lẽ bò lên xe, chui vào dưới gầm ghế.
Xe vừa rời khỏi con hẻm, còi báo động đột nhiên vang lên, mấy chiếc xe cảnh sát vây quanh con hẻm, sắc mặt Diệp Thiêm thay đổi: "Quay lại!"
Xe vừa mới quay đầu, đằng sau cũng tới mấy chiếc xe cảnh sát, nhóm cảnh sát lao ra khỏi xe, tay cầm súng ra lệnh cho những người trong xe giao nộp vũ khí, lập tức đầu hàng.
Diệp Thiêm chửi: "Sao bọn họ biết được lối ra bí mật này! Là ai đã tiết lộ!"
Các vệ sĩ của hắn đều xuống xe đầu hàng, Tư Đồ Lăng đi tới, mở cửa xe nói: "Diệp Thiêm, xuống đi, anh còn muốn tôi mời sao?"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Diệp Thiêm vừa bước xuống xe, liền bị anh ấy hung hăng ép mạnh lên thân xe, đem còng hai tay hắn ra phía sau.
Diệp Thiêm hung tợn nhìn chằm chằm anh ấy, nói: "Nếu để tao biết được là ai bán đứng tao, tao nhất định sẽ không tha cho nó!"

Tư Đồ Lăng cười lạnh một tiếng: "Kiếp sau đi, tội anh phạm phải, đủ để anh ngồi tù cả đời rồi."
Diệp Thiêm cũng cười khẩy: "Vậy chúng ta hãy chờ xem".
Tôi đứng từ xa nhìn Diệp Thiêm bị Tư Đồ Lăng đưa lên xe cảnh sát, tôi mỉm cười đưa tay ra, Kim Giáp tướng quân bay ngược vào tay tôi.
Tư Đồ Lăng muốn hộ tống Diệp Thiêm về đồn cảnh sát, không thể đưa tôi về nhà nên đã nhờ một nữ cảnh sát đưa tôi về, nữ cảnh sát kia tựa hồ đối với tôi có chút ý kiến, bày sắc mặt ra cho tôi xem, tôi thầm nghĩ, cô ấy không phải là có ý với Tư Đồ Lăng chứ?
Tôi thật đúng là bị tai bay vạ gió mà.
Xe đến dưới lầu nhà tôi, nữ cảnh sát cũng không chào hỏi, đạp ga phóng đi một tiếng ầm, tôi thầm nghĩ nóng nảy như vậy chắc chắn sẽ có nhiều nếp nhăn trên mặt cho coi.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Về đến nhà, tôi chợt ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng. Là mùi thức ăn.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên bàn bày đầy đồ ăn, toàn mấy món ăn được làm rất tinh xảo, hẳn là xuất phát từ đầu bếp có tay nghề cao, sắc hương vị đều đủ, chỉ nhìn một chút là không nhịn được muốn ăn một bữa no nê.
"Trở về rồi?" Thanh âm lạnh như băng vang lên.
"Chu Nguyên Hạo?" Tôi giật mình nhìn lịch trên tường, đêm nay là lần thứ năm anh về với tôi.
Tôi vậy mà lại quên khuấy đi mất. Xong rồi, tôi đêm nay đừng hòng đi ngủ.
Tôi vội cúi đầu xuống, bước tới ngồi trên đùi anh, vòng tay qua cổ anh, nũng nịu nói: "Nguyên Hạo, anh về rồi à?"
Chu Nguyên Hạo vẻ mặt lạnh lùng không để ý đến, tôi nhẹ nhàng chạm vào mặt anh rồi hôn lên má anh: "Nguyên Hạo, bữa cơm này là anh chuẩn bị à?"
Anh bỗng nhiên bắt lấy tay tôi, nói: "Em với Tư Đồ Lăng là có chuyện gì?"

"Có chuyện gì?" Tôi nói, "anh ấy là đội trưởng của cục cảnh sát hình sự Sơn Thành, đã từng cùng tôi phá qua một vài vụ án linh dị."
"Chỉ vậy thôi?" Anh nhìn tôi.
"Đương nhiên." Tôi chém đinh chặt sắt nói, "Anh sẽ không cho là tôi và anh ấy có cái gì chứ?"
Tôi nở nụ cười đắc ý: "Sao vậy, anh ghen à?"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Anh nâng mặt tôi lên, nói: "Anh ta đối với em không chỉ là bằng hữu, đúng không?"
"Đó là chuyện của anh ấy, không có quan hệ gì với tôi." Tôi vội vàng hỏi, "Sao vậy? Anh không tin tôi sao?"
Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi một lúc, sau đó ôm tôi vào lòng nói: "Sau này đừng tiếp xúc với anh ta nữa, tôi không muốn em bị anh ta bắt mất."
Tôi không khỏi bật cười: "Anh không có lòng tin vào bản thân mình như vậy à?"
"Nói nhảm!" Trên mặt Chu Nguyên Hạo lộ ra một vòng đỏ ửng: "Xem ra mới bảy ngày không gặp, lá gan của em lại lớn thêm không ít, đêm nay tôi phải cho em biết, đến cùng ai mới là người định đoạt."
Nói xong anh đem ôm ngang tôi lên, tôi vội la lên: "Tôi còn chưa ăn cơm mà."
"Nhưng tôi đói rồi." Anh bá đạo nói ra.
Thế là tôi lại đói, bị anh ăn cả đêm, anh ăn đủ kiểu, tôi vốn đã mệt lả vì đói nên sau bao nhiêu lần bị giày vò liền lập tức ngủ quên. Khi tỉnh dậy thì đói đến mức choáng váng.
"Tôi muốn ăn cơm." Tôi mơ mơ màng màng dụi mắt nói, anh bế tôi lên dẫn ra phòng khách, thức ăn đã qua đêm mà vẫn còn nóng hổi. Tôi chợt nhận ra cả hai chúng tôi đều đang khỏa thân, tôi đỏ mặt, vội vàng nói: "Để tôi mặc quần áo vào trước đã."
"Trong nhà chỉ có hai chúng ta, có cần mặc quần áo không?" Anh ôm tôi hỏi: "Em muốn ăn gì? Cá dấm Tây Hồ này ngon lắm, do đầu bếp lâu năm của khách sạn Châu Hàng tự mình làm đó."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.