Cô Gái Địa Ngục

Chương 77: Siêu độ nữ quỷ




"Tôi đã thu nữ quỷ vào trong tờ giấy Nguyên bảo này." Người đàn ông vuốt vuốt tờ giấy nói: "Loại ác quỷ hại người này không thể lưu lại, tôi sẽ đem nó đánh cho hồn phi phách tán."
Vừa nói, tay anh ta kết thành pháp quyết, miệng lầm bẩm chú ngữ. Tôi cảm thấy kinh hãi, người đàn ông này vậy mà cũng là người trong giới đạo thuật!
Mắt vừa thấy ngón trỏ anh ta định chỉ lên tờ giấy, một khi giấy Nguyên bảo bốc cháy, nữ quỷ bị nhốt ở bên trong liền sẽ hồn phi phách tán. Mà tôi cũng sẽ phải chịu phản phệ.
"Đợi đã!" Tôi gọi anh ta, "Dừng lại!"
Động tác của anh ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có mấy phần đắc ý, chất vấn nói: "Cô nuôi quỷ dọa người, không sợ gặp báo ứng sao?"
Tôi cười nhạo một tiếng: "Quả báo? Nếu có báo ứng, Hầu Vũ giết người sao lại không bị báo ứng? Anh là ai? Đạo sĩ được Hầu gia thuê ư? Muốn báo thù thì tới chỗ tôi này."
Người đàn ông khinh thường nói: "Hầu gia? Chỉ bằng bọn Hầu gia, cũng mời được tôi?"
Tôi cười khẩy chế giễu nói: "Vậy anh có lai lịch gì? Đừng nói cho tôi biết anh là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ nha."
Anh ta đặt tờ giấy Nguyên bảo sang một bên, khoanh tay trước ngực: "Tôi tên Đông Phương Lôi, thuộc tổ thứ tư của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X."
Trong lòng tôi giật mình, hóa ra anh ta cũng là người của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X.
Đông Phương Lôi nói: "Cô nếu cũng là người trong giới đạo, hẳn là đã từng nghe nói bộ phận của chúng tôi. Nếu cô thao túng ma quỷ hại người, tôi có quyền bắt cô."
Tôi tức giận nói: "Tôi đã hại ai, đã đả thương ai? Hầu Vũ có bị thương không? Tôi nói cho các người biết, những người như Hầu Vũ cần phải bị trừng trị thích đáng. Tôi xử hắn là để trừ hại cho dân và thay trời hành đạo, không lấy đi mạng của hắn, tức là trừ ác chưa hết! Nếu lần này hắn còn có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, tôi còn muốn diệt trừ tận gốc."

Đông Phương Lôi đột nhiên cười lớn, vỗ tay nói: "Được, được, nói rất hay, có cá tính, tôi thích."
Tôi xuống giường, nhìn anh ta, nói: "Anh không bắt tôi à? Sao anh không đưa tôi về nhà thay vì đưa tôi đến khách sạn?"
Đông Phương Lôi ném tờ giấy Nguyên bảo cho tôi: "Tối qua tôi chỉ đến câu lạc bộ giải trí vui chơi thôi, còn những chuyện khác thì tôi không biết gì cả".
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Tôi nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều."
"Đừng cảm ơn." Anh nói: "Gia đình Hậu Vũ có rất nhiều mối quan hệ, sự việc tai nạn này nhiều nhất chỉ là bồi thường tiền là xong việc. Về sau nếu hắn xảy ra chuyện gì, bị tôi điều tra ra là cô làm, cũng đừng trách tôi không khách khí."
Tôi lờ mờ suy đoán: Phải chăng anh ta đang khuyên tôi nên làm sạch sẽ hơn?
Nghĩ kỹ, trước đây quả thật tôi quá bất cẩn, cho dù người trong tổ 4 không đến gây phiền phức cho tôi thì Hầu gia giàu có quyền thế như vậy, nếu trả giá cao để mời một đạo sĩ cường hãn đến đối phó tôi, thì tôi gặp rắc rối to rồi. Xem ra, cần phải nhanh chóng nâng cao thực lực của mình mới là việc cấp bách.
Tôi gật đầu với anh ta, cảm ơn rồi rời đi, tôi không hề biết sau khi tôi đi, Đông Phương Lôi đã lấy ra một cái điện thoại di động, hình dáng cái điện thoại đó khác với những cái bán ngoài chợ, đó là loại chỉ được dùng cho việc liên lạc bí mật.
"Anh Sâm, tôi đã nhìn thấy cô ấy." Đông Phương Lôi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn thành phố bên ngoài nói: "Người phụ nữ này rất thú vị, tôi sẽ trông chừng cô ấy. Anh yên tâm, tôi sẽ không làm gì cô ấy, được, nể mặt anh Sâm, nếu có thể giúp tôi sẽ giúp. Tôi vừa nhận được tin tức có một vụ án lớn ở đây, nên không nói chuyện với anh nữa, xong việc tôi mời anh đi uống rượu".
Chẳng bao lâu sau, tôi nhận được tin từ Tư Đồ Lăng, cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe gây tai nạn ở trong gara của nhà Hầu Vũ, nhưng người nhà Hầu Vũ đã tìm được gia đình của nữ quỷ và bồi thường cho họ một số tiền lớn, người nhà của cô ấy quyết định không truy cứu thêm nữa.

Hầu Vũ vốn đã có thế lực rất lớn ở nơi này, nên phán quyết cuối cùng là hắn chỉ bị giam giữ vài ngày, nhưng người nhà hắn lại mời chuyên gia y khoa đến khám, nói Hầu Vũ bị bệnh nặng nên ngay cả giam giữ mấy ngày hắn cũng không cần thực hiện, chỉ ở lại vài ngày trong bệnh viện là xong chuyện.
Trong lòng tôi tức giận, gia đình cô bé vì tham số tiền lớn như vậy nên con gái mình chết cũng không chịu báo thù.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Tôi nói với nữ quỷ: "Em còn muốn trả thù không? Nếu muốn thì chúng ta sẽ tìm cách."
Nữ quỷ trầm mặc một hồi mới nói: "Quên đi, dù sao bố mẹ em cũng đã nhận tiền của hắn rồi."
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Em không tức giận à?"
Nữ quỷ cười khổ: "Nhà em rất nghèo, mẹ bệnh tật liên miên, em trai thì còn nhỏ, gia đình em chỉ dựa vào bố em để kiếm tiền. Lúc em còn sống, mười ngày nửa tháng chỉ được ăn thịt có một lần. Em chết rồi, nhưng người còn sống nhất định phải sống thật tốt. Với mấy triệu tệ này, gia đình em có thể sống thoải mái cả đời."
Tôi không phản bác được, có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho gia đình cô bé. Thế nhưng mà, tôi cảm thấy khó chịu vì vài triệu tệ đã có thể mua được một mạng sống. Thế giới là như vậy, chúng ta, những người nghèo không có quyền lực, cuối cùng chỉ có thể khuất phục trước tiền bạc.
Tôi thở dài và nói với cô bé: "Vậy ngày mai chị sẽ đưa em đến chùa, tìm sư thầy siêu độ cho em".
"Em không muốn rời đi." Nữ quỷ đột nhiên nói: "Em muốn ở bên cạnh chị."
Tôi lập tức từ chối: "chị thực sự không phải là người nuôi quỷ, sao có thể để em theo được?"

Nữ quỷ ngồi quỳ phịch xuống: "Chị ơi, em không muốn rời đi. Dù sao chúng ta cũng có khế ước, chị là người độc thân, phụ nữ độc thân trên thế giới này rất nguy hiểm, nếu em ở lại, em có thể bảo vệ chị."
Tôi xua tay kiên quyết nói: "Không, chị sẽ tự bảo vệ mình, việc này em không cần lo. Ngày mai chị sẽ đưa em đến Hoành Hoa Tự."
Nói đùa, tôi đã bị một tên nam quỷ Chu Nguyên Hạo ám rồi, thêm một nữ quỷ nữa thì làm sao tôi sống nổi?
Nữ quỷ quỳ trong phòng khách cả đêm nhưng tôi vẫn không đồng ý, sáng sớm hôm sau tôi bước ra với tượng người giấy có viết ngày giờ sinh của cô ấy.
Bước vào Hoành Hoa Tự, tôi lại nhìn thấy Đức Tín sư phụ, ông ấy vẫn đang quét sân bên ngoài Đại Hùng bảo điện hết sức chăm chú, bỗng nhiên nhìn thấy dưới đất có một con nhện, lập tức dừng lại động tác trong tay, đem con nhện kia cẩn thận nâng lên, đặt nó ở một bên trên nhánh cây, rồi mới tiếp tục quét rác.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Tôi bước nhanh tới, chắp tay trước ngực chào ông ấy: "xin chào sư phụ."
Đức Tín ngẩng đầu cười nói: "Hóa ra là nữ thí chủ, tôi đã đợi cô lâu rồi".
Tôi ngạc nhiên: "Sư phụ biết con sẽ tới à?"
"Nữ thí chủ gần đây sẽ có một trận kiếp nạn, nếu như cô không đến, tôi sẽ phải đi tìm cô." Đức Tín mỉm cười nói.
Tôi sửng sốt: "Con sẽ gặp rắc rối sao? Đức Tín sư phụ, người có thể nói rõ ràng cho con biết được không? Đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Nữ thí chủ không cần kinh hoảng, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi." Đức Tín Sư Phụ bình thản nói, "Tôi có thứ này muốn đưa cho cô, cô nên giữ gìn cẩn thận, nó sẽ có ích cho cô sau này rất nhiều."
Nói xong, ông ấy đưa một hòn đá cho tôi.
Chính xác là một hòn đá, nhìn bề ngoài thì không khác gì những viên sỏi bình thường, tôi nhìn rất lâu cũng không nhìn ra được huyền cơ gì bên trong.

Đức Tín Sư Phụ niệm câu phật hiệu, nói: "Nữ thí chủ, đem nữ quỷ kia cho tôi đi."
Tôi thầm ngạc nhiên, Đức Tín Sư Phụ này thực sự lợi hại.
Tôi lấy người giấy ra, cung kính đưa cho ông ấy: "Sư phụ, đây là một cô bé đáng thương, nếu có thể, xin người hãy siêu độ cô ấy để kiếp sau cô ấy có thể đầu thai vào một gia đình tốt."
Đức Tín nói: "Ai cũng có số phận của mình. Nếu là người tốt thì tự nhiên sẽ tái sinh vào thiện thai. Nếu làm nhiều việc ác thì tự nhiên sẽ đi đến nơi cần đến. Nữ thí chủ không cần phải lo lắng quá nhiều."
Tôi nhẹ gật đầu: "Sư phụ, làm phiền người, người xem, con quyên một vạn tệ tiền nhang đèn có thích hợp hay không ạ?"
Đức Tín lắc đầu: "Bần tăng là người tu hành, không cầm tiền tài. Nếu muốn cảm ơn tôi, thí chủ hãy làm nhiều việc thiện hơn nữa".
Tôi cảm thấy có chút xấu hổ, đây là một cao tăng đắc đạo, mà tôi muốn đưa tiền cho ông ấy, ngược lại có chút dung tục.
Đột nhiên, nữ quỷ từ trong người giấy chui ra, không có hiện thân nhưng tôi và Đức Tín Sư Phụ đều có thể nhìn thấy.
"Chị Khương, chị còn chưa nói cho em biết tên." Cô bé nhìn tôi nói.
Lúc đó tôi mới nhớ ra là chúng tôi không hề trao đổi tên, trên tờ giấy chỉ viết ngày giờ sinh và tử vi của cô ấy chứ không có tên.
"Chị tên Khương Lâm." Tôi nói.
Cô ấy mỉm cười với tôi, tuy khuôn mặt trông đáng sợ, nhưng tôi lại thấy nụ cười này rất đẹp: "Em tên là Ngải Thanh Thanh, chị Khương, em sẽ nhất định nhớ kỹ tên chị, cho dù kiếp sau em có đầu thai ở đâu đi nữa thì cũng sẽ luôn nhớ kỹ ân tình của chị."
Nói xong cô ấy cúi đầu thật sâu, khiến mũi tôi hơi nhức, sau khi rời chùa tôi đã quyên góp năm vạn tệ vào quỹ công ích của chùa, cũng vì tôi và Ngải Thanh Thanh tích chút công đức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.