Cô Gái Địa Ngục

Chương 67: Ngôi nhà cũ ma ám




Tôi nói: "Bà ơi, lời này của bà coi như không đúng. Đồ của tiệm cháu tuy không dám nói là hàng tốt nhất con đường này, nhưng tuyệt đối là số một số hai, không tin bà đi tiệm khác so một lần, so sánh sẽ biết được kết quả mà.
Bà lão đang định nói thêm nữa thì điện thoại của tôi chợt reo lên, là Tư Đồ Lăng.
"Khương Lâm, tôi có một người bạn gần đây gặp phải chuyện lạ, muốn nhờ cô giúp đỡ." Tư Đồ Lăng nói.
Tôi hết lòng đồng ý: "Được, nhưng anh cũng biết tay nghề của tôi có hạn nên không thể đảm bảo liệu mình có thể giúp được hay không."
"Không sao đâu, cô đi xem trước đi, cũng có thể là cô ấy bị stress." Tư Đồ Lăng cười nói.
Tôi nói chuyện với anh ấy thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại, bà lão có chút không kiên nhẫn nói: "Này cô gái, có muốn bán thứ này không?"
Tôi liếc nhìn bà ấy rồi nói: "Bà, cháu nghĩ là bà vẫn nên mua gì đó đốt cho con dâu trước đi."
Sắc mặt bà lão đột nhiên thay đổi: "Cô đang nói cái gì đó?"
Tôi nhìn về phía sau lưng bà: "Bà, con dâu bà có phải đầu ngắn, dáng người gầy, nhảy sông chết không?"
Bà lão trợn mắt: "Cô, sao cô biết?"
"Cô ấy đi theo bà." Tôi nói.
Bà lão lo lắng quay lại nhìn, khi thấy phía sau không có ai, bà ấy thở phào nhẹ nhõm và chửi bới tôi, nhưng tôi chẳng buồn để ý đến bà ấy.

Lúc này, một chiếc Peugeot màu trắng đỗ ở cửa, một người đẹp vóc người thon thả có vẻ trí thức bước xuống xe, mặc trang phục công sở, đeo kính râm, trông rất khí chất, nhìn qua có vẻ là dân văn phòng.
"Xin lỗi, có phải cô Khương không?" Người phụ nữ bước tới hỏi.
Tôi gật đầu: "Cô là Trần Uyển Thanh được Tư Đồ Đội Trưởng giới thiệu sao, mời vào trong."
Bà lão vẫn còn đang mắng tôi, thấy Trần Uyển Thanh liền xông tới: "Cô ta là kẻ lừa gạt, cô đừng để bị lừa."
Trần Uyển Thanh căn bản không để ý tới người đàn bà đanh đá này, bà lão vẫn cứ lôi lôi kéo kéo nói huyên thuyên, tôi trừng bà ấy nói: "Con dâu của bà trước khi chết còn mang thai, đứa bé chưa ra đời mà đã chết thì oán khí rất lớn. Có phải mấy ngày nay bà hay nằm mơ thấy trẻ con khóc không?"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Bà lão đột nhiên không nói gì nữa, kinh hãi nhìn tôi, tôi nói tiếp: "Tốt nhất là bà nên đi tìm đại sư xem một chút đi, nếu không thì sẽ xảy ra chuyện đó."
Nói xong, tôi kéo cánh cửa cuốn xuống.
Trần Uyển Thanh nhìn tôi nói: "Thật sự cô có thể nhìn thấy những thứ đó à? Thế thì nhìn tôi xem, xung quanh tôi có thứ gì không?"
Tôi lắc đầu nói: "Không có ma quỷ đi theo cô, nhưng..." Tôi tiến lên ngửi ngửi, "Trên người cô có mùi lạ, giống như mùi sữa bột vậy."
Trần Uyển Thanh sắc mặt thay đổi, cô ấy tháo kính râm xuống, để lộ một quầng thâm to: "cô Khương, đã một tuần nay tôi không ngủ ngon rồi."

Tôi rót cho cô ấy một cốc nước và nghe cô ấy kể chuyện gì đã xảy ra trong thời gian này.
Trần Uyển Thanh là nhân viên kế hoạch cấp cao của một công ty lớn, vì tính cách thẳng thắn nên rất nổi tiếng, thăng tiến trong công ty, việc tăng lương thăng chức không có vấn đề gì. Sau khi lương cao, cô ấy cảm thấy căn hộ của mình hoàn cảnh chung quanh không tốt nên định mua một căn nhà khác tốt hơn, sau khi quan sát xung quanh, cô ấy chọn trúng một căn chung cư cao cấp hai phòng ngủ ở gần công ty.
Căn nhà chung cư này được bán rất rẻ, cô ấy hỏi thăm thì hàng xóm nói đó là một ngôi nhà ma. Trước đây có một cặp vợ chồng trẻ sống ở đó, họ kết hôn chưa đầy hai năm thì sinh ra một cậu bé mập mạp, lúc đầu cuộc sống trôi qua êm đềm hạnh phúc, nhưng có một ngày không biết là người chồng đã bị gì mà phát điên lên chém chết vợ con rồi tự cắt cổ mình.
Theo những người hàng xóm, gia đình đó quan hệ tốt, hai vợ chồng hoà thuận ân ái, người chồng tính cách tốt, không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên phát điên, tất cả đều đoán rằng anh ta bị bệnh tâm thần.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Trần Uyển Thanh vốn không tin có ma quỷ, còn cười nhạo những người đó mê tín thời phong kiến, bán nhà rẻ mạt nên quyết định mua nó.
Nhưng vừa dọn vào ở, cô ấy phát hiện có điều gì đó không ổn. Trời vừa tối, cô ấy có thể ngửi thấy mùi sữa bột nồng nặc, là loại sữa bột của trẻ em khiến người lớn khó chịu, rất không thoải mái. Trần Uyển Thanh lúc đầu không để ý nhưng sau đó có chuyện kỳ ​​lạ xảy ra.
Mấy hôm trước cô ấy mua một số bàn ghế mới, đem TV cũ ra định đi bỏ thì thấy bên trong có một cái hộp, trong hộp lại có một cái bình sữa, ở trên miệng bình sữa còn có một vòng dấu răng, dấu răng bên trên còn có máu. Trần Uyển Thanh nhớ rõ khi vừa dọn vào cô ấy đã dọn dẹp tổng thể và không thấy có cái hộp nào như vậy.
Cô ấy nghĩ cái bình thật buồn nôn nên đã ném nó đi, đêm đó cô ấy nghe thấy có thứ gì đó đang bò trong phòng khách, cô ấy nghĩ đó là chuột nên mua một cái bẫy chuột đặt trong phòng khách. Nhưng ngày hôm sau, cô ấy nhìn thấy trên cái bẫy chuột có một dấu tay. Dấu tay rất nhỏ, giống như dấu tay của em bé.
Trần Uyển Thanh chấn động nên gọi điện cho Tư Đồ Lăng nhờ giúp đỡ, Tư Đồ Lăng đã giới thiệu tôi với cô ấy.

Chuyện này nghe qua cũng tương đối đơn giản, chỉ là em bé oán linh gây họa thôi, tôi bảo cô ấy mua một bình sữa trẻ em về để trên tủ TV, ngày mai tôi đến nhà cô ấy xem.
Sau khi Trần Uyển Thanh rời đi, tôi lấy mấy tờ giấy màu vàng phơi trên bậu cửa sổ xuống xem thì thấy rất thành công, tôi cắt tờ giấy vàng thành cỡ Phù Lục và vẽ vài tấm "Bùa trấn tà" và "Bùa trấn nhà ma", chuẩn bị ngày mai tới nhà Trần Uyển Thanh.
Không ngờ sáng sớm hôm sau tôi nhận được cuộc gọi của Trần Uyển Thanh, giọng cô ấy run run: "Cô, Cô Khương, cô đến nhà tôi nhanh lên."
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
"Sao vậy?" Tôi hỏi: "Có phải tối qua anh linh lại xuất hiện không?"
"Không, ở nhà tôi có thêm một thứ."
"Gì?"
"Xương người."
Tôi lập tức lao thẳng đến nhà Trần Uyển Thanh, Trần Uyển Thanh sống ở Long Hoa Tiểu Uyển, khu nhà số 8 tầng trệt, gõ cửa thì thấy Trần Uyển Thanh trông càng hốc hác hơn, tôi đoán nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ bị bệnh trầm cảm.
"Cô Khương, hôm qua tôi đã mua bình sữa tốt nhất như cô nói, nhưng bình đã vỡ, bên trong mảnh còn có xương cốt."
Cô ấy chỉ về phía phòng khách, quả nhiên dưới sàn đầy thuỷ tinh vỡ, trong vô số mảnh thủy tinh vỡ có một cái xương trắng. Tôi học nghệ thuật và biết rất rõ cấu tạo cơ thể con người, vừa nhìn liền biết đó là xương đùi của một đứa bé.
Tôi cau mày: "Thi thể của ba người trong gia đình đã chết, lúc đó có được tìm thấy chưa?"
Trần Uyển Thanh gật đầu: "Trước đây tôi có hỏi hàng xóm thì họ nói họ đã tận mắt nhìn thấy công an khiêng thi thể ra ngoài rồi".

Tôi nhìn quanh và thấy trên tường có vài bức tranh sơn dầu, tất cả đều là phong cảnh và tĩnh vật, tuy mỗi bức có một khung cảnh khác nhau nhưng đều vẽ cùng một chỗ.
Tôi hỏi: "Cô Trần, cô mua hết số tranh này à?"
Trần Uyển Thanh cho biết: "Những bức tranh này là của người chủ trước. Tôi thấy tranh đẹp nên không vứt đi. Tranh có vấn đề gì à? Tôi sẽ vứt đi ngay"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
"Chờ đã." Tôi bước tới, nhìn thật kỹ hồi lâu. Thứ trong tranh vẽ là một thành phố cổ, chính giữa bức tranh là một kiến trúc tòa nhà hai tầng. Nhìn phong cách thì hằn là thời kỳ Dân Quốc, trông rất cũ kỹ.
Tôi lấy xuống một bức, lại nhìn hồi lâu rồi nói: "Cô Trần, đưa tôi con dao."
Trần Uyển Thanh liền đưa cho tôi một con dao gọt trái cây, tôi bắt đầu cạo mực trên bức tranh. Tranh sơn dầu nói chung cần nhiều lớp mực, đây là một phương pháp tô màu, tôi cạo đi một lớp mực thì phát hiện ở giữa căn nhà trong bức tranh hình như có thứ gì đó, tôi tiếp tục cạo cho đến khi có ba bốn lớp mực bong ra, lúc này tôi mới nhận ra căn phòng ở phía trên của căn nhà trong tranh thực sự có một cái đầu lâu màu đen.
Trần Uyển Thanh sợ hãi đến sắc mặt tái nhợt: "Cái này, đây là có chuyện gì vậy?"
Tôi lấy mấy bức tranh khác xuống và cũng cạo đi, trong đó có một bức vẽ cái sân của ngôi nhà, vốn dĩ bức tranh rất ấm áp, nhưng sau khi cạo đi mấy lớp mực, bức tranh đột nhiên trở nên ám trầm, mà trong tranh lại xuất hiện ba người. Trong sân đó có một người đàn ông và một người phụ nữ, người phụ nữ đang ôm một đứa bé trên tay, nhưng trong tay người đàn ông lại cầm một con dao rựa, điên cuồng đuổi giết họ, người phụ nữ mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, lại liều mạng che chở đứa con trong ngực.
Trần Uyển Thanh sắc mặt càng xấu hơn: "Bức tranh này không phải cùng với chủ nhà trước đó là một sao?"
"Không phải." Tôi nói: "Hai người trong tranh đang mặc trang phục của Dân Quốc. Cô Trần, ở nhà cô có kính lúp không?"
Trần Uyển Thanh mặc dù không biết tôi muốn thứ đó để làm gì nhưng vẫn tìm cho tôi, tôi dùng kính lúp quan sát kỹ cái tã quấn trong tay người phụ nữ, tôi phát hiện ra thứ trong cái tã không phải là một đứa bé còn sống, mà là bộ xương của đứa bé.
Trần Uyển Thanh cũng nhìn thấy, sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi phệt xuống đất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.