Cô Gái Địa Ngục

Chương 118: Du thuyền hạng sang




Chu Nguyên Hạo ôm tôi, hôn lên má tôi một lúc rồi nói: "Lâm Lâm, cảm ơn em. Nếu như không có em, anh đã bị hồn phi phách tán".
Tôi trơ tráo cởi áo anh ra nói: "Vậy anh lấy thân báo đáp đi".
Anh cười lớn, bế ngang tôi lên: "Anh đã sẵn sàng trở thành một bữa tiệc thịt rồi". Sau đó sải bước đi vào phòng ngủ, như mãnh thú vồ lấy tôi, không biết có phải do anh nhịn quá lâu rồi hay không, mà liên tục giày vò tôi không ngừng suốt một tiếng đồng hồ, tôi hoài nghi có phải trên người anh mang theo động cơ vĩnh cửu hay không, mà làm không biết mệt.
Sau khi làm xong, anh để tôi nghỉ ngơi một lúc, rồi xoay người lại đè tôi dưới thân, tôi ngăn anh lại: "Kềm chế một chút, em là người bình thường, sẽ chịu không nổi."
"Yên tâm, anh có mang theo thuốc mỡ đây." Nói xong, anh lại nhào lên, tôi không khỏi mắng thầm trong lòng "cầm thú!" Nếu biết trước tôi đã không trêu chọc anh!
Tôi bị anh giày vò đến mức ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy thấy anh đang bôi thuốc mỡ lên nơi đó của tôi, là một loại thuốc mỡ trong suốt, khi bôi lên có cảm giác mát lạnh, rất dễ chịu. Nơi đó của tôi bị anh giày vò đã trở nên sưng đỏ, bây giờ được bôi thuốc cảm thấy tốt hơn nhiều.
Chu Nguyên Hạo có chút đau lòng nói: "Trước đây anh chưa có kinh nghiệm, sau này sẽ kiềm chế hơn."
Tôi liếc mắt, anh làm được ư?
"Đúng rồi." Tôi hỏi, "Quần áo và đồ trang sức là thế nào?"
Trên mặt Chu Nguyên Hạo hiện lên một tầng đỏ nhàn nhạt, nói: "Đây là mẫu mới nhất năm nay của Chanel. Anh cảm thấy em mặc vào sẽ rất đẹp nên đã nói Trịnh thúc mua."
Tôi nhướng mày, lại hỏi: "Còn hai tấm vé tàu này?"
"Đó là vé du thuyền The Will. Đúng lúc là lễ Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, chúng ta đi ra biển chơi." Chu Nguyên Hạo ôm tôi, "Không phải em đã từng nói qua là muốn đi biển, mặc đồ bơi lướt sóng trên biển sao?"
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Tôi bật cười, người này lại có thể nhớ được những gì tôi nói từ năm ngoái?
Có điều thấy anh dụng tâm chu đáo như vậy, tôi rất vui. The Will - một du thuyền xa hoa hào nhoáng, được mệnh danh là con tàu Titanic của thế kỷ 21. Tôi cho tới bây giờ vẫn chưa từng được đi trên một con tàu cao cấp như vậy.
Sơn Thành có sông Trường Giang chảy qua, ngày xưa không có nhiều phương tiện đi lại nên mỗi lần đi xa mọi người hay dùng thuyền, những chiếc thuyền ngày xưa vừa bẩn thỉu lại hay có côn trùng sâu bọ. Còn những chiếc thuyền ngày nay thì đã được nâng cấp lên rất nhiều. Nhưng loại thuyền sang trọng như The Will tôi chỉ mới được nhìn thấy trên ti vi.
Những ngày này tôi cùng Chu Nguyên Hạo mưa móc trên giường, lại thấy mình xinh đẹp hơn một chút, đến cả Tống Tống cũng lớn tiếng hỏi tôi có phải đang yêu đương không, tôi chỉ cười không nói.
Còn hai ngày nữa là lễ Quốc Khánh, gia đình Tống Tống ở tỉnh khác nên không về, cô ấy tìm được một công việc bán hàng để trải nghiệm cuộc sống. Lâm Bích Quân may mắn hơn, tranh của cô ấy được một họa sĩ chú ý nên cô ấy đi làm trợ lý mấy ngày, có họa sĩ chỉ dạy, sau này cô ấy sẽ dễ dàng nổi bật hơn.
Tôi thu dọn hành lý, đi máy bay đến Thượng Hải và nghỉ ở đó một đêm, đúng 7 giờ sáng ngày Quốc Khánh, tôi lên du thuyền The Will.
Vé của The Will rất đắt, có tiền cũng chưa chắc mua được, bởi vậy cho dù là khách ở khoang hạng ba cũng là người giàu có. Họ đều ăn mặc xinh đẹp, trang điểm tinh tế, ngay cả trẻ em cũng mặc đồ thời trang hàng hiệu, cảm giác không phải đến du ngoạn, mà là đến so giàu.
Cô phục vụ mặc sườn xám dẫn tôi lên phòng thượng đẳng trên tầng cao nhất của du thuyền, tổng cộng chỉ có sáu phòng ở tầng này, bên trong trang trí vô cùng sang trọng xa hoa, còn có một bể bơi nhỏ, tuy nhiên do diện tích có hạn nên bể bơi được chia sẻ cho sáu phòng thượng đẳng dùng chung.
Chu Nguyên Hạo tuy hiện thân, nhưng ngoài trời ánh nắng chói chang, nên anh không thể ra ngoài vui chơi thoải mái, tôi dứt khoác cũng không ra ngoài, suốt ngày lăn giường cùng anh.
Buổi tối có bữa tiệc rượu chính thức, Chu Nguyên Hạo thay bộ âu phục Armani được chế tác tinh xảo, thắt cà vạt, cùng với một vẻ mặt hại nước hại dân dẫn tôi đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Chúng tôi vừa xuất hiện tại sảnh tiệc liền nhận được hàng chục ánh mắt hâm mộ và ghen tị, khiến cho lòng hư vinh nho nhỏ của tôi được thỏa mãn vô cùng.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Bữa tiệc có đủ loại hải sản tươi ngon và đắt tiền, Chu Nguyên Hạo chu đáo lấy cho tôi hai con tôm hùm, tự tay bóc vỏ rồi bỏ lên đ ĩa ăn của tôi, tôi vừa cắn một miếng thì nghe thấy tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng trẻ bên cạnh.
"Anh nhìn người ta đi, dáng dấp đẹp trai lại còn ân cần như vậy, nhìn lại anh đi, chỉ lo ăn không quan tâm đ ến tôi, anh căn bản không yêu tôi." Người phụ nữ mặc lễ phục xinh đẹp bất mãn nói.
"Nếu cô cảm thấy người ta đẹp trai thì đi tìm anh ta đi." Người đàn ông cũng rất bất mãn, "Hơn nữa, cô có xinh đẹp bằng bạn gái người ta không?"
Lòng hư vinh của tôi đã đạt được thỏa mãn tới cực điểm.
Lúc này, thuyền trưởng lên bục phát biểu trong bữa tiệc, ông ấy mặc nguyên bộ chế phục, tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng rất có tinh thần, lại nói chuyện hài hước, là một ông già rất đáng yêu.
Giữa bữa tiệc, tôi vào nhà vệ sinh và trong lúc tôi đang rửa tay thì có một người phụ nữ xinh đẹp đứng cạnh tôi trang điểm.
Vừa thoa son, cô ta vừa nói với tôi: "Kim chủ của cô khá đẹp trai. Nếu gặp được người như anh ấy, tôi sẵn sàng đi theo vô điều kiệm. Không giống như tôi, lại đi theo một gã trung niên có cái bụng còn lớn hơn phụ nữ mang thai mười tháng."
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: "Kim chủ nào?"
Cô ta liếc mắt nhìn tôi: "Đừng giả vờ nữa, tôi là người kỳ cựu trong ngành này. Chúng tôi thường xuyên đi du lịch, rất biết nhìn người, liếc mắt là có thể nhận ra xuất thân của một người. Tuy trên người cô là hàng hiệu, ăn mặc giống như tiểu thư thế gia danh môn, nhưng thực chất cô chỉ là một người lớn lên ở nông thôn, phải không?"
Tôi choáng váng ngay lập tức.
Cô ta kiêu ngạo hất cằm: "Tôi nói đúng chứ? Như tôi đã nói, tôi rất giỏi đánh giá người khác, chỉ cần nhìn lời nói và hành vi là có thể biết xuất thân của một người. Người đàn ông ưu tú như vậy, chắc chắn không thể nào cùng cô có mối quan hệ lâu dài, cô vẫn là nghĩ biện pháp moi thêm chút tiền từ anh ấy đi, miễn cho đến lúc đó bị anh ấy vứt bỏ, lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng."
Nói xong cô ta lắc eo bước đi, nhưng tâm trạng tôi lại rất tồi tệ, tôi nhìn mình trong gương, vốn tưởng rằng mình càng ngày càng xinh đẹp, cành ngày càng mạnh mẽ thì sẽ xứng với anh, nhưng những lời nói vừa rồi của cô gái kia lập tức đánh tôi rơi vào hầm băng.

Ba mẹ tôi làm nghề vàng mã, trong mắt nhiều người, chúng tôi là tầng lớp dưới đáy xã hội và là người bị kiêng kỵ nhất, xuất thân của tôi và Chu Nguyên Hạo hoàn toàn khác biệt.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chu Nguyên Hạo không sống lại cũng không sao, một khi anh sống lại, liệu gia đình anh có chấp nhận tôi không? Chu lão tiên sinh tuy rằng bây giờ rất thích tôi, nhưng đến lúc đó thì chưa chắc, liệu họ có khuyên Chu Nguyên Hạo bỏ rơi tôi mà đi cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối?
(Fren: tội Tiểu Lâm quá, chị đừng lo, xuất thân của chị chẳng ai sánh bằng đâu🥹)
Tôi quay lại bữa tiệc với tâm trạng nặng nề và nhìn thấy hai cô gái trong trang phục dạ hội, đeo trang sức sang trọng đang vây quanh nói chuyện với Chu Nguyên Hạo.
Chu Nguyên Hạo vẻ mặt nhàn nhạt, thuần túy đối phó, nhưng hai cô gái đó mặt lại đỏ bừng, liều mạng thu hút sự chú ý của anh.
Anh nhìn thấy tôi liền lịch sự nói với hai người: "Xin lỗi, bạn gái tôi đã về rồi."
Nói xong, anh đi ngang qua hai người, đến gần tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên má tôi, tôi lập tức nhận được ánh mắt trừng trừng của hai cô gái đó.
Lòng tôi hơi ấm lên, có chút đỏ mặt nói: "Làm gì vậy, đang ở nơi công cộng mà?"
Chu Nguyên Hạo cười nói: "Tốt nhất là nên làm ở nơi công cộng, để tránh mấy người mù đến quấy rối chúng ta."
Anh còn chưa nói xong thì đã có một người đàn ông bước tới.
Người đàn ông đó gần bốn mươi tuổi, dáng dấp rất có phong độ, mặc âu phục hàng hiệu, tóc chải chuốt tỉ mỉ, thoạt nhìn có vẻ là một người thành đạt.
Người đàn ông mỉm cười tự giới thiệu tên Triệu Thần, ở phòng thượng đẳng số 2 đối diện với chúng tôi, ban ngày có thấy chúng tôi nên đến đây chào hỏi.
Tôi không giỏi ứng xử với những người thành đạt như vậy, ngược lại Chu Nguyên Hạo cùng hắn trò chuyện vui vẻ.

Người đàn ông này là ông chủ của Công Ty Châu Báu Thiên Vận nổi tiếng ở Trung Quốc, vẫn chưa kết hôn và có thể nói là một người đàn ông độc thân kim cương.
Hắn trò chuyện với Chu Nguyên Hạo về thị trường trang sức trong nước và khen ngợi món trang sức tôi đeo.
Trò chuyện được một lúc, có người đến gặp hắn bàn chuyện làm ăn, hắn lễ phép rời đi, Chu Nguyên Hạo nhìn theo bóng lưng hắn, giọng nói lạnh đi: "Người này tâm thuật bất chính."
Tôi thờ ơ nhún vai, dù sao chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi.
Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.
Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
*********
Mà vào lúc này, trong một gian phòng nào đó thuộc khoang hạng ba của The Will, một đôi vợ chồng trẻ vừa làm vận động trên giường xong, người vợ xuống giường đi vào phòng tắm tắm rửa, tâm tình vui vẻ, vừa tắm vừa hát.
Cô ấy lớn lên trong một gia đình ưu việt, cha mẹ đều là chủ công ty, tuy công ty không lớn nhưng kinh doanh cũng không tệ, cô ấy được cha mẹ chiều chuộng yêu thương lớn lên, sau khi tốt nghiệp đại học liền vào công ty của cha mẹ làm việc.
Cô ấy không phải là dạng tiểu thư không có năng lực, chỉ biết dựa vào cha mẹ mà ăn chơi, cô ấy vào công ty rất chăm chỉ làm việc và thường chủ động tăng ca, các nhân viên bên dưới cũng ngưỡng mộ cô ấy, sự nghiệp của cô ấy có thể nói là càng ngày càng thành công.
Chồng cô ấy xuất thân nghèo khó, từ quê lên Thượng Hải. Sau khi tốt nghiệp, anh ấy ở lại Thượng Hải và trở thành luật sư, công ty của cô ấy có quan hệ làm ăn với Sở luật sư của anh ấy, nên họ dần dần quen nhau và nhanh chóng yêu nhau.
Chồng cô ấy mặc dù là "Phượng Hoàng nam" nhưng lại không có tập tính xấu như những "Phượng Hoàng nam" khác, anh ấy rất chăm chỉ làm việc, và hoàn toàn nghe lời cô ấy, cha mẹ anh ấy đều đã chết, nên cô ấy không lo vấn đề cha mẹ chồng nàng dâu. Cha mẹ cô ấy cũng rất hài lòng với người con rể này, nên họ rất nhanh đã lĩnh giấy kết hôn, lần này là đi du thuyền để hưởng tuần trăng mật.
(Phượng Hoàng nam: chỉ một người đàn ông nghèo khó nhờ nhà vợ mà bay lên cao thành Phượng Hoàng. Tập tính xấu ý nói ăn bám vào nhà vợ mà không chịu làm việc)
Cô ấy tưởng tượng về cuộc sống tương lai, càng nghĩ càng cao hứng, đột nhiên cô ấy nghe được âm thanh gì đó.
Cô ấy sửng sốt một lát, tắt vòi sen cẩn thận lắng nghe, phát hiện bên ngoài truyền đến tiếng răng rắc, giống như có người đang gặm xương.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.