Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 54: __cao Thệ Bị Nhìn Xỉu__





Người ở đây bị màn xuất quỷ nhập thần dọa cho há hốc.
Thật ra vào mấy ngày trước, Ứng Bất Giải nhận được lời mời, bên Sở Linh Quan của nhà nước mời Ứng Bất Giải với tư cách nhân viên đặc biệt tham gia cuộc hội thảo về sinh vật thành tinh, cùng với phân loại cấp bậc quỷ quái.
Có lẽ từ sau khi xuống núi chưa từng rời xa Cao Thệ ngày nào, tâm trạng của Ứng Bất Giải không được thoải mái, y vào phòng mình, một lát sau đi ra cầm theo miếng gỗ màu đen nhỏ bằng móng tay ngón cái, bản thân giữ một miếng, miếng còn lại đưa cho Cao Thệ.
Cao Thệ không hiểu nhận lấy, miếng gỗ trông rất bình thường, hình dáng vuông vức, bên trên còn khắc một chữ ‘Giải’, còn có một lỗ nhỏ để luồn dây.
Hai miếng gỗ của Ứng Bất Giải còn xỏ đeo một đôi chuông nhỏ bằng nửa miếng gỗ bằng sợi dây đen, Ứng Bất Giải quấn dây quanh cổ tay rồi cột lại, làm thành vòng tay.
Cao Thệ thoáng nhìn thấy trên miếng gỗ của y cũng có khắc chữ.
“Đây là Thủ linh (chuông bảo vệ), nếu anh đụng độ yêu tinh quỷ quái, chuông sẽ kêu lên, tôi lập tức có mặt.
” Ứng Bất Giải nói.
Mặc dù Cao Thệ cảm thấy mình sẽ không dùng tới, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Ứng Bất Giải, giống như trái tim bị khều nhẹ, anh tháo dây đeo trên cổ xuống, xỏ dây vào miếng gỗ rồi đeo lên.
Anh vừa tháo ra là bùa bình an do Ứng Bất Giải học theo Cao Cố Sanh khắc cho anh, bây giờ bên cạnh bùa bình an có thêm một miếng gỗ nhỏ.
Cao Thệ nhìn hai miếng gỗ tựa vào nhau, cảm thấy có chút đáng yêu, anh cười nói: “Nhiệm vụ lần này tôi sẽ đụng độ quỷ quái, lần nào cũng tiêu hao quá nhiều pháp lực của anh.

“Nếu tôi có chuyện gì sẽ gọi cho anh.

Ứng Bất Giải nói: “Vậy nếu gặp yêu khí quỷ khí mạnh, tôi sẽ tới.

“Được.


Mới nãy khi hồ ly xuất hiện, Ứng Bất Giải không tới, bây giờ Phi Vũ xuất hiện, Ứng Bất Giải lại tới.
Cao Thệ nhìn Phi Vũ được Ngân Linh hoang mang chẳng hiểu gì nâng dậy, lại nhìn sang Ứng Bất Giải nhìn như chẳng làm gì, lửa giận ngùn ngụt đều hóa thành bất đắc dĩ, anh cười khổ nói: “Đạo trưởng, khi nào anh ta mới tỉnh lại?”
Ứng Bất Giải nói: “Tôi không làm.

Rõ ràng giọng điệu vẫn nhàn nhạt như mọi ngày, nhưng Cao Thệ lại nghe ra chút uất ức trong đó.
“Tôi chỉ nhìn hắn thôi.

Ngân Linh ngồi xổm xuống kiểm tra, trên mặt viết đầy ‘xấu hổ muốn độn thổ’, nói: “Đạo trưởng… Nói đ, đúng ạ.

Ngân Linh che mặt: “Có lẽ vì Phi Vũ mới xuất quan nên cơ thể hơi yếu, linh khí trên người đạo trưởng quá mạnh, Phi Vũ bị, bị đụng cho ngất xỉu.

Một lời nói ra, tám hướng câm nín.
Mất mặt, quá trời mất mặt.
Từng thấy người bị suy nhược, nhưng chưa thấy suy nhược tới cỡ này.
Suy nhược cũng được đi, còn suýt chút nữa ăn vạ người ta.
Mặt mũi Sở Linh Quản đều mất hết.
Cả đám cười ha hả, nhiệm vụ này mở đầu vô cùng hoành tráng, kết thúc bằng tình cảnh không thể xấu hổ hơn.
Những người không liên quan có mặt tại hiện trường sẽ bị xóa kí ức, nhưng đám người này vẫn sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, bởi vì bọn họ dính líu đến tụ tập mua dâm và cưỡng bức bán dâm, từ lời khai của hồ yêu, đây không phải lần đầu tiên Xá Đình Tạ— Hay là nói Vạn Tinh Entertainment làm chuyện này.
Người của Sở Linh Quản đã đi hết, Hoàng Sam mới dời mắt về, giống như có tâm sự.
Thường Dương choàng vai bá cổ với Hoàng Sam: “Anh Hoàng, sao thế? Tâm trạng không vui?”
Hoàng Sam cười hơi miễn cưỡng, anh ta nói xin lỗi với Cao Thệ: “Xin lỗi đội trưởng, tôi…”
Cao Thệ sửa sang lại quần áo, tùy ý phất tay, cắt ngang lời anh ta: “Anh Hoàng, chuyện không liên quan đến anh, là Phi Vũ nói năng bất lịch sự, mỗi lần gặp anh ta, tôi đều muốn đi vài đường quyền.


Thường Dương tò mò hỏi: “Anh Hoàng, lúc nãy nghe anh gọi anh ta là Đông Tuyết, hai anh có biết nhau à?”
Hoàng Sam lắc đầu: “Có lẽ… Tôi nhận lầm.

Thường Dương thấy anh ta không nói nữa, cũng không hỏi thêm.
Tất cả dị cảnh của Cục Dị Quản, đều có câu chuyện xưa của riêng mình.

Lên xe, Cao Thệ sực nhớ ra: “Đạo trưởng, anh đi rồi, bên phía hội nghị phải làm sao?”
Ứng Bất Giải cúi đầu nói: “Hội nghị đã kết thúc, bọn họ định mời tôi đi ăn gì đó.

Cao Thệ có thể mường tượng ra những người ở đó sẽ há hốc kinh ngạc thế nào khi thấy Ứng Bất Giải đột ngột biến mất tại chỗ.
Anh dở khóc dở cười, phất tay, quả nhiên thấy bên kia gửi tới tin tức hỏi thăm, anh nói với Ứng Bất Giải: “Đạo trưởng nói với bọn họ một tiếng đi, bên kia rất quan tâm anh.

Ứng Bất Giải ngoan ngoãn gật đầu, trả lời.
Trông có vẻ bình thường không có gì khác biệt.
Nhưng Cao Thệ lại nhìn ra y có hơi ấm ức, tinh thần uể oải.
Cao Thệ suy nghĩ một chút rồi nói xin lỗi: “Xin lỗi đạo trưởng, là tôi không để ý, tôi không nên không hỏi anh, cứ trực tiếp kết luận là anh làm Phi Vũ hôn mê.

Đạo trưởng lắc đầu, bỗng không đầu không đuôi nói: “Xin lỗi.

Cao Thệ ngạc nhiên.
Ứng Bất Giải nói nhỏ: “Thật ra là tôi lừa anh, Phi Vũ là bị tôi nhìn ngất xỉu.

Sao lại là ‘nhìn’ ngất xỉu?
“Phi Vũ có huyết mạch Côn Bằng, trí nhớ khiếm khuyết, hồn phách bất ổn, tôi có thể…”
Ứng Bất Giải há miệng bỗng sắc mặt xám nghoét, giống như có bàn tay vô hình ngăn cản y nói tiếp.
Cao Thệ thầm hết hồn, vội cản lại: “Đạo trưởng đừng nói nữa!”
Ứng Bất Giải nhíu mày, đổi cách giải thích: “Bây giờ hắn rất yếu, nhìn vào mắt tôi sẽ ngất xỉu.

Cao Thệ nhìn sắc mặt của Ứng Bất Giải đã bình thường trở lại, bây giờ anh mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cũng không tính là do đạo trưởng làm, Ngân Linh đã cảnh báo Phi Vũ rất nhiều lần, dặn anh ta bế quan xong đừng ra ngoài vội, nên bế thêm mười đến mười lăm ngày nữa để hồn phách ổn định, nhưng anh ta không nghe lời khuyên, để anh ta chịu khổ cho chừa.

Ứng Bất Giải thấy Cao Thệ không tức giận, cũng khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cao Thệ nhìn biểu cảm của Ứng Bất Giải, cảm giác như đang nhìn đứa trẻ phạm lỗi, lại bị đáng yêu muốn chết.
Lúc này, anh sực nhớ tới: “Phi Vũ có huyết mạch Côn Bằng?”
Ứng Bất Giải gật đầu: “Yêu khí của hồ yêu không nặng, Côn Bằng lại rất nặng.

Cao Thệ ngạc nhiên: “Côn Bằng? Là Côn Bằng trong Sơn Hải Kinh?”
Đó là sinh vật trong thần thoại cổ xưa mà?
Ứng Bất Giải gật đầu.
Cao Thệ day trán, nếu yêu tinh trong dân gian truyền miệng là thật, dĩ nhiên sinh vật huyền thoại trong Sơn Hải Kinh cũng có thể là thật.
Nói thật, trước đây bọn họ nghĩ vẻ ngoài dị hợm không giống ai của Phi Vũ là do linh khí bất thường của hắn tạo ra.
Giống như Ngân Linh, trong cơ thể của cậu ta phong ấn một con quỷ quái vượt qua cả cấp một, nên trên đầu cậu ta có một cái sừng, chính là do linh khí biến dị sinh ra.
“Vậy anh nói hồn phách của anh ta bất ổn, trí nhớ khiếm khuyết là sao?”
Ứng Bất Giải suy nghĩ cẩn thận một hồi, trong mắt hơi lộ ra vẻ mờ mịt: “Tôi chỉ là có thể nhìn ra, chứ không biết nguyên nhân.

Cao Thệ trấn an: “Đừng sốt ruột, mấy ngày nữa là sư phụ của anh xuất quan, chờ ổng ra ngoài nhìn thử xem trí nhớ của anh có thể khôi phục hay không.


“Đạo trưởng, nếu anh không ăn tiệc rượu bên kia, vậy giờ tôi dẫn anh đi ăn.

“Ừ.


Sau khi Cổ Kỳ ngất xỉu, khoảng nửa ngày sau mới khoan thai tỉnh lại.
Hình như ở đây là một phòng bệnh.
Cậu ta cảm thấy cả người ê ẩm, rất là mệt mỏi, tinh thần uể oải, giống lần đầu chơi 3p với Lâm Côn và Chu Đạt đến tận sáng.
Có điều sau đó hệ thống nói tặng cho cậu ta ‘phục vụ hồi máu’, cảm giác ê ẩm không còn nữa.
Cậu ta chỉ việc hưởng thụ, còn những cơn đau nhức rã rời hay thậm chí là bị thương cũng sẽ được hệ thống chữa lành từng cái một, giống như xóa trình tự bị lỗi.
Đây là sao?
[Hệ thống, phục vụ hồi máu của tao đâu?]
Không trả lời.
[Hệ thống? Hệ thống!]
Vẫn không trả lời.
Cổ Kỳ thầm hoảng hốt, dự cảm bất ổn bao trùm lấy cậu ta.
Cậu ta vừa liều mạng kêu gào hệ thống, vừa chạy hối hả tới phòng vệ sinh, vì nằm lâu nên hai chân mềm oặt như bún, còn suýt bị vồ ếch.
Trong phòng vệ sinh có một cái gương lớn, cậu ta thấy ảnh ngược của mình trong gương.
Khóe mắt hơi cụp xuống, làn da trắng mịn thơm mùi kem dưỡng đắt tiền, đôi môi đỏ thắm.
Đây là một khuôn mặt rất thanh tú.
Nhưng không phải là khuôn mặt yêu nghiệt hại quốc hại dân được cậu ta dùng điểm thiên phú để trao đổi.
Đây là khuôn mặt vốn có của cậu ta.
Không thể nói là xấu, thậm chí rất là thanh tú khiến người khác dễ mến, nhưng nếu đem so với cái mặt yêu nghiệt kia thì chẳng đáng một đồng.
Cổ Kỳ đã quen ăn thịt cá, giờ đây hoàn toàn không thể thích ứng nổi cháo trắng, cậu ta hoảng loạn che mặt hét lên: “Hệ thống! A!! Mày ở đâu! Mau lăn ra đây!!”
Cậu ta hét nổi gân cổ nhưng không ai đáp lại.
Dần dần, cậu ta nhận ra không đúng.
Cậu ta kêu la ầm ĩ như vậy chắc chắn y tá sẽ đến, nhưng qua một lúc lâu mà không có một ai xuất hiện.
Cổ Kỳ thầm hoảng hốt đi tới vặn nắm cửa, nhưng phát hiện nắm cửa cứng ngắc không thể xoay được.
Cậu ta bị nhốt!
Chẳng lẽ cậu ta bị hệ thống phát hiện khác thường?
Hay là trước đó cậu ta bị gã đàn ông nào đó bị mình đá bắt nhốt trả thù?!
Cổ Kỳ ép bản thân tỉnh táo lại, cố gắng nhớ lại chuyện trước khi bị ngất xỉu, lúc đó cậu ta đứng trên đài cao trước trăm người trong buổi đấu giá bức tranh, không thể có người trắng trợn làm chuyện bắt cóc.
Hình ảnh cuối cùng trước khi ngất đi là một thiếu niên có mái tóc trắng bạc tấn công về phía mình, rõ ràng chỉ là một thiếu niên nhưng cậu ta lại thấy đó là một con quái vật đáng sợ.

Trước màn hình CCTV, Huyền Ngọc nhìn Cổ Kỳ trong phòng, quay sang hỏi: “Đội trưởng, Quỷ Nhãn làm xong chưa?”
Ngân Linh nhìn hồ ly nhốt trong cái bình khóa hồn nhỏ, trả lời thay: “Sắp xong rồi, lát nữa có thể thả Cổ Kỳ ra.

Ngân Linh thả hồ ly vào lại trong bình, thở dài nói: “Hết cách rồi, lần này Quỷ Nhãn phải vất vả một phen, có gần hai trăm người có quan hệ xác thịt với thằng nhóc này, đặc biệt là những đứa dây dưa quá lâu với cậu ta, dương khí trên người bị hao tổn nặng nề khó chữa, trừ khi sau này gặp được vận may lớn, nếu không cả đời nhấp nhô gập ghềnh, nhẹ thì bệnh lên bệnh xuống, nặng thì liệt giường, đoản thọ.

Nói tới đây, Quỷ Nhãn xuất hiện từ hư không, nói: “Xong rồi.

Ngân Linh vỗ tay: “Được rồi, có thể thả Cổ Kỳ ra.


Cổ kỳ thiếp đi một cách khó hiểu, sau khi tỉnh lại thấy mình vẫn nằm trong phòng bệnh, nhưng phòng bệnh này rất bình thường, cậu ta duỗi tay nhấn chuông đầu giường, lập tức có y tá vào hỏi cần giúp gì.
Đây là bệnh viện tư nhân của nhà họ Tôn.
Phòng bệnh kỳ lạ đó giống như chỉ là một giấc mơ bình thường của cậu ta.
Nghe nói sau khi cậu ta ngất xỉu thì được đưa đến bệnh viện, không ai phát hiện cậu ta mất tích, tất cả mọi người đều không để ý sự thay đổi trên khuôn mặt của cậu ta, còn cậu ta thì lại không tìm được bất kỳ tấm ảnh nào có khuôn mặt yêu nghiệt trước kia của mình.
Mặc dù hệ thống biến mất, nhưng những người đàn ông của cậu ta là thật sự tồn tại, không ít người đến thăm cậu ta.
Nhưng coi bộ tình huống không ổn lắm.
Ví dụ như người đàn ông trước mắt, chính là phịch thủ có tiếng ở học viện mỹ thuật tư nhân kế bên trường, mặc dù vẽ vời chẳng ra làm sao nhưng được cái mã đẹp trai vớt lại, bạn bè trai gái đếm không xuể, từng có nam sinh vì bị hắn bỏ rơi mà suýt cắt cổ tay.
Phịch thủ nuôi tóc dài tới ngang lưng, tỏa ra khí chất ưu buồn khiến người ta say mê không dứt, hệ thống từng nhắc nhở cậu ta đây là đối tượng công lược chất lượng cao.
Trước khi Cổ Kỳ té xỉu, cậu ta đang trong giai đoạn củi khô lửa cháy với người này, hồi hai người lần đầu gặp nhau, chỉ một cái liếc mắt thôi là tia lửa văng tứ lung tung, gom lại có thể thiêu cháy cả một nhà máy lớn.
Phịch thủ vì Cổ Kỳ rửa chim mặc quần, Cổ Kỳ cũng rất thích cảm giác chinh phục, khoảng thời gian trước cậu ta ‘cưng chìu’ người này lâu nhất, gần như ngang ngửa với Lâm Côn và Chu Đạt lâu ngày sinh tình, phịch thủ này cũng trở thành da bọc xương, lúc trước là anh đẹp trai đượm buồn, bây giờ là khung xương sầu não, huống chi nửa quãng đời còn lại từ khung xương sầu não biến thành khung xương dưới mồ.
Chắc hẳn vô số nam thanh nữ tú từng bị phịch thủ này ruồng bỏ sẽ rất hả hê khi thấy hắn bị như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn vừa thấy Cổ Kỳ liền đần mặt, thái độ trở nên lạnh nhạt khác hẳn trước kia, đống tia lửa kích tình chíu chíu giờ đây không còn bắn ra nổi, giống như giữa hai người bị ngăn cách bởi chồng truyện.
Cổ Kỳ chờ phịch thủ rời đi rồi, cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Những đối tượng từng được phịch thủ này theo đuổi cũng thuộc top nhan sắc.
Nói dễ hiểu, phịch thủ này là tên háo sắc.
Bây giờ mặc dù dung mạo của Cổ Kỳ không đến nỗi nào, nhưng so với gu của phịch thủ thì tệ hơn chữ tệ.
Lúc này phịch thủ ra ngoài phòng bệnh cũng nặng nề không kém, lần này hắn đi thăm Cổ Kỳ không còn cảm giác rung động sống chết vì cậu ta nữa, trái lại bản thân chìm trong hoài nghi vô tận.
Một cái mặt bình thường như thế, tại sao mình lại đổ nó chứ?
Thậm chí còn vì nó mà phóng sanh cả hồ cá?
Phịch thủ chẳng hiểu gì, nhưng bây giờ chưa phải là lúc xé mặt nhau, bởi vì lúc đầu Cổ Kỳ hấp dẫn hắn không chỉ có dung mạo tuyệt mỹ, mà còn thiên phú nghệ thuật của cậu ta.
Hai người đều là sinh viên hệ mỹ thuật, thiên phú của Cổ Kỳ siêu việt, còn thiên phú của hắn có thể miễn cưỡng đi dạy cho học sinh tiểu học, lúc đầu vì thành tích không tốt nên mới chui vào cái lò luyện thi cấp tốc hai tháng, sau đó đi theo con đường mỹ thuật, hắn và những sinh viên có thiên phú nghệ thuật chính hãng, giàu lòng đam mê với nghệ thuật như một trời một vực.
Vì thế hắn muốn bắt lấy cây đa Cổ Kỳ này, để Cổ Kỳ giới thiệu chút tài nguyên cho hắn, dìu dắt hắn một chút, như vậy trong tương lai hắn có thể kiếm cơm bằng mỹ thuật.
Tuy vậy, nhưng thật sự khó mà nuốt nổi cái mặt đó của Cổ Kỳ.
Hắn lấy di động quen tay mở ra vòng bạn bè, tìm được một con cá mình đã phóng sanh.
Con cá này thế mà ngày càng trông ngon nghẻ.
Tay của phịch thủ lướt như bay, dòng chữ hiện trên khung nhập tin nhắn: “Hôm nay thấy lá chuyển vàng, ý là anh có đôi phần nhớ em.

Hắn vô cùng tự tin bấm nút ‘Gửi’.
Trước khung thoại hiện ra dấu chấm thang đỏ lè cùng với dòng chữ nhỏ bên dưới— Đối phương chưa kết bạn với bạn.

Bên này phịch thủ đang điên loạn nhắn tin cho mỗi con cá đã từng là của mình, nhưng chỉ thu hoạch một đống dấu chấm thang đỏ choét, bên chỗ Cổ Kỳ cũng lần lượt tiếp đón những người đàn ông của mình.
Thật ra cậu ta có quá nhiều đàn ông, dù là lướt qua thương nhớ hay nhiều lần mây mưa, sợ rằng cả bản thân cậu ta cũng không biết chính xác bao nhiêu người.
Điểm giống nhau duy nhất là bọn họ ăn một lần thành nghiện với cậu ta, vì thế dành ra chút thời gian đến thăm bệnh.
Nhưng mà, có vài đứa háo sắc vừa nhìn thấy Cổ Kỳ liền biến sắc, sau đó tự kỷ một mình trong vô vàn hoài nghi.
Cũng có không ít ‘chân ái’ của Cổ Kỳ, trong phòng bệnh cãi nhau ầm ĩ với cậu ta hết lần này đến lần khác, có người bắt đầu gia nhập chiến trường, có người mang theo sự hoài nghi cuộc đời rời đi, bọn họ không hiểu nổi tại sao lúc đầu mình lại bằng lòng chung chạ người yêu với gã đàn ông khác, nhưng không ở đây nói chia tay vì gìn giữ tinh thần chủ nghĩa nhân đạo.
Tất cả đàn ông ở đây đều có một điểm chung duy nhất, trên đầu có cặp sừng tổ chảng.
Tình hình hôm nay để Cổ Kỳ tìm về chút cảm giác hiện thực, cùng với sự khoái chí được tâng bốc tận trời cao trước đó, nhưng không có hệ thống hồi máu cho, tất cả hành vi buông thả lúc trước ùa tới dập Cổ Kỳ không ngóc đầu lên được.
Hai chân của cậu ta run như cầy sấy, toàn thân nhếch nhác bẩn thỉu chưa được xử lý, trông giống hệt một con búp bê bị vứt, nhưng cậu ta không có ai chăm sóc nên phải tự thân vận động.
Chẳng lẽ phải để vậy cả đêm?
Tính tình của Cổ Kỳ vốn không tốt, hôm nay trên người lại dính nhớp khó chịu, không khỏi oán trách người đàn ông rời đi cuối cùng, nhưng lại không nhớ rõ người ta là ai.
Đúng lúc này cửa mở ra, Tôn Lang Can đi vào.
Hắn nhìn trên người em trai mình xốc xếch nhếch nhác thì hơi sửng sốt, sau đó im lặng đóng cửa đi tới.
Cổ Kỳ nhìn người từng là anh cả của mình.

Cổ Kỳ từng chọn Tôn Lang Can làm đường lui, sau đó có hệ thống, cậu ta công lược rất nhiều nam sinh trẻ hơn và sung mãn hơn Tôn Lang Can, còn công lược nhiều cậu ấm có gia thế khủng hơn Tôn Lang Can, thậm chí cả đại sư có địa vị xã hội cao hơn nhà họ Tôn.
Những người đàn ông kia có dí dỏm hài hước, có tuổi trẻ nhiệt tình, có nét ưu sầu quyến rũ, khiến cậu ta từ từ quên mất Tôn Lang Can.
Từng là người anh vì cậu ta mà quyết tuyệt với ba mẹ mình.
Lúc đầu cậu ta lấy lòng rù quến Tôn Lang Can, dần dần biến thành được chiều quá hóa hư, hất cằm sai khiến, mà Tôn Lang Can nhìn cậu ta từ lúc đầu có chút vừa đau lòng vừa thích, dần trở nên im lặng ít nói, âm thầm đi theo sau cậu ta, thỉnh thoảng giúp cậu ta thu dọn hỗn loạn.
Cổ Kỳ cảnh giác nhìn Tôn Lang Can: “Bây giờ em không thoải mái, không làm.

Tôn Lang Can không nói gì, chẳng qua chỉ khẽ thở dài, cúi người bế cậu ta lên: “Kỳ, anh đưa em đi tắm rửa.

Động tác của Tôn Lang Can rất dịu dàng, nước ấm vừa đủ, hắn vẫn không nói chuyện, chỉ im lặng rửa sạch dấu vết dơ bẩn trên người Cổ Kỳ, sau đó xức thuốc giảm sưng.
Cậu ta buồn ngủ ngáp một cái.
Trong cơn buồn ngủ nghĩ Tôn Lang Can chẳng có chút thú vị gì cả, giống như một người khô khan tẻ nhạt, chỉ ngồi đó không nói gì.
Ngày mai tìm ai đến chơi với mình đây nhỉ?

Cổ Kỳ xuất viện.
Thật ra Cổ Kỳ bị hồ yêu trước khi chạy trốn hút một bó lớn dương khí, bản thân cậu từ đó tới giờ cũng bị hút dần hút mòn không ít dương khí, nên bình thường luôn mơ màng buồn ngủ, nếu không có ngày đó chơi tập thể điên cuồng trong phòng bệnh, cậu ta đã xuất viện từ lâu.
Thân thể của Cổ Kỳ vẫn còn rất đau, không có hệ thống giúp hồi máu, với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu ta, phải nghỉ ngơi ít nhất là nửa tháng.
Nhưng cậu ta không có thời gian nghỉ ngơi.
Bởi vì triển lãm toàn quốc sắp bắt đầu.
Buổi triển lãm lần này được phát sóng trực tiếp cả nước, những người có hứng thú với nghệ thuật khắp muôn nơi sẽ đổ xô vào xem phát sóng, còn có khá nhiều đại sư có tiếng trong giới hội họa.
Trong đó có rất nhiều đại sư cực kỳ nổi tiếng, nhưng mà nổi tiếng tới mức nào? Vì thế, khi công bố danh sách thi đấu, không ít dân mạng bình luận—
[Ủa? Vị đại sư này chẳng phải đã qua đời rồi sao?]
[Xin lỗi xin lỗi, không hiểu sao thấy chân dung của đại sư trong sách giáo khoa, tôi tưởng đại sư đã về cõi trên.
]
[Đừng nói xàm nữa, còn có đại sư lập tài khoản weibo kia kìa, đám fan giả mấy người tém tém lại đi!]
Theo sự phát triển chóng mặt của xã hội, tác phẩm càng cao thượng công chúng càng khó thưởng thức, mọi người luôn thấy giới hội họa cao quý quá xa xôi, khiến nguồn tin tức càng hạn hẹp với công chúng, giống như dựng lên nhiều ‘vòng tròn’, người trong vòng tròn có thể trao đổi thoải mái với nhau, còn người bên ngoài vòng tròn lại khó hiểu được ý nghĩa cốt lõi.
Vì đánh vỡ ‘vòng tròn’, Hiệp hội nghệ thuật quyết định cho phát sóng trực tiếp hiện trường diễn ra buổi thi vẽ.
Cuộc thi vẽ lần này chủ yếu là các lão tiền bối tới khoe khoang học trò cưng của mình, một nửa trưng bày danh tác của các đại sư, một nửa là tranh thi đấu của các học trò.
Cuộc thi đấu lần này không quá nhiều hình thức, tiền thưởng cũng là các thầy tự bỏ tiền túi ra, còn Hiệp hội sẽ tài trợ bút vẽ giấy mực các thứ.
Giá trị thu được trong cuộc thi là tiền bối dẫn hậu bối giới thiệu với người trong giới, nếu bức tranh của mình được các đại sư khác tán thưởng, như vậy sau này làm bất kỳ cái gì đều rất thuận lợi.
Vì vậy Cổ Kỳ rất xem trọng đại hội lần này, cũng là nguyên nhân cậu ta lấy số lượng bù vào chất lượng, công lược thêm nhiều đàn ông để góp đủ điểm thiên phú.
Cậu ta không biết là những ‘tấm thẻ’ giúp tăng thiên phú thật ra chỉ là ảo thuật của hồ ly, mỗi người thấy tranh cậu ta vẽ sẽ khiến tâm trạng trở nên thoải mái vui vẻ.
Nói dễ hiểu, dù Cổ Kỳ có vẽ ra một cục cức xoắn ốc, dưới sự giúp đỡ của ảo thuật thì người xem sẽ cảm thấy đây không phải là một cục cức bình thường, cục cức này đang thay Cổ Kỳ bộc lộ nỗi niềm sầu bi của cậu với hiện trạng trái đất đang nóng dần lên, biểu lộ sự tức giận với chủ nghĩ sang hèn của tầng lớp thượng lưu, biểu đạt sự kính sợ với Thần phật.
Cổ Kỳ ỷ có ‘thẻ tăng thiên phú’ và ‘thẻ tăng linh cảm’ của hệ thống, chỉ lo thu thập điểm thiên phú, khoảng thời gian này không động đến cây cọ, thậm chí còn không luyện tập nền tảng luyện nét và phối màu, sau khi cậu ta cầm cọ lên mới hoảng sợ phát hiện kỹ năng của mình bị thụt lùi rất lớn, còn không bằng bức tranh trong buổi triển lãm đợt trước.
Đại hội thi vẽ lần này vô cùng hoành tráng, một ngày không luyện tự biết, hai ngày không luyện bạn biết, ba ngày không luyện người xem biết.
Cổ Kỳ xám mặt, bây giờ có luyện cũng không còn kịp.
Cậu ta nhớ tới Tôn Quân.
Cậu ta có thể thua bất kỳ người nào, nhưng tuyệt đối không thể thua Tôn Quân.
Cậu ta run rẩy mở di động lên, thấy bức tranh luyện vẽ tuần trước của Tôn Quân.
Trong tranh là một bó kim uất hương, phảng phất như có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của hoa.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết cậu ta không có cửa thắng Tôn Quân.
Không được! không thể để Tôn Quân nổi tiếng.
Cổ Kỳ cắn móng tay.
Tráo cọ vẽ của nó?
Tráo thuốc màu của nó?
Làm nó đau bụng tại chỗ để bêu xấu?
Hay là bẻ gãy tay của nó, để nó không thể cầm cọ được nữa?
===Hết chương 54===.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.