Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì

Chương 5: __cao Cố Sanh Chủ Nhiệm Lớp Is Watching You__





Cao Cố Sanh cúp máy rồi soi gương bôi trét lên mặt, bảo đảm vừa ngẩng đầu lên là dọa mười tên côn đồ chạy tụt quần, đến khi thấy hài lòng mới dừng tay.
Cậu chọn đại một bộ quần áo rồi mặc vào, mới ra khỏi nhà liền thấy năm chiếc xế hộp đang đậu thành một hàng dài trước cửa.
Có xe van 7 chỗ, có xe nhỏ bốn chỗ, có chiếc trông mới tinh sáng bóng, có chiếc thì giống như mới mua lại từ bãi phế liệu.
Thấy Cao Cố Sanh tới, cửa xe đồng loạt mở ra, một nhóm gồm hai mươi người đàn ông vạm vỡ bước xuống xe chào hỏi Cao Cố Sanh.
“Chào cậu chủ nhỏ!”
Cao Cố Sanh rất hài lòng với cách giả trang của xe hơi, chỉ là những vệ sĩ này ai nấy đều cao trên mét tám, tùy tiện chọn ra một người đều có thể đánh tay đôi với Mike Tyson, quá mức nổi bật, dù có giả trang cũng khiến người ta chú ý, không hợp với nguyên tắc khiêm tốn của Cao Cố Sanh.
(Michael Gerard “Mike” Tyson là một cựu vận động viên quyền Anh người Hoa Kỳ.
Ông từng là nhà vô địch tuyệt đối hạng nặng ở môn quyền Anh, là võ sĩ trẻ nhất từng giành đai vô địch WBC, WBA và IBF khi mới 20 tuổi, 4 tháng và 22 ngày.)
Nhưng vì sự an toàn, mọi chuyện có thể tạm gác lại.
Lúc này di động của Cao Cố Sanh reo lên: “A lô? Ba hả, mấy chú vệ sĩ đã đến rồi, hả? À à, được ạ.
Vẫn là ba nghĩ chu toàn nhất~”
Cao Cố Sanh nịnh bợ xong liền cúp máy, cảm thấy an tâm hẳn ra.
Cao Thệ đã lường trước nỗi lo của Cao Cố Sanh, còn sắp xếp thêm ba vệ sĩ đi theo bảo vệ ngầm, kỹ năng ẩn nấp của ba người này rất giỏi, thực lực không kém cạnh gì hai mươi người kia.
[Nếu Ôn Lương mà còn có thể thoát được, cậu sẽ gọi hắn là ba!]
Cao Cố Sanh hằm hằm nghĩ, vung tay cất giọng hùng hồn: “Đi!”
[Nếu Ôn Lương còn dám giở trò với cậu, thì hãy chống mắt lên xem cậu đánh hắn phọt cức.]
Cao Cố Sanh hiên ngang chạy tới trường, không lâu sau cổng trường đã ở ngay phía trước.
Kinh Đại là trường đại học đứng đầu toàn quốc, mỗi năm đều có rất nhiều học sinh tới thăm quan, thưởng thức dáng vẻ rạng rỡ của Kinh Đại, cổng trường của Kinh Đại không bao giờ đóng, luôn rộng mở hoan nghênh học sinh từ khắp mọi miền đổ về thăm quan, chỉ cần trình thẻ học sinh hay căn cước là có thể vào.

Thấy giám thị gác cửa phải xác nhận thông tin của hai mươi vệ sĩ nhiều lần, quét mặt và dấu vân tay liên tục, chứng minh ‘thân phận không có vấn đề’ xong mới chần chừ cho người vào cửa.
Cao Cố Sanh nghe tiếng nói chuyện của hai giáo viên ở phía sau,
“Sinh viên bây giờ trông thật già dặn.”
“Còn cậu nhóc kia nữa, dù đã ba mươi lăm tuổi vẫn miệt mài học tập, quả là bé ngoan.”
“Biển học là vô bờ mà.”

Cao Cố Sanh không khỏi mắc cười: “Chú Trần, người ta khen chú là bé ngoan kìa.”
Đội trưởng đội vệ sĩ Trần Sâm không biết phải làm sao— Nếu mắt nhìn của hắn còn chưa thoái hóa thì hình như vị giáo viên kia còn nhỏ hơn hắn hai, ba tuổi thì phải.
Cứ thế một nhóm người đi theo sau lưng cậu, trông chẳng khác gì đến gây sự.
Cao Cố Sanh tách ra một nhóm đi trông chừng các bạn của mình, những người còn lại triển khai đội hình vòng tròn phòng ngự.
Nếu đi ngang qua thì không nhìn ra cái gì, nhưng nếu từ trên cao nhìn xuống là có thể thấy nhóm người này lấy Cao Cố làm trung tâm, loáng thoáng nhìn ra một vòng tròn người.
Bất kể ai muốn ra tay với Cao Cố Sanh đều sẽ bị ít nhất ba người đồng loạt tấn công.
Cao Cố Sanh không tới phòng công tác sinh viên ngay, mà là gọi điện cho phụ đạo viên, đầu dây bên kia vẫn là giọng nói xa lạ tự xưng là giáo viên phòng công tác sinh viên hồi nãy.
“Thầy, em tới trường rồi, bây giờ đến phòng công tác sinh viên luôn sao?”
Sau khi cúp máy, Cao Cố Sanh hơi ngạc nhiên nhíu mày.
Từ đầu đến cuối cậu đều không tin đầu dây bên kia là giáo viên của phòng công tác sinh viên.
Kinh Đại có yêu cầu rất nghiêm khắc với nhân phẩm của giáo viên, loại giáo viên lạm dụng chức quyền này sợ là không ẩn nấp được lâu trong Kinh Đại.
Huống chi Cao Cố Sanh rất có lòng tin với ban phụ đạo viên của mình, tuyệt đối sẽ không tin họ trợ Trụ làm ác.
Có điều khiến cậu kinh ngạc nhất là lá gan to hơn trời của người bên kia đầu dây, trực tiếp hẹn gặp cậu ở phòng công tác sinh viên, không lẽ sợ cậu chuồn mất?
Cậu suy tư trong giây lát, vỗ vai một sinh viên đi ngang qua, hỏi: “Bạn gì ơi, xin lỗi, cho mình hỏi một chút, xế chiều hôm nay có hoạt động gì không?”
“Chiều nay à, hình như không có hoạt động gì… Trời má!”

Sinh viên kia bị vỗ vai, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt ma chê quỷ hờn nên tưởng đâu ban ngày gặp ma, không khỏi run rẩy.
Khi cậu ta bình tĩnh nhìn lại mới phát hiện trước mắt rõ ràng là một thiếu niên, mặc dù khuôn mặt xấu xúc phạm nhưng có thể nhìn ra nhỏ tuổi hơn mình.
Lúc này sinh viên hơi xấu hổ: “Chiều nay không có hoạt động gì cả.”
Từ việc áy náy với Cao Cố Sanh, cậu ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nhớ ra một tin đồn.
“Nhưng tôi nghe nói có người định quyên tiền cho trường mình.”
“Chưa biết thật giả, dù sao chiều nay trừ thầy cô có tiết dạy ra, tất cả đều không ở văn phòng.”
“Quyên tiền?” Cao Cố Sanh như có điều suy nghĩ: “Bạn có biết là ai quyên tiền không?”
Sinh viên do dự một chút: “Nghe nói… Là nhà họ Ôn, là nhà họ Ôn của đàn anh Ôn Lương.”
Cậu ta hơi kích động.
Ôn Lương là hotboy của Kinh Đại, cực kỳ nổi tiếng trong trường, hiển nhiên người trước mặt là fanboy của hắn.
Cao Cố Sanh thử dò hỏi: “Mà hôm nay là thứ bảy, bạn vừa mới họp xong phải không? Có gặp đàn anh Ôn không?”
Sinh viên kinh ngạc nhìn cậu: “Tất nhiên là có gặp, đàn anh là Hội trưởng Hội sinh viên, anh ấy không có mặt thì sao mở họp được?”
Có lẽ vì chuyện vừa rồi nên sinh viên này hơi áy náy với Cao Cố Sanh, có lòng bồi thường nói: “Có phải bạn cũng rất ngưỡng mộ đàn anh Ôn không?”
“Nếu bạn muốn gặp đàn anh, có thể đến thư viện vào chiều thứ bảy, đàn anh thường đến đó để tự học.
Lúc đàn anh đang học thì không nên làm phiền anh ấy, nhưng mà chờ anh ấy học xong, nếu bạn may mắn có thể được trò chuyện đôi ba câu với anh ấy.”
“Đàn anh là người rất tốt, các bạn hỏi vấn đề gì, anh ấy đều tận tâm giải đáp.”
Cao Cố Sanh tất nhiên biết thói quen của Ôn Lương.
Cậu còn biết Ôn Lương thích ngồi bên cửa sổ của thư viện, vừa học vừa nhâm nhi một ly trà, mà phải là lá trà mới nhất năm nay.
Thật ra cái người Ôn Lương này có chút ám ảnh về tiểu tiết, rất nhiều người không để ý những chi tiết nhỏ nhặt nhưng hắn lại cố chấp cho bằng được.
Cao Cố Sanh nghĩ đến đây, trong đầu cậu thoáng hiện lên chút khác thường.
Cậu nhớ tới khi Ôn Lương gọi cho cậu hồi nãy, không phải gọi là ‘A Sanh’ mà là ‘Cố Sanh’.
Kết hợp với những gì sinh viên hồi nãy nói, Ôn Lương tới cuộc họp của Hội sinh viên, trong lòng cậu nảy ra một suy nghĩ hết sức hoang đường.
Chẳng lẽ, Ôn Lương chờ gặp mặt cậu không phải là đàn anh Ôn Lương mà cậu quen biết hơn hai tháng qua, thật ra lại là một người khác?

“Bạn gì ơi? Bạn sao thế?”
Cao Cố Sanh bị tiếng gọi của sinh viên đối diện làm hoàn hồn, cậu cười gượng nói: “Mình vừa nhớ lại vài chuyện, làm phiền bạn nhiều rồi, cảm ơn.”
Cậu vẫy tay tạm biệt, có gió thổi qua làm mái tóc của cậu bay phấp phới, dưới ánh nắng thấp thoáng lộ ra dung mạo của cậu, chỉ nghe tiếng gió mùa hè thổi qua nhè nhẹ bên tai, mát mẻ sảng khoái.
Sinh viên kia chẳng biết tại sao trái tim bỗng hẫng một nhịp.
“A, chờ chút…”
Sinh viên sực nhớ mình chưa biết tên của cậu đàn em này.
Làm lòng người ngẩn ngơ, thiếu niên trong cái liếc mắt kinh diễm kia đã hòa vào trong đám đông, biến mất.
Sinh viên kia đứng đực mặt tại chỗ một hồi lâu, đột nhiên tự tát mình một cái khiến nhiều người đi ngang qua tò mò ngoái nhìn.
Cậu ta nhớ tới khuôn mặt xấu đau xấu đớn của Cao Cố Sanh, không thể tin nổi lẩm bẩm: “Mình mẹ nó điên rồi sao…”
***
Cao Cố Sanh tạm biệt bạn học, đi tới phòng công tác sinh viên.
Đầu đuôi mọi chuyện là thế nào, có lẽ cậu đã biết đại khái.
Đoán chừng là Ôn Lương tranh thủ thời cơ nhà họ Ôn quyên tiền, các giáo viên rời khỏi văn phòng nên hắn mới hẹn cậu đến đó.
Còn về chuyện nhà họ Ôn quyên tiền, có lẽ là vì dẫn các giáo viên rời đi, hoặc không chỉ đơn giản là quyên tiền, có thể liên lạc với hiệu trưởng hay phòng kế toán để giải quyết, việc gì phải cần cả phòng công tác sinh viên đều qua đó?
Năm nào nhà họ Ôn cũng quyên tiền, có điều lần này là đổi sang quyên cho Kinh Đại, không tính là việc làm đao to búa lớn gì.
Cao Cố Sanh vừa đi vừa suy tính, cuối cùng cũng đến trước phòng công tác sinh viên, cậu nhấc tay gõ cửa.
“Mời vào.”
Là tiếng nói của giáo viên đã gọi điện cho cậu.
Cậu đẩy cửa vào, nhìn thấy hai khuôn mặt xa lạ bên trong.
Một người độ khoảng bốn mươi tuổi, đầu hơi hói, đeo cặp kiếng vuông, hai bên môi có nếp nhăn rất sâu, trông vô cùng nghiêm nghị.
Người còn lại mặc áo blouse trắng, cậu biết người này là bác sĩ tâm lý của trường.

Bởi vì vẻ ngoài quá đẹp trai nên phòng y tế lẽ ra phải yên tĩnh luôn nườm nượp người ra vào.
“Chào các thầy.”
Cao Cố Sanh đi tới trước mặt hai người.
“Ngồi đi.”
Người độ bốn mươi tuổi gật đầu, cố gắng rặn ra một nụ cười để biểu đạt mình rất thân thiện, đáng tiếc bình thường hắn không hay cười, lúc này cố ép mình cười nên trông hơi ghê, thà không cười còn hơn.
Nếu phải nói có bao nhiêu đáng sợ, có thể tưởng tượng bạn đang cười đùa với bạn bè trong lớp bỗng lơ đãng quay đầu sang, phát hiện chủ nhiệm lớp đang đứng bên cửa sổ nhìn vào lớp hồi nào không hay, hai người bốn mắt nhìn nhau, chủ nhiệm lớp bỗng từ từ nở một nụ cười.
Tim đang đập cũng phải ngừng.
Cao Cố Sanh híp mắt, cười nói: “Thầy đây xưng hô thế nào ạ, em chưa gặp thầy bao giờ.”
Người trung niên tránh không trả lời, chỉ nói: “Em Cao đúng không, chúng tôi đã biết chuyện tối qua rồi, cũng đã xác nhận Ôn Lương phạm sai lầm, em không cần lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết nốt chuyện còn lại.”
Đang tính toán gì đây?
Cao Cố Sanh tỉnh bơ: “Em tin vào trường học và thầy cô, vậy thầy kêu em tới có gì không?”
Người trung niên tỏ vẻ ân cần: “Chuyện xảy ra hôm qua có liên quan đến danh dự của trường, chúng tôi muốn thương lượng với em, đừng rêu rao ra ngoài.”
Cao Cố Sanh gật đầu: “Em bảo đảm sẽ không đi nói lung tung khắp nơi, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì.”
Giọng của Cao Cố Sanh hơi cao, người trung niên cũng không xem đó là ngang ngược, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi vỗ vai bác sĩ tâm lý bên cạnh: “Đây là thầy Thường, hẳn em đã biết rồi, thầy ấy là bác sĩ tâm lý của trường chúng ta.”
“Sợ chuyện hôm qua để lại bóng ma tâm lý cho em, nên tôi nhờ thầy Thường giúp em khơi thông tâm lý.”
Tài nghệ của bác sĩ trường học luôn là một điều bí ẩn.
Cao Cố Sanh rất muốn biết đối phương có âm mưu gì, nghe vậy liền gật đầu chấp nhận ‘ý tốt’ của đối phương.
Người trung niên mở cửa đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu và bác sĩ tâm lý họ Thường kia.
Dưới tóc mái dày cui, thiết bị liên lạc gắn trên tai phát ra tiếng kêu đau.
Hiển nhiên là người trung niên đi ra ngoài bị nhóm vệ sĩ đánh lăn ra đất.
Thầy giáo giả mạo bị vệ sĩ cao to đè chặt trên đất không thể động đậy.
===Hết chương 4===.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.