Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 27:




Ba ngày thôi sao? Qua hôm nay thì chỉ còn hai ngày, hai ngày sao? Khốn kiếp! Tại sao cô có thể tổn thương hắn đến mức này chứ? Rõ ràng hắn có thể tránh cô tổn thương hắn mà, nhưng sao hắn lại để bản thân tự hứng chịu như thế chứ? Vì hắn quá ngốc nghếch hay vì cô quá vô tâm?
Cô chạy ra cửa, bây giờ vừa tròn nửa đêm, cô mặc một bộ đồ ngủ trắng phất phơ chạy đi, vừa được mấy bước đã bị một bóng đen chặn lại, cô hớt hải nhìn lên thì thấy bà ta, là quỷ hậu, bà nhìn cô bằng đôi mắt căm phẫn, hai tay giơ ra như muốn bóp nát cô, bà ta hét
"Con ranh khốn kiếp! Mau đã động đến con trai tao bây giờ còn muốn chạy à?"
Cô quỳ xuống đất nhìn bà cầu xin
"Làm ơn! Làm ơn hãy cho tôi đi! Tôi muốn gặp Vương Nguyên! Tôi muốn gặp anh ấy ngay bây giờ! Tôi xin bà! Sau đó bà muốn giết chết tôi thì cũng tùy bà!"
Bà sẵn chân mà đá cô ra, ngẩn mặt cười một cách đau đớn
"Giết chết mày? Vậy con trai của tao phải làm sao? Mày có nghĩ đến nó đã chịu đựng những gì chưa?"
"Nó trốn xuống đây tìm mày mà bị ba nó cự tuyệt quan hệ, lại vì mày mà hết lần này đến lần khác chịu tổn thương! Con trai quý giá mà tao không nỡ làm trầy xước mà mày có thể dùng dao mà đâm nó! Nếu nó không cầu xin người mẹ này thì mày nghĩ mày đã chết bao nhiêu lần hả? Cái loại không biết tốt xấu như mày! Con trai tao hết lòng hết dạ vì mày để bây giờ gặp phải tình cảnh vạn kiếp bất phùng, trời đất không nơi dung thân thế này? Sao mày không chết thay cho nó đi hả?"
Cô quỳ thụp xuống khóc nức nở, chính đôi bàn tay cô đã gây ra tất cả, bà ta nói có gì sai? Bản thân cô là cái thứ ngu ngốc, không biết tốt xấu, không biết rằng Vương Nguyên đã vì cô mà hi sinh rất nhiều
Cô nắm lấy chân bà, cầu xin bà
"Chắc chắn còn cách cứu anh ấy! Chắc chắn là có! Làm ơn hãy cứu anh ấy! Tôi có chết cũng được!"
Bà nhìn cô rồi hỏi
"Có chết cũng được?"
"Đúng vậy!"
"Vậy được! Cô có giỏi thì tìm một linh hồn thiếu nữ đồng trinh và máu của con trai tôi về đây? Mà nếu cô có tìm được thì sao? Với điều kiện là cô ta phải có tình cảm với con trai tôi! Lúc đấy tôi mới cứu nó được! Tôi tìm không ra! Thì lí nào cô lại tìm ra!"
"Là tôi! Trong máu tôi có pha máu của Vương Nguyên! Tôi là thiếu nữ đồng trinh! Tôi yêu anh ấy! Bà có thể dùng tôi!"
Bà nhìn cô rồi nói
"Thằng bé cho cô uống máu của nó? Nó điên rồi sao?"
Cô thơ thẩn hỏi bà ngạc nhiên vô cùng
"Có chuyện gì sao?"
"Cô uống máu nó! Cô bị thương nó cũng bị thương! Cô đau nó cũng đau! Cô bị những gì thì nó cũng đều hứng chịu, thậm chí là hơn cô cả trăm lần!"
Cô nghe xong thì mới nhận ra Vương Nguyên vì muốn biết đến sự an nguy của cô mà đã hi sinh thân thể như thế nào?
Cô đứng lên nói với bà bằng giọng cứng rắn
"Cứu anh ấy đi! Tôi sẽ làm tất cả miễn sao anh ấy bình an!"
"Nhưng...cô sẽ mãi mãi không được siêu thoát! Chịu đau đớn và biến mất hoàn toàn, không thể luân hồi chuyển kiếp
"Tôi đồng ý!"
Cô vừa mới mở miệng thì phía sau cô đã có giọng một cô gái cất lên, cô ấy bước ra từ bóng tối! Đưa ánh mắt long lanh nhìn bà, người nói không phải Như Hoa mà là Tiểu Vi, Tiểu Vi mỉm cười nhìn cô rồi nói
"Cô là Như Hoa? Thiếu gia...có nhắc đến cô! Tôi nghĩ thiếu gia rất yêu cô! Anh ấy thật sự rất yêu cô!"
"Cô là Tiểu Vi! Cô gái đã cùng Vương Nguyên lớn lên?"
"Tôi sẽ thay cô! Tôi sẽ là người cứu thiếu gia! Tôi rất thích thiếu gia! Rất thích! Nhưng...Thiếu gia lại rất thích cô, tôi không muốn cậu ấy đau lòng, càng không muốn cậu ấy chịu tổn thương!"
"Tôi là thiếu nữ đồng trinh! Là người rất yêu thiếu gia! Cô chỉ cần cho tôi máu của cô! Còn lại tôi sẽ gánh chịu!"
"Từ nhỏ thiếu gia đã nhặt tôi về nuôi! Coi như là cha mẹ tái sinh, vì muốn chạy kịp bước chân của cậu ấy! Vì muốn cùng học một trường với cậu ấy, tôi đã cố gắng từng giây phút! Cậu ấy vốn thông minh còn tôi như một đứa ngốc, tôi có chạy cũng không sao đuổi bắt được trái tim cậu ấy!"
"Như Hoa! Tôi không muốn nhường anh ấy cho cô cũng không được! Tôi là nữ phụ! Không mong có một kết quả đẹp với nam chính, chỉ mong anh ấy được hạnh phúc! Tôi thành tâm chúc phúc cho cô, tôi mong...cô hãy thay tôi chăm sóc thiếu gia!"
Tiểu Vi rơi nước mắt đôi tay run run nắm tay cô cúi đầu
"Thiếu gia là tất cả của tôi trong kiếp này! Hãy làm ơn đừng làm tổn hại anh ấy!"
Như Hoa chỉ lặng lẽ nhìn người con gái ấy khóc, cô câm nín
"Ngày mai...xin cô cho tôi xin ngày mai được ở bên thiếu gia lần cuối! Chỉ một ngày thôi được không?"
"Được!"
"Và đừng nói gì với thiếu gia! hãy để tôi lặng lẽ mà ra đi!"
"Nữ chính thì nên hạnh phúc bên nam chính! Hãy để nữ phụ như tôi ra đi! Trời đã định rồi! Tôi không hối hận!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.