Cô Dâu Quỷ

Chương 4: Vận mệnh của quỷ




[ Như đã nói ngay từ đầu, ngôi kể trong truyện sẽ được thay đổi liên tục. Và bắt đầu từ chap này cũng vậy, tớ sẽ thay đổi từ ngôi " tôi " sang ngôi " nó " để phù hợp với hoàn cảnh kể chuyện hơn. Mong các bạn không cảm thấy quá khó chịu vì sự thay đổi này ^^! ]
—————————
***
Bước vào ngôi trường của Quỷ...
Vận mệnh của tôi sẽ bắt đầu...
Những chuỗi ngày đau khổ...
Một cuộc sống chẳng thấy tương lai...
—————————–
Mặc cho con bé la lên oai oái, Yul vẫn kéo vụt nó đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người – lúc này, nó cảm thấy mình giống như một kẻ " ngoại tình " đang bị buộc tội vậy. Yul thật vớ vẩn! Con bé vội vung mạnh tay ra để lấy lại lòng tự trọng cho mình, nó hét toáng lên.
- Anh làm cái trò quái gì thế hả!!
Không trả lời, Yul chỉ khẽ quay lại nhìn một cách lạnh lùng rồi lặng lẽ bước vào xe, nó thấy cảm giác đó kỳ lạ lắm! Yul vào rồi... chả lẽ nó lại không vào, thấy thế, nó đứng đần ra một lát rồi cũng luống cuống nhảy vào theo.
Ngồi bên cạnh Yul, nó vừa bực lại vừa sợ, tốt nhất là im lặng, và không nói một lời cho đến lúc về nhà. Nhưng bất ngờ, Yul lên tiếng.
- Đừng có mà gặp mặt hắn ta nữa.
- Hả hả... Cái gì cơ??? – Nó lắp bắp trả lời.
- Tôi bảo là đừng có gặp mặt hắn ta nữa!!! – Yul khẽ chau mày rồi gắt lên như thể bực mình lắm.
- Nhưng tại sao... – Con bé lại rụt rè vì không muốn phải tuân cái lệnh vô cùng kỳ quặc ấy.
- Hắn không đơn giản đâu! Đừng gặp mặt hắn nữa!
Yul chỉ nói có thế, rồi hắn lại đưa tẩu thuốc màu đen bóng lên miệng, rít một hơi dài khiến nó vô cùng ngơ ngác. Nó thật sự không hiểu... ý hắn nói là gì???! Sao lại bảo là Jen không đơn giản?! Jen thì có gì mà không đơn giản... Jen cũng chỉ là một cậu điển trai bình thường... Và cho dù nó có cố sức hỏi thêm gì nữa thì miệng Yul vẫn đóng chặt như gim. Hắn không muốn trả lời nữa – thở dài – đành vậy!!!
Chiếc xe Limo bóng bẩy đã dời xa khỏi trường, chỉ còn để lại trên đường những dòng khói trắng đục mơ hồ đầy ẩn ý... cũng giống như Yul vậy – cao sang, lạnh lùng và bí ẩn. Rất khó để hiểu!!!
....................................................
Trở về nhà, trở về căn phòng công chúa rộng thênh thang trên chiếc giường màu hồng tuyệt đẹp, con bé lại ngả mình nằm phịch lên giường rồi thở dài chán nản. Một ngày như thế là quá đủ! Đủ chuyện để mệt. Cũng may, bắt đầu từ hôm nay hắn không còn cái thói tự ý vào phòng của " người khác " nữa! Căn phòng này đã được mặc định trở thành " lãnh địa " riêng của con bé, và Yul muốn xâm phạm thì phải hỏi ý kiến của chủ quyền. Nghĩ đến đây, nó lại khẽ mỉm cười thích thú, một gianh giới mong manh... cũng giống như sự ngăn cách giữa Thiên Đàng và Địa Ngục vậy.
......
À! Phải rồi! Nhắc đến Địa Ngục, nó mới sực nhớ ra... mấy ngày gần đây, có nhiều chuyện khiến nó tò mò khó hiểu lắm. Phải gọi cho Bụt để hỏi thử mới được... mà... số phone của Bụt là bao nhiêu nhỉ?!!
" À nhầm... à nhầm! Bụt làm gì có phone... " – Con bé thầm lẩm bẩm rồi khẽ cốc nhẹ vào đầu mình... Nhưng ngay sau đó, bất thình *** h, nó bị ăn cả một cú cốc giáng trời từ... bên trên trần nhà dội xuống TT___TT! Ai mà chơi ác dữ vậy!!!
- Chính ta đây!! Nhà ngươi bảo ai là Bụt thì không có phone hả!!! Ta lại chẳng quá sành điệu ấy chứ!!!
Ngay khi giọng nói trầm bổng ấy vừa cất lên, thì đầu Bụt cũng bất ngờ treo ngược trần nhà... thò lò hạ xuống khiến nó giật bắn cả mình!!!
- Á!!! Maaaaaaa.... – Vừa hét, nó vừa cầm cây quạt gỗ quật túi bụi vào mặt Bụt >""
" U đầu tôi rồi... "
............................................
Sau khi trấn tĩnh lại mình, từ từ rót trà cho Bụt, nó lại hỏi tiếp.
- Mà sao Bụt lại xuất hiện ở đây vậy?!
Nhấp một ngụm trà lên... đầy miệng, Bụt trầm ngâm.
- Thì con gọi ta mà.
- Hơ... Nhưng con đã kịp gọi gì đâu???!!!
- Hừm! Thực ra thì con không cần phải gọi. Vì ta luôn đi theo con, nên bất cứ khi nào con cần, ta đều có thể xuất hiện.
Vừa nghe Bụt nói, mắt nó lại sáng bừng lên, chắp hai tay vào đầy xúc động...
- Yaaaa!!! Thiệt thế ạ?!!! Bụt thật tốt quá!!!
Tuy được khen là vậy, nhưng thái độ của Bụt lại có vẻ rất u sầu...
- Hức! Không phải nịnh! Vì ta làm việc trong tổ chức " Từ Thiện " trên thiên giới mà... Có được đồng lương hỗ trợ nào đâu, làm bằng tấm lòng bao la cả...
- Ừm... bao la thiệt há... – Nó khẽ nhếch môi cười.
- À! Mà con gọi ta có chuyện gì vậy???!
Nhắc đến đây, nó mới sực nhớ ra bao điều phải hỏi Bụt. Con bé lập tức mấp máy môi.
- A... phải rồi! Con có nhiều điều muốn hỏi Bụt lắm! Chuyện là...
...........................
" Con muốn hỏi về nhiệm vụ của Quỷ?! "
" Dạ... "
................
Bụt bắt đầu nói.
" Ngay từ đầu, chúng ta đã muốn sắp đặt cho con bước vào ngôi trường của Quỷ. Nhưng nó có quá nhiều thế lực ngăn chặn nên chúng ta vẫn chưa thể xâm nhập được..."
" Ngôi trường của Quỷ?! Trường SoRoYang sao?!! "
" Ừm. Phải! Cũng may mà người chồng tài phiệt của con đã vô tình giúp đỡ... nhưng ta không biết hắn có phải người tốt ngay không!"
" Chẳng tốt chút nào đâu Bụt ạ! " – Con bé khẽ chau mày khi nghe Bụt nói là hắn giúp đỡ. Hứ!
" Đừng chen lời Bụt... Ta bắt đầu nóng trong người rồi đấy!" – Bụt cũng cằn nhằn khó chịu chẳng kém khi con bé cứ nhảy vào họng ông giữa chừng.
" Trường SoRoYang thực chất là một ngôi trường quý tộc của Quỷ. Các vong hồn cũng rất thông minh khi chọn cơ thể nhập xác cho mình – toàn là những người có thế lực, để chúng có thể dễ dàng chi phối xã hội và tạo một vỏ bọc an toàn cho riêng mình. Khi đã xâm nhập được vào ngôi trường này, con phải hết sức cẩn thận... "
" Đáng sợ lắm sao Bụt?! " – Con bé trố mắt ra, không kìm nổi được sự tò mò...
" MUỐN ĂN ĐÒN HẢ!!! " – Bụt hét toáng vào mặt nó khi con bé lại không nghe lời.
" Không mà... con lỡ lời! " – Nhóc con rụt rè rồi cúi đầu nhận lỗi ~"~.
" Đừng có mà chen vào câu chuyện của ta nữa đấy! Nghe tiếp đây này...
Ở đó, hầu như tất cả địa bàn đều là của Quỷ. Thậm chí, nếu con người có muốn vào cũng phải qua vòng kiểm soát của chúng. Nhất là con – một Thiện Quỷ thì lại càng nguy hiểm hơn. Nhưng không gì khác là con phải xâm nhập vào lãnh địa này, thật cẩn thận, có thế mới có thể thu phục được nhiều hồn ma một lúc... "
" Ủa! Nhưng Bụt vẫn chưa dạy con cách thu phục hồn ma mà... "
" Thì bây giờ ta đến để dạy đây... " – Thở dài.
...................................
[ Ngày hôm sau ]
Bữa ăn sáng vẫn diễn ra yên lặng như mọi ngày, nhưng lần này, con bé lại mở lời nói trước.
- Này... Yul...
Cầm tờ báo đang đọc trên tay, hắn vẫn dí sát mắt vào mà không thèm ngước lên nhìn con bé.
- Sao?!
- Sao hôm qua anh lại xuất hiện?!
Bỗng, đặt rầm tờ báo xuống bàn, hắn nói bằng giọng cay cú.
- Vậy không đến để hai người cứ tiếp tục làm cái trò đó với nhau sao!!!
- Trò gì... Chúng tôi chỉ ăn kẹo mút... – Con bé khẽ chau mày.
- Đúng thế! Ăn kẹo mút!!! Sao cô dám dấm dúi ăn kẹo mút với thằng khác mà chưa được sự cho phép của tôi! – Yul vẫn to tiếng, tuy có vẻ đã đuối lý.
- Trời ạ! Tôi ăn kẹo mút mà cũng phải cần sự cho phép của anh nữa sao! Thiệt tình... Nhưng...
- Nhưng gì nữa!!! – Yul gắt.
- Chẳng phải anh đã nói là không muốn ai thấy chúng ta đi chung với nhau cơ mà! Tại sao hôm qua lại dám xử sự công khai như thế... Anh không sợ à!
- Tôi chẳng phải sợ gì hết! Nhưng điều đó làm xúc phạm danh dự...
- Danh dự?!... – Nó tròn mắt nhìn mà không hiểu cho lắm.
Nói đến đây, bỗng, Yul chợt dừng lại, dường như mắc họng, mặt hắn đỏ bừng lên rồi đùng đùng đứng dậy.
- Tôi không muốn nói nữa!!!
Nhìn theo bóng hắn, Xư Bi thầm chẹp miệng, rồi thở dài.
" Yul đó! Hắn cũng thật buồn cười! "
......................................
Ngày hôm nay lớp nó có tiết tự học, tất cả học sinh đều phải đến thư viện để nghiên cứu thêm sách vở và hoàn thành đống bài tập được giao. Đang loay hoay không biết làm thế nào, bỗng nhiên, Chan từ đâu xuất hiện, nhỏ nói thầm vào đôi tai đang ngái ngủ của con bé khiến nó bỗng giật mình sực tỉnh. Nhìn nhỏ cười lúc đó... y như một thiên thần.
" Chúng mình cùng đến thư viện nhé! "
" Ư... hưm... Ừm... " – Nó ngỡ ngàng.
.....................
Hai đứa đang lon ton trong thư viện, tìm hết dãy sách này đến dãy sách khác mà vẫn chưa được quyển nào ưng ý. Vì mới vào lần đầu, nên hôm nay nó còn lóng ngóng... Và sự lóng ngóng của con bé đúng là tai hại! Trong lúc đang ngơ ngác nhìn xung quanh... bỗng, nó đâm rầm vào một bạn nữ.
" Ôi trời ơi! " – Con bé khẽ thốt lên rồi vội vàng cúi xuống nhặt sách vở cho cả hai.
Nhưng mặc nó một mình cắm cúi nhặt, thì nhỏ kia vẫn đứng trơ ra đấy, giương mắt nhìn... rồi bất ngờ dẫm đạp huỳnh huỵch lên những cuốn sách của Xư Bi. Nó gần như chết đứng!!!
Sao nhỏ kia có thể nhẫn tâm làm như thế!!! Những cuốn sách có tội tình gì!! Tuy gót gày của cô ta đúng là rất sạch... nhưng vết bẩn trong lòng thì thật chẳng ra gì!!
Nó sững người, rồi ngỡ ngàng đứng dậy, vẫn sắp xếp cho đầy đủ số sách trên tay rồi đưa cho nhỏ ấy cùng lời xin lỗi. Nhưng – bất ngờ – nó phủi mạnh đống bụi còn bám trên vành sách của mình – hất thẳng vào mặt cô tiểu thư kia – rồi dõng dạc.
" Xin lỗi vì đã làm rơi sách của bạn! Nhưng số bụi bám trên gót giày thì không phải tôi lấy. Vậy nên, mong bạn nhận lại cho! "
Nói rồi, nó cắp sách đi thẳng... để lại cho nhỏ kia một nỗi nhục đến ngỡ ngàng.
Thấy bọn bạn xì xào rồi kích đểu, cô tiểu thư kia cũng chẳng chịu cam tâm, nhỏ vội vàng chạy theo tóm lấy vai con bé... lôi giật lại!
" Mày muốn chết à!! " – Nhỏ tiểu thư nói như hét vào mặt nó.
" Câu đó phải để dành cho tôi hỏi chứ!! " – Con bé cũng thản nhiên quát lại.
.....
Nó vừa dứt lời thì hai đứa cũng liền nhảy bổ vào người nhau không báo trước, giằng xé cổ áo một cách thậm tệ! Có lẽ cuộc " chiến tranh " sẽ càng lớn hơn nếu như không có bác bảo vệ kịp thời ra " ngăn chặn ".
" Các cháu làm cái trò hề gì ở đây thế hả!!! Thật là vô ý thức!! "
................
Bị mắng, hai đứa nó trừng mắt nhìn nhau, kẻ này đổ lỗi cho kẻ kia, rồi không một lời xin lỗi, quay đầu đi thẳng.
Lòng hậm hực, nhưng nó vẫn sực nhận ra chiếc vòng thánh giá được đeo trên cổ nhỏ kia – phải chăng... nhỏ đó cũng là... loài Thiện Quỷ???!!!
Suy nghĩ ấy bỗng chốc hiện lên trong đầu của cả hai đứa. Tụi nó sững sờ... quay lại nhìn nhau đầy ẩn ý... rồi đi tiếp...
...................................
Dừng lại ở một góc phòng nơi thư viện, vì Chan không thích chỗ ồn ào, nên đây là nơi ít người qua lại... Bỗng, nhỏ trầm trồ.
- Wow! Xư Bi à! Bạn dũng cảm thiệt đó!
Nó nheo mắt nhìn...
- Dũng cảm cái gì cơ?! À... cái chuyện con nhỏ đó hả...
- Không phải chỉ là con nhỏ tầm thường đâu! – Chan bỗng chen ngang lời.
- Vậy sao?! Không tầm thường thì như thế nào?!
- Nhỏ đó là YuMi – cầm trịch cả khối con gái trường này đấy! Nghe nói nhà quyền lực dữ lắm. Chắc số phận sau này của bạn mệt rồi... – Chan khẽ thở dài, rồi quay sang nhìn Xư Bi – một cái nhìn đầy thông cảm.
- Ừm... – Xư Bi khẽ nuốt ực cục nước miếng đang chặn lại trong cổ họng mình, nó chợt cảm thấy lạnh cả người!
Dường như điều Chan nói cũng là một lời tiên tri đầy đáng giá trong cái tương lai toàn là u ám của nó...
" Tôi ngồi đây được chứ!!! " – Giọng một tên con trai nào đó bất ngờ cất lên khiến chúng nó giật bắn cả mình.
Nhưng lại càng giật mình hơn... khi nhận ra – đó là Jen – chàng bạch mã hoàng tử ít xuất hiện ở trường – đặc biệt là nơi thư viện đông người này nữa.
Jen cười – một nụ cười siêu đẹp để chào cả hai đứa, khiến Chan đỏ bừng cả mặt... mà thực ra thì nó cũng ngượng ngùng chẳng kém.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn khiến bọn con gái trong thư viện rít lên vì thích thú.
Ngồi nói chuyện một lúc, nhưng có vẻ không thoải mái lắm vì bị chú ý hoài... Bỗng, Jen chợt đứng bật dậy, rồi cúi xuống nhìn Chan, một cái nhìn lịch lãm.
" Cho anh mượn bạn em một lúc được chứ! Chan?! "
Chan ngớ người trước câu nói của Jen, con bé khẽ cười cười, rồi gật đầu đồng ý – "Chan luôn tốt bụng!" – Trong đầu Xư Bi chợt nghĩ thế.
Nói rồi, hắn cầm lấy tay Xư Bi, kéo vụt đi trong sự bàng hoàng đến ngỡ ngàng của tất thảy mọi người xung quanh – cứ như một đôi vậy!!!
Cả Chan cũng thế, ngay khi bóng hai đứa vừa kịp đi khuất, thì nụ cười trìu mến trên môi nó cũng lập tức biến mất. Thay vào đó là một cái mím môi đầy căm hận, nhỏ khẽ rít lên khi nắm chặt cây bút trong tay mình.
" Không thể như thế được! Xư Bi ạ...!"
Vội vàng mở cuốn sổ ghi danh sách bạn bè ra, Chan tặng ngay cho Xư Bi một dấu gạch chéo. Đóng sổ lại, nhỏ cười.
......................................
Kéo tay Xư Bi đến một nơi vắng lặng, dường như chẳng có mấy người qua lại, vì đây là bãi đất trống trồng ngập tràn cây bồ công anh phía sau trường. Bỗng, Jen chợt dừng lại, nhìn thẳng vào mắt con bé, anh dõng dạc.
" Em không phải là người?! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.