Cô Dâu Quỷ

Chương 11: Ngày nghỉ của quỷ 1




Đôi khi Quỷ cũng muốn nghỉ ngơi...
Một ngày để cơ thể buông lơi...
Truy Hồi mãi cũng quá mệt rồi...
Nhưng nó sẽ nghỉ... cùng một người...
Là ai đó?!
——————————
Chẳng biết là có thể cứu được hay không nếu như không phải là Yul đang có mặt ở đó... Vừa thấy con bé định lao vút vào đoàn tàu đang chạy vùn vụt, ngay lập tức, Yul vội vàng tung đôi cánh, rồi đột ngột lướt vụt qua, kéo tuột cả Xư Bi lẫn đứa bé thoát khỏi đoàn tàu...
Ngay cả khi đã đặt hai đứa xuống nơi mặt đất an toàn, Yul vẫn vội vàng thở gấp... Hắn nhìn Xư Bi, đang ôm chặt con bé YuZu trong tay, mắt trừng lên rồi lia lịa quát!!!
- Cô bị điên rồi hả!! Hâm!! Hay dở hơi!!! Xém chút nữa là tiêu mạng rồi đấy có biết không!!! Sao lúc nào cô cũng ngẩn ngơ như thế hả?!!!
Vừa mắng, Yul vừa thở hắt ra tức tối... nhưng thực ra là hắn lo, hắn đã rất lo... nếu như lúc đó... chỉ cần chậm một giây thôi... không hiểu số phận Xư Bi sẽ như thế nào nữa. Nói rồi, hắn bất ngờ ôm trầm lấy Xư Bi... thật chặt... để có thể lặng yên nghe thấy những tiếng " ưng ức " đang nấc lên nơi cổ họng của con bé... " Xư Bi đang khóc " – Yul cảm nhận thấy vậy. Nhưng hắn vẫn ngồi im, vì hắn không muốn quấy rầy con bé.
- Cứ khóc đi... đồ ngốc...
Nhẹ nhàng vuốt lên làn tóc nâu mềm mại của con bé, Yul chợt giật mình khi thấy linh hồn của YuZu đang từ từ tan biến theo mây trời.
- Xư Bi! Nhìn kìa!!!
Vội vàng quay ngoắt ra đằng sau, lúc này nó mới ngớ người nhớ ra sự tồn tại của của đứa bé... " YuZu đang bay?!! ".
- YuZu!!! Em làm sao thế này?!!
YuZu nhìn nó, vừa khóc, nhưng vẫn mỉm cười... con nhóc nhẹ nhàng bước đến, vuốt nhẹ đôi tay lên bờ má Xư Bi, rồi khẽ nói.
- Em nguyện cầu cho chị được hạnh phúc! Xư Bi ạ! Chị là một người tốt! Nếu em nói ra sự thật này... chị có thể tha thứ cho em không?!
- Sự thật gì?! – Xư Bi ngơ ngác nhìn.
Nói ra những điều này, YuZu có vẻ ngập ngừng lắm, nhưng thời gian không còn nhiều, nên nó quyết định nói hết.
- Thực ra, em không phải là một hồn ma bị bỏ rơi gì cả!!!
- Sao cơ??!!
Xư Bi bất ngờ hét toáng lên, còn Yul thì thầm lẩm bẩm – " Ta biết mà! ".
- Thật vậy! Thực ra, em chỉ là một hồn ma bị sai khiến, được nhận mệnh lệnh từ tiểu thư YuMi. Cô ấy có sức mạnh rất quyền uy ở vương quốc bóng tối, vậy nên, em không thể kháng lệnh. Đáng nhẽ ra, nhiệm vụ của em là phải dụ chị đi vào cõi chết. Nhưng chị đã quá tốt... tốt đến nỗi em không thể làm vậy! Vì từ trước đến nay, em chưa từng thấy một người Truy Hồi nào lại có thể gạt bỏ đi sứ mệnh của mình để giúp đỡ cho vong hồn cả. Em cám ơn chị nhiều lắm, cũng xin lỗi chị nhiều hơn nữa. Nhưng có lẽ thời gian còn lại không đủ để em báo ân với chị được nữa rồi. Cám ơn chị đã cho em những giây phút hạnh phúc... để em có thể tự mình siêu thoát vong hồn...
- Siêu thoát?! Em sẽ siêu thoát sao?!!
- Ừm... phải vậy! Nếu không thì linh hồn em sẽ bị tan biến mất! Chị có thể tha thứ cho em được không?! Có như vậy thì em mới có thể ra đi thanh thản được...
- Ừ! Chị tha thứ cho em... YuZu của chị...
Nói rồi, Xư Bi đột ngột ôm trầm lấy nó, cố gắng níu giữ vong hồn con bé lại... nhưng không thể! Linh hồn nó mỗi lúc một bay xa, rồi dần dần tan biến, những giọt ánh sáng thoát ra từ cơ thể YuZu có màu xanh lục... chúng thật đẹp... cũng như tâm hồn của con bé vậy... Xư Bi khẽ mỉm cười, trước khi giọt nước mắt nó chợt tuôn rơi...
Có lẽ, chưa bao giờ, nó cảm thấy nuối tiếc một hồn ma như thế...
Thứ ánh sáng ấy bay vút lên trời, rồi bất thình *** h quay ngược trở lại chiếc vòng thánh giá đeo trên cổ con bé. Nó chợt cảm thấy ấm nồng kỳ lạ... đó là cảm giác khi một vong hồn đã yên giấc nghỉ ngơi... và bên cánh dơi cũng dần chuyển màu thành trắng... tuy chỉ một chút thôi!
YuZu đi rồi, Yul cũng quay sang nhìn nó, trước khi rời khỏi bến tàu ngầm, Yul có nói...
" Hứa với tôi! Đừng bao giờ khóc khi không có tôi bên cạnh! Nhé! "
Xư Bi ngập ngừng... nó không trả lời... mà chỉ khẽ cười cười... chắc cũng gọi là đồng ý!
.................................
Trên con đường trở về nhà, lúc này, ngồi trong xe, ngay bên cạnh Yul, nó mới rụt rè nói.
- Này Yul... Cám ơn anh... vì chuyện vừa nãy, và cả buổi chiều ngày hôm trước nữa! Cám ơn anh đã cứu tôi... nhưng còn...
- Gì nữa?!
- Chuyện về đôi cánh...
Bỗng Yul lạnh lùng, tính tò mò của hắn chợt biến đi đâu mất, có vẻ muốn gạt đi thì hơn!
- Biết rồi thì không cần hỏi.
- Ừm...
Nói rồi, hai đứa lại tiếp tục im lặng như thế. Có lẽ không khí sẽ rất nặng nề cho đến khi Yul chợt mở lời.
- Này!
- Hả?!
Nói đến đây, hắn lại ngập ngừng...
- Chuyện ngày mai... cứ vậy đi nhé...
Con bé lại tròn xoe mắt ngơ ngác trước một câu nói lấp lửng, không có đầu mà cũng chẳng có đuôi của hắn.
- Chuyện ngày mai... là sao cơ?!
Có vẻ ngượng ngùng, Yul lại gắt ( hắn luôn cố gắng giấu đi những cảm xúc khó hiểu của chính mình bằng cách gắt lên như thế).
- Còn hỏi nữa! Chuyện hôm qua mà cô muốn nói ý...
Yul vừa dứt lời, nó lại chợt nhớ tới chuyện hôm qua... nhưng rồi " Ý! Sao hắn biết được nhỉ... a... thiệt tình... cái tên đáng ghét này!!! " – vừa nghĩ ra nguyên nhân, con bé đã bắt đầu hằm hè trách móc. Nó gắt toáng lên ghê gớm.
- Anh dám đọc suy nghĩ của tôi à!!
- Làm gì mà ghê thế... chắc tôi phải bị bỏ tù ấy nhờ! ( Yul vờ đùa).
- Chứ còn gì nữa!! Xâm nhập ý nghĩ của người khác là vi phạm quyền cá nhân đấy!!! Anh có biết không?!!
- Xùy xùy! Ở với cô cũng quá bị bỏ tù rồi còn gì nữa! ( Yul lại cười cười).
- Á à!! Anh muốn chết hả!! Ai lôi tôi về cái nhà này chứ!!! Chết này!!
Nói rồi, con bé đùng đùng nổi giận. Nó nhảy xửng lên mà... chọc léc hắn, khiến Yul ngồi tránh né không yên, vừa cười vừa mếu.
- Cô có thôi ngay đi không!!! Đừng cù nữa!!!
- Ha ha!! Chết đi!! Lần sau thì chừa cái tội đột nhập nhá!!
Vừa nói, nó vừa lấy tay chọc vào hông Yul nhiệt tình khiến ông tài xế ngồi trước cũng phải quay lại phì cười.
" Cậu Yul dạo này vui thật! "
.....
" Tài xế Kang, tôi nghe thấy những gì anh nghĩ đấy nhớ... "
" Vâng... thưa cậu chủ (__ __"! ".
..............................
Sáng hôm sau, khi Yul còn chưa kịp tỉnh dậy, hắn đã thấy Xư Bi lóng ngóng lẻn vào phòng mình tự khi nào.
Con bé rất vui, ngày hôm nay nó dậy sớm lắm, tự mình chuẩn bị mọi thứ từ đầu tóc cho đến trang phục chứ không phải nhờ tới mấy vị chuyên gia nào nữa, và nó muốn Yul cũng vậy! Nghĩ thế, con bé liền ton ton chạy sang phòng Yul, rồi huỳnh huỵch nhảy lên giường hắn, kéo mạnh cái chăn bông đang quấn quanh mình hắn dậy, miệng kêu gào.
- Yul!!! Dậy đi!! Mấy giờ rồi hả!!!
Xư Bi càng kéo, Yul lại càng cố sức lăn tròn cho cái chăn tự giật ngược lại, thấy muốn oải!
- Hừ... để yên cho tôi ngủ... mới sáng sớm mà...
Dùng hết sức mình, Xư Bi nóng mặt, nó xắn vội tay áo lên rồi bất thình *** h... kéo tuột chiếc chăn ra khỏi mình hắn... Nhưng rồi...
- Yullll!!! Dậy!!! Anh hứa là đưa tôi đi chơi rồi cơ mà... a... Á á á á á!!!
Vừa nói, Xư Bi vừa hét ầm lên như kẻ gặp ma. Mặt nó đỏ bừng... vì... Yul không mặc quần áo >""_
................................
Một lát sau, sau khi chờ Yul hồi phục tâm lý ổn định, hắn lờ đờ bước xuống, nét mặt có vẻ xanh xao trong bộ vest mang màu xám xịt, hệt như tâm trạng của mình. Bỗng, con bé lại gắt ầm lên.
- Anh mặc cái gì thế hả!! Đi chơi với tôi mà mặc như vậy à! Đi thay bộ khác mau!!
Bị con bé mắng, mặt hắn cứ đần ra... ngơ ngác... Một tên quý tộc thì chỉ thế thôi =.="!
- Sao cơ?! Bộ này thì làm sao?! Thế cô bảo tôi phải mặc như nào?!
- Như tôi vầy nè!!
Nói rồi, Xư Bi thích thú xoay một vòng, rồi kéo tuột Yul đi thay trang phục theo ý muốn của nó ^^!
Yul thở dài... " Đúng là đồ ngốc rỗi hơi... ".
........................
[ Tiếng động phát ra từ phòng trang phục... ]
- Yà!! Cô làm cái gì vậy!! Đừng có động vào người tôi!! Đồ dê cụ!!
- Đứng yên đi nào!!! Anh ngọ nguậy kinh quá!!!
- Quên đi!!! Tôi sẽ không bao giờ mặc ba cái thứ đồ bụi bặm như vậy đâu!!
- Không mặc thì cũng phải mặc!! Hôm nay anh phải nghe theo tôi!!
- Sao tôi lại phải nghe theo cô!! Tôi chỉ nhận lời đi chơi cùng cô thôi cơ mà!!
- Đi chơi cùng là phải nghe lời tôi!! Anh có yên đi không!!
- Yên làm sao được mà yên!! Đừng có bắt tôi mặc cái thứ đồ ấy!!!
- Đứng yên nào!! Mặc vô đi!! Tôi bực mình với anh quá!!!
- Nói to vừa vừa thôi!! Người hầu nghe thấy hết bây giờ!!!
......
Tụi nó cứ mặc sức cãi nhau trong phong thay đồ... mà không thèm bận tâm xem... tiếng " loa " của hai đứa đã vang xuống đến tận phòng khách, thậm chí, người làm vườn cũng nghe thấy được!
............................
Sau một hồi " tra tấn ", dưới bàn tay thiết kế đạt tới trình độ " điêu luyện " của con bé. Thằng Yul đã biến thành một kẻ " bụi bặm " đúng chất đường phố như thế này đây.
...................................
Sửa soạn xong, hắn cứ ì ạch mãi không dám xuống, đến nỗi con bé phải kéo tay lôi đi mới chịu nhấc chân dịch chuyển.
- Này! Anh bị làm sao thế hả?! Trật khớp à?!
- Không... cô bắt tôi ăn mặc thế này! Sao tôi dám xuống...
Tưởng chừng như thế là không hay, vì bình thường hắn luôn mặc đồ vest chỉnh tề chứ không bao giờ ăn mặc nhố nhăng như vậy cả... hắn sợ... người làm sẽ cười.
Nhưng thật bất ngờ! Ngay khi bước xuống đại sảnh, cả đám giúp việc đều đứng sững ra rồi trầm trồ không ngớt... khiến Yul sướng nổ cả mũi.
- Yaaa!!! Cậu chủ hôm nay trông xinh trai quá ha!!!
- Ừ! Dễ thương quá ý!!!
Thấy mấy cô hầu xì xào, thực ra là Yul thích lắm đấy, nhưng hắn vẫn giả vờ lầm lì, hắng giọng lạnh lùng, rồi vội bước qua.
- Vớ vẩn! Tôi đẹp trai chứ không xinh trai!! Ngồi đó mà bàn tán tôi đuổi việc hết bây giờ!!!
" Ẹ!! Tự cao thấy ớn!!! " – Con nhóc thầm lầm bầm.
- Chú Kang!! Mau chuẩn bị xe...
Yul vừa cất lời, Xư Bi đã vội vàng túm vai, bịt miệng hắn lại, con bé cau có.
- Đừng có gọi!! Anh làm cái trò gì thế hả!!
Vội vùng ra, Yul lại càu nhàu.
- Có cô làm cái trò gì ý!!! Không gọi xe thì chẳng nhẽ chúng ta đi bộ à!!
- Không... không đi bộ...
- Vậy thì còn đi bằng cái gì nữa?!
Khẽ mỉm cười, nó lại đột ngột tóm chặt lấy tay thằng nhóc, rồi kéo vụt đi theo ý thích của mình.
- Chúng ta sẽ đi xe buýt!!! Ha ha ha!!!
- Cái gì?!! Xe buýt!!!
................................
Dừng lại trước trạm xe buýt, Yul cứ đứng kì kèo mãi mà chẳng chịu đi, đơn giản cũng bởi vì đám đàn bà con gái đang đổ lấn sang đường để coi mặt hắn. Họ thốt lên trầm trồ.
- Waa!! Cậu ta là ai vậy!! Đẹp trai quá!!
- Phải đấy!! Trông cứ như người mẫu điện ảnh vậy!!!
- Anh ơi!! Cho em làm quen với!!!
Thấy Yul đang bị kẹt, Xư Bi cũng bất giác cảm thấy khó chịu vì đám đàn bà con gái, thế rồi, nó vội vàng chạy phắt ra, đột ngột nắm lấy tay Yul kéo vụt đi trước sự tò mò và tức giận của bao người. Thậm chí, ngay cả khi đã yên vị trên xe buýt rồi, con bé vẫn còn ngoái đầu lại... lêu lêu...
- Cô cũng trẻ con vừa thôi!!!
Thấy Yul lầm bầm tức tối, nó lại chợt quay ngoắt ra, rồi cằn nhằn khó chịu.
- Này nhé!!! Thế mà đứa trẻ con này lại vừa cứu anh khỏi mấy bà chị kia đấy!!!
Chẳng thèm nghe lấy lời biện minh của con bé, hắn lại vờ ngoái đầu ra cửa sổ, nhìn dòng người qua lại một cách thờ ơ...
- Tại cô kéo tôi ra ngoài này đấy chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.