Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 35: Công Tử Tư Nam





Vương lão đầu cũng cho rằng một đứa ngốc thì không hiểu chuyện này, cho dù có thì cũng chỉ là một con đàn bà, không được phép nói xen vào chuyện này, nên hắn quay đầu sang nhìn Cố Thanh: “Nếu Thanh ca nhi đã trở lại thì cùng ta đến chỗ trưởng thôn một chuyến, sớm giải quyết mọi chuyện, các ngươi cũng sớm xử lý ruộng đất này.

Vừa rồi An thị đã nhỏ giọng nói chuyện này cho Cố Thanh biết, hắn rất muốn trợn mắt, vừa về đến nhà còn chưa kịp uống nước đã lại phải ra ngoài, cơ thể thật sự chịu không nổi.

Hơn nữa hắn cũng buồn bực, ruộng đất này làm sao đây?
Cố Phán Nhi cảm thấy buồn cười, tay không đều có thể mệt thành như vậy, đúng là không phải yếu kém bình thường.
Nhưng nhìn thoáng qua An thị không làm gì, khóe mắt lại co giật, tự giác đi vào bếp bưng một bát nước ra.

“Này, uống đi!”
Cố Thanh không muốn nhận, nhưng hắn thật sự quá khát, không nhịn được nhận lấy, một hơi uống cạn.

Sau khi uống nước xong, Cố Thanh mới hòa hoãn lại, đấm chân nói với Vương lão đầu: “Theo lý thuyết thì ruộng đất nhà ta một năm nay hẳn là còn do các người làm, nhưng nếu các ngươi không muốn làm thì bọn ta cũng không ép buộc, giờ ta đi cùng với các người đến chỗ trưởng thôn nói chuyện, đến lúc đó các người không được hối hận.


Thật ra Cố Thanh vẫn mong Vương lão đầu hối hận, dù sao trả ruộng lại hắn cũng không biết phải làm sao.

Vương lão đầu gật đầu: “Thanh ca nhi yên tâm, ta trả ruộng này lại cho các ngươi, sao có thể hối hận được.

Cố Thanh cũng hết cách, chỉ có thể gật đầu, đi với Vương lão đầu đến chỗ trưởng thôn.
Lúc rời đi Vương bà tử còn không nhịn được quay đầu nhìn vào phòng Cố Phán Nhi, ngứa ngáy trong lòng, muốn biết trong sọt của nàng để cái gì, trong lòng còn ghen ghét, chỉ mong ôm cuộn vải đó về nhà.

Đáng tiếc, Cố Phán Nhi sẽ không thỏa mãn dục vọng của nàng.

An thị liếc mắt nhìn bát nước Cố Thanh uống, ngơ ngác hỏi Cố Phán Nhi: “Đại Nha, con nói xem vừa rồi có phải nương rất không lễ phép không, chưa mời bọn họ uống nước nữa.

Cố Phán Nhi trợn trắng mắt, đâu chỉ là không lễ phép? Quả thực chính là vô lễ.

Có thấy nhà ai khách đến cửa không mời vào trong nhà ngồi mà đứng hóng gió ngoài sân chưa?
Nhưng Cố Phán Nhi cũng không có thiện cảm gì với đôi vợ chồng già này, nên cố ý nói sang chuyện khác: “Con và nhi tử của nương mua vài thứ trên trấn, đều để trong phòng con rồi, nương đi lấy đi.
Hiện giờ không còn sớm nữa, con và nhi tử của nương đều đói đến hết hơi, nương lấy đồ đi nấu cơm trước, có gì thì ăn cơm xong rồi nói.

Đói đến hết hơi? An thị mở to mắt, thầm nghĩ: Vậy sao ổn?
“Thế con ngồi nghỉ ngơi trước đi, nương đi nấu cơm cho các con!” An thị chạy nhanh như bay, cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì, vội vàng chạy vào phòng của Cố Phán Nhi, trông dáng vẻ kia như thể có sói đuổi theo sau lưng vậy.

“Đại Nha thối quá!” An thị trừng mắt nhìn nội tạng lợn.

Cố Phán Nhi đen mặt: “Trong hai túi to kia có một túi là gạo, nương lấy gạo nấu cơm trước, sau đó hầm thịt ba chỉ, về phần nội tạng lợn kia, nương đừng quan tâm vội.


An thị nghe lời mở túi gạo ra, múc một bát lớn gạo lớn, lúc ra cửa nàng không nhịn được quay đầu lại nói một câu: “Đại Nha này, con không thấy rất thối sao?”
Nói cũng không hề đứt quãng, Cố Phán Nhi nghe vậy thì càng đen mặt hơn.

“Lại thối nữa nhi tử của nương cũng muốn, nương quan tâm làm qué gì, mau đi nấu cơm đi, nấu 2,5kg gạo, con đói sắp hết hơi rồi!” Mắng chửi người khác là không đúng, nhất là mắng mẹ chồng mình, nhưng nếu không mắng thì không nuốt trôi cơn tức này, Cố Phán Nhi dứt khoát đuổi người đi, mắt không thấy tai không nghe cho tịnh tâm.

“Được, nương đi nấu cơm ngay bây giờ.
” An thị vội vàng gật đầu, cầm gạo đi vào phòng bếp bên cạnh.

Cố Phán Nhi ngửi mùi nội tạng lợn cũng cảm thấy khó chịu, nên cầm cái sọt ra khỏi phòng, nhưng để ở ngoài cửa mùi thối vẫn có ở mọi chỗ, nàng lại đen mặt xách sọt ra sân, sau đó mới cầm thịt ba chỉ và xương lợn về.

Nhìn thịt ba chỉ và xương lợn vẫn còn tươi mới, Cố Phán Nhi rất hoài nghi có phải chúng nó cũng thối không.

“Các con còn mua nhiều thịt như vậy?!” Mới vừa rồi An thị chỉ nhìn thấy nội tạng lợn và xương lợn, không hề phát hiện ra thịt ba chỉ, sau khi thấy một miếng thịt to như vậy thì nàng rất sửng sốt: “Các con lấy tiền đâu ra?”
Cố Phán Nhi “à” một tiếng: “Con gặp một người bệnh sắp chết ở chợ, không biết có phải nhiều tiền quá hay không, cứ phải trả tận năm lượng rưỡi bạc để mua con mồi của con, con không nhận hắn còn không vui, chắc sợ chết rồi nhưng tiền còn chưa tiêu hết.
Con và nhi tử của nương thấy hắn đáng thương nên cắn răng nhận lấy, coi như làm chuyện tốt thôi!”
An thị ngớ người.


Cố Phán Nhi lại nói: “Con đoán hắn nghĩ như này: Chuyện thống khổ nhất trong đời là, người đã chết nhưng tiền đều chưa tiêu hết!”
An thị ngơ ngác nói: “Hắn không để lại cho vợ con mình sao?”
“Cơ thể hắn không khỏe, chắc là còn chưa cưới vợ.

“Vậy sao hắn không để lại cho người thân chứ?”
“Con cũng thắc mắc, nhưng con nghi ngờ người thân của hắn cũng giống như bà nội, đại bá nương của con vậy, cho nên hắn thà tự mình tiêu hết còn hơn.

“… Cũng không phải không có khả năng này.

An thị ngơ ngác nghĩ rồi lại nghĩ, cảm thấy con trai và con dâu hẳn là đã gặp phải một kẻ tiêu tiền như rác gần chết.

Hắt xì!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.