Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 32: Người Vợ Mạnh Mẽ





Lời ra tiếng vào kiểu gì cũng có, không ít người lại bắt đầu đồng tình với Cố Thanh, thương cho số kiếp cưới phải người đàn bà đanh đá của hắn.
Trên mặt Cố Thanh vừa xanh vừa đỏ, bị nói đến không còn mặt mũi, cắn răng đen mặt đuổi theo.
“Ô kìa, tiểu ca lại là một tên què à?!”
“Ôi, nếu thật là một tên què, vậy thì đời này chẳng thể lật người nổi.”
“Nói không chừng trên giường cũng là để vợ ở trên ấy chứ!”
“Khỏi cần đoán, chắc chắn là vậy!”

Đôi chân Cố Thanh loạng choạng, thân thể lảo đảo suýt nữa ngã cắm đầu xuống đất.
Mụ vợ điên này!

Xấu hổ chết đi được, hu hu!
Cố Phán Nhi đi phía trước vốn không chú ý đến những lời xì xào bàn tán ở phía sau, nhưng cho dù nàng nghe được đi nữa thì cũng sẽ không thèm để tâm.
Hồi đó khi đến bái sư, câu đầu tiên sư phụ dạy nàng đó là: “Đi con đường của mình, mặc kệ lời người ta!” Tuy rằng sau đó có bổ sung: “Làm người phải co được duỗi được.
Nhưng thường ngày ta không chọc người, không có nghĩa rằng người khác sẽ không chọc lên trên đầu ta, gặp chuyện như thế đánh thắng được thì cứ mạnh tay mà đánh, đánh không lại cứ việc tiêu sái bỏ chạy.”
Nghe lời sư phụ, Cố Phán Nhi này thậm chí còn trò giỏi hơn thầy, khi đã luyện kỹ năng mềm nắn rắn buông đạt đến trình độ nhất định, da mặt cũng dày đến ghê gớm.
Đi được khoảng chừng hai khắc, Cố Thanh có cảm giác như sụp đổ tới nơi, cô vợ này đúng là quá mạnh mẽ.
“Ngươi đợi ta với!”
Phía sau truyền đến âm thanh giống như tiếng mèo kêu, Cố Phán Nhi quay đầu nghi ngờ nhìn quanh: “Sao vậy?”
Cố Thanh lê cái chân đau đến gần, tức giận lườm nàng: “Ngươi đồ mụ vợ điên tham ăn, làm gì chạy nhanh dữ vậy, phía sau cũng đâu có sói đuổi theo!”
Nhanh sao? Cố Phán Nhi ngẫm lại.
Hình như đâu có?!
“Vậy ta đi chậm chút!” Cố Phán Nhi liếc nhìn chân hắn, quyết định thông cảm cho hắn một chút.
Cố Thanh bị nàng nhìn đến mất hết thể diện, tức giận trong lòng: còn không phải do ngươi mụ vợ điên này hại à!
Chưa thấy người nào như vậy, kê mông lên trên chân người khác vẫn ngủ ngon được cả tối, không chê cấn hay gì.
“Này, nặng lắm không, có muốn ta giúp một tay không?” Hắn biết thừa đống đồ này nặng thế nào, lại nhìn cẳng tay cẳng chân bé tí của bà vợ điên nhà mình, thật sự lo lắng nàng bị đè tan xương mất, không khỏi lải nhải: “Ngươi đúng là, mua nhiều đồ thế làm gì? Cũng chẳng nghĩ xem bản thân có bao nhiêu năng lực, ngươi mang được tất cả về sao?”
Cố Phán Nhi liếc mắt: “Nếu không thì ngươi cho ta hai văn tiền ngồi xe bò nhé?”
“Ngươi mơ đẹp đấy!”

“...”
Cố Phán Nhi trợn mắt: Biết ngay là như thế mà!
Sức lực của khối thân thể này ngược lại rất lớn, cầm chỗ đồ này không hề tốn sức, nhưng sức lực lại không có mối liên quan trực tiếp với sức chịu đựng, mới đi được có nửa đường đã cảm thấy mệt muốn đứt hơi.
Mặc dù ngoài miệng Cố Thanh nói không đồng ý, nhưng thật ra ánh mắt lại dáo dác nhìn ngó trước sau, nhỏ giọng lầm bầm: “Thôn ta gần chợ như vậy, tìm đâu ra xe bò đây.
Dẫu sao cũng đi tầm ba khắc là đến, ai lại muốn tiêu tiền kia chứ.
Hơn nữa, bò này cũng quý, sắp phải cày bừa vụ xuân, mấy ai đem ra để đánh xe chứ.”
Nói xong hắn liếc xéo Cố Phán Nhi: “Hay là ngươi nghỉ ngơi chút đi?”
Mặc dù Cố Phán Nhi mệt, nhưng lại không định nghỉ ngơi, một chút mệt mỏi này chẳng thấm tháp gì với nàng cả.
Lúc trước khi tu hành, việc bình thường nhất chính là luyện tập liên tục cho đến một chút khí lực cuối cùng đều bị vắt khô, mệt như chó chết, sau đó còn phải cắn răng chống đỡ ngồi xếp bằng vận khí.
Nhưng nhìn Cố Thanh càng đi càng tập tễnh, nàng do dự một chút, vẫn dừng lại.
Buông hai túi lương thực lên đám cỏ khô ven đường rồi đặt mông ngồi xuống đất, để vải vóc ở trên đùi, vải chưa nhuộm có màu vàng xám, màu thật nhạt, nhìn từ xa còn ngỡ là màu trắng.

Thật ra Cố Phán Nhi cho rằng màu này không xấu, ít nhất còn đẹp hơn không ít so với bộ đồ sờn rách đến không nhìn ra màu gốc mà nàng đang mặc.
Muốn nhuộm màu cũng không khó, trên núi chắc là sẽ có thuốc nhuộm thực vật, đi tìm là được.
Thật ra bản thân Cố Phán Nhi thích màu đen, nhưng có vẻ những người ở đây không chuộng màu đen lắm, đặc biệt là nhuộm vải bông thành màu đen, nàng không bảo đảm nếu mình nhuộm đen cuộn vải này, có phải tiểu tướng công sẽ liều mạng với nàng không.
Không thể nhuộm đen, thì nhuộm màu xanh lá cũng được, mặc lên núi còn có thể lừa gạt thú dữ.
Tốt nhất là may thành quần áo rồi nhuộm màu, mỗi người một màu không ai giống ai.
“Này, con mụ điên, đồ điên… ta nói này con mụ điên, ngươi mệt quá nên ngốc rồi à?” Cố Thanh và Cố Phán Nhi cũng xem như là cùng nhau lớn lên, nhưng Cố Thanh không hiểu rõ Cố Phán Nhi, trong trí nhớ của hắn, mụ vợ điên này vô cùng trầm tĩnh, mỗi lần nhìn thấy, nàng đều đang làm việc, làm mãi không xong.
Nói nàng ngốc thì hình như không quá ngốc, nhưng tuyệt đối không điên như bây giờ.
Cố Phán Nhi đang suy tư, không để ý Cố Thanh đang gọi mình, nàng không nghe rõ mấy lời trước đó Cố Thanh gọi mình, nhưng đoạn sau thì nàng lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Đôi mắt đảo tròn, lông mày nhướn nhẹ, vẻ mặt trêu tức: “Ta vốn là đứa ngốc, cưới phải bà vợ ngốc, có phải ngươi cảm thấy vô cùng buồn bực, vô cùng muốn tháo thắt lưng ra treo cổ tự vẫn không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.