Cô Dâu Nhà Nông Bưu Hãn

Chương 14: Con Mồi Bắt Được 2





“Tránh ra, không có phần của ngươi!”
“Lấy đồ của ngươi là cho ngươi thể diện, Đại Nha ngốc, đừng có cho mặt mũi còn không biết xấu hổ!”
Cố Phán Nhi một tay nắm một người, một tay cầm liềm, không có bàn tay thứ ba để chặn, khi Cố Nhị Nha nhào tới, nàng kéo Cố Thanh lùi về đằng sau mấy bước.
Cố Nhị Nha thấy Cố Phán Nhi còn định trốn, nhớ tới chuyện trước đó, lại càng khó chịu.
Thứ khác có thể là do mình cướp, nhưng vòng tay kia rõ ràng là do Đại Nha ngốc tự cởi ra đưa cho mình, tuy rằng mình cũng dùng chút thủ đoạn, nhưng nếu như nàng không cho, mình cũng không tiện đeo!
Giờ thì hay rồi, không chỉ vòng tay không có, còn chọc bẩn một thân.
Cố Nhị Nha cảm thấy bản thân chắc chắn bị hù sợ, cho nên mới cho rằng Đại Nha ngốc này trở nên đáng sợ, rõ ràng nhìn ra làm sao đều là dáng vẻ ngốc nghếch kia.
Nàng vừa nghĩ vậy, lập tức kêu lên: “Cố Đại Nha ngươi trốn cái gì mà trốn, ta nhìn xem trong sọt của ngươi đựng cái gì, đó là cho ngươi thể diện.”

“Ai cần thứ thể diện nát của ngươi chứ, không da không mặt, còn tưởng rằng đáng giá bao nhiêu.” Cố Phán Nhi vừa né lại trốn, thật sự phiền chán, dứt khoát đạp một cước, mặc dù không dùng lực bao lớn, nhưng vẫn đá Cố Nhị Nha đến lùi lại đằng sau vài bước, gần như ngã quỵ.

“Tên ngốc Cố Đại Nha ngươi lại dám đá ta!” Cố Nhị Nha che bụng bị đá trúng, sắc mặt không dám tin, phải biết bình thường Cố Đại Nha thấy nàng cứ giống như chuột thấy mèo vậy, nào dám làm gì.
Cố Phán Nhi nhíu mày, giơ lưỡi liềm lên: “Đá ngươi thì làm sao? Qua đây, ta đánh ngươi!”
Cố Nhị Nha thấy vậy thì co rụt cổ lại, nhớ đến chuyện hồi sáng, người trong nhà đều nói Cố Đại Nha điên rồi, lúc này trong lòng nàng cũng hơi hoảng sợ, nhưng nếu cứ bỏ qua cho đối phương như vậy thì trong lòng lại không phục, vừa rồi nàng thấy trong sọt của Cố Đại Nha có gà rừng, vừa liếc mắt nàng đã nhìn thấy rõ ràng, không chỉ có một con gà rừng.
Đối phương hại bọn họ ra thành như vậy, chẳng lẽ không nên bồi thường sao? Dù sao đâu chỉ có một con gà.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Nhưng thấy dáng vẻ không nghe lời của Cố Phán Nhi, Cố Nhị Nha cắn chặt răng, quay đầu chạy về phía nhà, tìm viện binh đến.
Chân mày đang nhíu lại của Cố Phán Nhi thả lỏng ra, trong lòng thầm mắng một câu “cái thứ chỉ nhớ ăn không nhớ đòn”, nàng kéo Cố Thanh tiếp tục đi về nhà, không hề để ý đến lời nói của Cố Nhị Nha.
Cố Thanh vẫn luôn lạnh lẽo nhìn, còn tưởng rằng nữ nhân ngốc nghếch này sẽ sợ hãi, giao tất cả con mồi ra.
Dù sao hai nhà cũng là hàng xóm, hắn cũng hiểu rõ ít nhiều về vài chuyện xấu xa giữa nữ nhân ngốc này với Cố Nhị Nha, cho nên khi nhìn thấy Cố Nhị Nha, trong lòng hắn cũng tiếc nuối, nghĩ rằng những con mồi kia chắc chắn không giữ nổi.
Ai ngờ tình huống lại thay đổi bất ngờ, nữ nhân ngốc này trở nên thông minh, cũng tàn nhẫn hơn.
Nghĩ đến chuyện sáng nay, hắn nhíu mày lại, chẳng lẽ thật sự là kẻ ngốc biến thành kẻ điên sao?
Nhưng tại sao hắn lại cảm thấy khi nữ nhân ngốc này điên lên lại không hề đáng ghét mà còn dễ thương.
Dễ thương? Sao hắn lại có ý nghĩ điên rồ này?! Trái tim Cố Thanh run rẩy.

“Nhị Nha không thực hiện được lại còn bị ngươi đá một cái, nhất định sẽ về mách tội, đến lúc đó ngươi định làm gì?” Mặc dù trong lòng hắn cũng không quá thích người vợ này lắm nhưng Cố Thanh vẫn mở miệng nhắc nhở, dù sao hắn càng muốn nhìn xem phản ứng của Cố Phán Nhi.
“Mách thì cứ mách đi, một người đến ta đánh một người, hai người đến ta đánh cả đôi!”
“Nếu người đến là cha nương ngươi thì sao? Ngươi cũng định đánh à?”
“...!Cái đó… nói sau đi!”
Cố Thanh cười nhạo, sắc mặt khinh thường, dáng vẻ như Cố Phán Nhi chỉ nói láo là giỏi.
“Nói thật, dáng vẻ như ngươi bây giờ thật sự rất đáng ghét.” Nếu không phải trong tay còn đang cầm lưỡi liềm, Cố Phán Nhi thật sự muốn tát hắn một cái, dáng vẻ hiện giờ của thằng cha này thật sự rất đáng đánh đòn.
“Hừ, đáng ghét cũng là tướng công của ngươi, đừng quên ta tốn ba trăm văn tiền mua ngươi về!”
“Đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?”
“Không được!”
“...”

Cố Phán Nhi trợn trắng mắt, ngàn vạn từ muốn nói bị hai chữ này chẹn họng, cảm giác cả người đều khó chịu.
Tên tiểu tướng công thiếu đòn này, phải chấn thê cương!
Vừa vào cổng đã bị An thị đang cho gà ăn ở trong sân đổ nát phát hiện ra, mặc dù đôi mắt của An thị không tốt nhưng vẫn mơ hồ nhìn thấy hai người nắm tay đi vào cửa, ánh mắt lập tức sáng lên, cong môi nở nụ cười.
Mặc dù cười nhưng nước mắt nàng lại tí tách rơi xuống là có chuyện gì?
“Nương, sao nương lại khóc? Không phải đã nói nương không được khóc sao? Đại phu nói, nếu lại khóc thì mắt sẽ không nhìn thấy gì nữa.” Cố Thanh hất tay Cố Phán Nhi ra, lập tức chạy đến, lau nước mắt cho An thị.
Quái quỷ, hắn lại nắm tay con mụ điên này suốt quãng đường!
An thị vừa khóc vừa cười: “Nhi tử, nương không sao, nương thấy con và Đại Nha chung đụng rất tốt nên vui vẻ trong lòng.”
Cố Thanh ngẩn người, đúng là hắn và Cố Đại Nha đã nắm tay cả đường đi về, ngay cả khi gặp Cố Nhị Nha cũng không buông ra, vốn dĩ hắn không cảm thấy làm sao, nhưng khi nghe An thị vừa khóc vừa nói vậy thì lập tức mặt hắn nóng lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.