Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 53: Đàn ông tốt chính là khi có người mắng người phụ nữ của anh ta tại sao lại không hiểu chuyện, cố tình gây sự như




Editor: Xám
Khác với chính sách thủ đoạn mạnh mẽ của Mộng Yểm, phương pháp trước sau như một của Hà Xử Phong Lưu là dụ dỗ bằng lợi ích.
Mấy chữ "Mục tiêu ‘Thiên Kiều Bá Mị’, tiền thưởng 50 vạn / lần" đoan đoan chính chính xuất hiện trong kênh Bang phái, khiến cho những con dơi đen cần tiền không cần mạng kia nghe thấy tin lập tức hành động. Lại thêm hệ số độ khó giải quyết mục tiêu không cao, người tham gia rất đông, một lát sau đã bao vây thành Vạn Hoa rất chặt chẽ.  
Cô nương xui xẻo bị treo giải thưởng chính là vị vừa mới giết chết Liên Cơ ngay lập tức, nữ Triệu hoán sư cấp 126 của Thần tộc, thành viên bang phái Quang Diệu Vạn Thế. Thấy bị người ta truy sát, Thiên Kiều Bá Mị vội vã chạy vào trốn trong thành Vạn Hoa mà bang phái chiễm lĩnh, không dám ra khỏi thành một bước nào nữa.  
Khi Liên Cờ và Hà Xử Phong Lưu đến, bang chủ Hàng Đêm Sênh Ca của Quang Diệu vô cùng bất đắc dĩ đứng ở bên ngoài cổng thành cầu xin: "Phong Lưu, nể mặt tôi, cô ấy là muội muội của tôi. Tôi đã hỏi cô ấy chân tướng câu chuyện rồi. Bình thường cô ấy cũng không gây chuyện đâu, hôm nay nhìn thấy lão bà của anh giết pháp sư trong đội bọn họ nên mới ra tay."
Suýt chút nữa Hàn Đan đã ngã ngửa ra. Theo cách nói của anh ta, mình lại biến thành kẻ ác ra tay trước, mà cô nàng lại là anh hùng vì cứu đồng đội nên bị ép ra tay, chịu oan ức vậy.  
"Chỉ nghe lời nói của một bên đã phát ngôn bừa bãi rằng làm rõ chân tướng câu chuyện, có phải hơi qua loa một chút rồi không?"
Thấy người nói chuyện là Liên Cơ, lông mày Hàng Đêm Sênh Ca nhíu lại, lại tăng thêm mấy phần chán ghét với cô gái áo đỏ này, vì ngại binh đến dưới thành của Ám Các, dằn lại tính khí đáp: "Rương báu U Minh chỉ có một chiếc, tranh đoạt cũng là chuyện không thể chê trách, nếu như bọn họ đã thua rồi, cô cũng nên lòng dạ rộng lượng tha thứ cho bọn họ một lần đi."
"Ý của bang chủ là nói tôi bụng dạ hẹp hòi, đã được lợi còn gây sự sao?"
"Tôi không có nói như vậy, chỉ có điều Ám Các và chúng tôi vẫn luôn hòa thuận, hôm nay lại náo loạn thành thế này......" Anh ta ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tôi thật sự không nghĩ ra còn có lý do nào khác." Anh ta vừa nói xong, chỉ thấy đột nhiên mấy mũi nhọn màu bạc cực nhỏ xẹt qua nhanh như gió, đâm thẳng vào ngực anh ta, mà Hàng Đêm Sênh Ca lại kêu thảm một tiếng, ngã ngay xuống đất. 
Không ngờ đối phương không hề báo trước đã bắt đầu động tay, rất nhiều thành viên bang phái của Quang Diệu Vạn Thế từ trong thành ào ra ngoài, vây quanh người bang chủ của bọn họ. Các sát thủ của Ám Các lại rút kiếm ra khỏi vỏ bước vào trạng thái công kích, khung cảnh tráng lệ khí thế kinh người. 
Hai phe giằng co dưới thành, giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Cú đêm trên vai vỗ cánh, phát ra một tiếng kêu to sắc bén. Trên lòng bàn tay của Hà Xử Phong Lưu, ba lưỡi dao sắc kích cỡ phiến lá bay lượn xung quanh, giống như mấy con cá bơi lội. Bộ áo đen và cái tên lại đỏ thêm vài phần kia lộ ra ớn lạnh thê lương dày đặc, khi mở miệng lại mang theo một chút lười biếng yêu dị.   
"Đừng nói trước đây cô ấy bị các người giết, cho dù là cô ấy buồn, muốn giết mấy người cho vui, tôi cũng nghe theo cô ấy."
Những lời này vô cùng phóng túng, khi được các phóng viên truyền lại trên kênh Thế giới, lập tức khiến cho tất cả ồ lên và nhanh chóng lan truyền. Cánh đàn ông đều tỏ ý dám chắc là Hà Xử Phong Lưu bị sắc đẹp của Liên Cơ mê hoặc, mới thất thường thế này. Cánh phụ nữ lại rất ghen ghét với Liên Cơ khiến người ta chán ghét kia, lại càng tăng thêm tình cảm hâm mộ với Hà Xử Phong Lưu, câu nói ấy cũng có một độ trở thành “Thổ lộ động lòng nhất” của tất cả người chơi nữ.   
Hàn Đan yên lặng nhìn màn hình, không biết vì sao hốc mắt có chút cay cay.  
"Anh vì sự xúi giục của một người phụ nữ đã xuất binh với chúng tôi, quá khiến người ta thất vọng rồi!" Hàng Đêm Sênh Ca tức giận tột cùng. Bàn về thực lực của bang phái, Quang Diệu tuyệt đối không phải đối thủ của Ám Các, trước đó bởi vì quan hệ của Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ và mấy cô nương trong Quang Diệu không tệ, cho nên chung sống hòa bình với nhau thành bạn bè, nhưng bang chủ Hà Xử Phong Lưu của Ám Các hiện giờ đã đổi tính, những giao tình đó đã sớm vứt sang một bên rồi.    
"Cần cho các người mười phút chuẩn bị rồi mới bắt đầu đánh không?" Thất không nhịn được chen vào nói.
"Các người muốn giết tôi cũn được, đừng ức hiếp những người khác trong bang chúng tôi!!!" Đoạn mở đầu đến đây, cuối cùng nữ chính cũng xuất hiện. Thiên Kiều Bá Mị mặc một bộ váy ngắn màu lục nhạt xuất hiện ở trước mặt mọi người, dáng vẻ thấy chết không sờn.
"Phu nhân, qua đó đánh." Hà Xử Phong Lưu vỗ cánh, ánh sáng bạc sắc lẹm trong tay bay vút lên, bổ sung nửa câu: “Anh xem ai dám đánh trả."
Mà đúng lúc này, một bóng dáng màu vàng nhẹ nhàng đi tới, đứng ở bên cạnh Thiên Kiều Bá Mị, lại là Mẫu Đơn Vọng Nguyệt đã lâu không gặp.  
"Liên Cơ." Cô ta gọi: “Tôi không biết các người có hiểu lầm gì, tuổi Thiên Thiên còn nhỏ không hiểu chuyện lắm, cô có thể tha thứ cho cô ấy một lần không, dù sao luyện một nick đến cấp bậc này cũng không dễ dàng.” Hai người cùng là Triệu hoán sư của Thần tộc, xem ra có một chút giao tình. 
"Tại sao cô lại cho rằng tôi muốn luân bạch* cô ta?" Liên Cơ vẫn luôn im lặng nói ra một câu, khung cảnh lập tức tĩnh lặng. 
*luân bạch: chỉ nhân vật trong trò chơi bị người ta giết liên tục, giết đến mức số cấp về 0, võ công, trang bị đều mất hết. 
"Vậy cô còn muốn làm gì? Tôi nói rồi, đừng giận lây sang người của bang chúng tôi, tùy cô giết mấy lần." Thiên Kiều Bá Mị tiếp tục làm bộ hiên ngang lẫm liệt.
"Tôi đứng nửa ngày rồi, chân đã mỏi, cũng không có hứng thú động tay với cô. Nhưng có mấy câu vẫn phải nói." Hoa yêu áo đỏ lóa mắt với tư thế oai hùng hiên ngang: “Thứ nhất, loại kỹ xảo kẻ ác tố cáo trước dựa vào bẻ cong sự thật này, gạt được chốc lát mà không gạt được cả đời; thứ hai, màn kịch xả thân thủ nghĩa vẫn đóng chưa tốt, ngộ nhỡ đụng phải kẻ thích cáo mượn oai hùm bỏ đá xuống giếng như tôi, xúc động luân bạch cô thì muốn khóc cũng không kịp; thứ ba, đừng bao giờ nhập nhằng với đàn ông đã lập gia đình, làm được đương nhiên là tốt, không làm được sẽ bẽ mặt đấy."
Trên chiến trường im lặng giây lát, Tuyết Nha rất không phúc hậu cười ra tiếng. Cô gái này, bản lĩnh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe thật sự không thể khinh thường được, lần này ngay cả Mẫu Đơn Vọng Nguyệt cũng dính dáng rồi.    
"Cô có ý gì!" Thiên Kiều Bá Mị tức giận nghiến răng.
"Mặc dù tính che phủ của cánh đồng rơm rạ bên ngoài thành Vạn Hoa tốt, nhưng phong cảnh thật sự chẳng ra sao, cô hiểu mà." Cô nói một nửa giữ lại một nửa, càng khiến người ta suy nghĩ liên miên. Kênh Thế giới rơi vào bàn luận nóng sốt, trong cơn giận giữ phu nhân chính quy của Hàng Đêm Sênh Ca đã giận giữ logout.
Hàn Đan đung đưa đôi chân, cong khóe miệng. 
Đáng đời. Trước đó tình cờ nhìn thấy hai người ăn nói mờ áp ôm ôm ấp ấp ở ruộng hoa, tưởng là một đôi tình nhân, không ngờ hôm nay nhìn thấy danh hiệu đeo trên đầu Hàng Đêm Sênh Ca lại là phu quân của cô gái khác. Lòng dạ cô không xấu nhưng cũng không phải kiểu người Thánh Mẫu lấy đức báo oán, huống hồ một nam một nữ kia thật sự khiến cô nhìn không thuận mắt, bây giờ khiến cho đám quần chúng khinh thường, cũng xem như là xả giận rồi.  
Lời nên nói đã nói xong rồi, nội tình nên vạch trần cũng vạch trần rồi, nên tắm rửa đi ngủ, cô quay đầu lại nở nụ cười phong tình vạn chủng: "Phu quân, chúng ta về nhà thôi."
"Cứ về như vậy?"
"Ừ."
"Nương tử thật là dịu dàng săn sóc thiện lương hiền thục." Hà Xử Phong Lưu phát triển những lời buồn nôn kia đến tận cùng, ôm cô trong lòng, lại cứ như vậy vỗ cánh bay đi.  
"Dựa vào ——" Thất tức giận nói: “Triệu tập nhiều người như vậy là đến làm đội cổ động viên sao?"
Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: "Quả nhiên cậu vẫn chưa hiểu rõ cậu ta."
Tuyết Nha: "Xem thử kênh Bang phái của cậu đi."
Thất cúi đầu nhìn, phát hiện Hà Xử Phong Lưu đã để lại tám chữ. 
—— Thủ đoạn bất hạn, thưởng kim bất biến.
(Thủ đoạn không giới hạn, tiền thưởng không thay đổi.)
Nhìn những bóng dáng lướt qua bên cạnh mình, đánh về phía Thiên Kiều Bá Mị, anh oán thầm một câu: Thằng nhãi này xuống tay thật ác độc.  
Đêm hôm đó, Hàn Đan rất bất ngờ nhận được thông báo phỏng vấn đến từ hai công ty. Một là công ty tư doanh loại vừa nhỏ, còn có một công ty là công ty tập đoàn thực lực hùng hậu, chức vị đều là trợ lý hành chính, thời gian phỏng vấn đều vào chín giờ buổi sáng ngày hôm sau.    
Cô trầm ngâm nhìn thông báo ở phong bì thứ hai. Bởi vì không tự tin, cô chùn bước trước công ty tập đoàn lớn thế này, hoàn toàn không gửi sơ yếu lí lịch đi. 
Vậy thì sẽ là ai?
Có sơ yếu lí lịch cá nhân tường tận của mình, biết tình trạng thất nghiệp hiện giờ của mình, biết rõ chức vị ứng tuyển của mình, người sẽ ra tay làm chuyện này......
Cô cúi mắt.
Nghĩ đến cái tên đó, trong lòng giống như vô cớ nổi gió. 
Vì thế, bóng cây dao động, nước lặng gợn sóng.
Cân nhắc nhiều lần, ngày hôm sau Hàn Đan dậy thật sớm, trang điểm nền nã, chọn bộ quần áo phù hợp, rảo bước tiến đến công ty thương mại tên là “Xương Vinh”. Điều khiến cô bất ngờ là, quy trình phỏng vấn vô cùng đơn giản, chỉ hỏi tượng trưng vài câu, đã cho cô biết ngày mai có thể đến đi làm, thử việc ba ngày. Cả quá trình không quá hai mươi phút, Hàn Đan bị “hiệu suất cao” này dọa sợ, lập tức này sinh nghi ngờ với tính chuyên nghiệp của vị HR* kia.     
*HR: quản trị nhân sự.  
Cô theo một trợ lý hành chính khác đi xung quanh xem thử, trong lúc nói chuyện mới biết quản lý nhân sự là cháu của ông chủ, bên trong họ hàng dây dưa phức tạp.Vị trợ lý họ Bàng trẻ tuổi kia nghe nói tửu lượng của cô không tốt bèn che miệng mà cười, nói: "Vậy ngày tháng sau này của cô cũng không dễ chịu rồi".
Khi biết được mấy cô gái của bộ phận hành chính thường xuyên bị kéo ra ngoài tiếp khách, đột nhiên cảm thấy phân công công việc lộn xộn. Cô biết loại công ty tư doanh có tính chất gia tộc này hoàn toàn không thể so bì với công ty lớn nhiều năm, nhưng lại không khỏi sinh lòng mất mác, trong lúc này có chút sụt sùi.     
Đi ra khỏi Xương Vinh, cô mua ly cà phê, ngồi ở trên băng ghế của công viên nhìn bồ câu đến mê mẩn. Lúc này di động vang lên, cô do dự một chút, mới nhận.  
"Đang ở đâu?"
Giọng nói đã lâu không không thấy đó khiến cô hoảng hốt trong chốc lát, theo bản năng ngoan ngoãn đáp: "Công viên Vân Hải."
"Ở đó chờ tôi." Nói xong lập tức cúp máy. 
Trong lòng Hàn Đan hối hận, hận mình bị nô dịch quen rồi, rõ ràng đã từ chức lâu như vậy, vừa nghe thấy giọng nói của anh đã theo phản xạ có điều kiện lập tức chấp hành. Muốn đứng dậy rời đi, cuối cùng vẫn ngồi nguyên tại chỗ. 
Anh vừa xuất hiện trong phạm vi tầm mắt đã thu hút sự chú ý của cô, vẫn là dáng vẻ thu hút chú ý của người khác như thế, vẻ lạnh lùng giữa lông mày khiến nhìn anh có một khí chất ngạo nghễ với đời.  
Thẩm Luật người mặc áo sơ mi kẻ caro xám trắng đi qua bãi cỏ, ngồi ở bên cạnh cô.  
"Tôi cho rằng em sẽ không gặp tôi." Anh mở miệng.
"Tổng giám đốc Thẩm tìm tôi có việc gì?" Cô cười nhạt.
Trước đây cô cười cong mắt, ngặt nghẽo ngả nghiêng với dáng vẻ không tim không phổi, A Khiết thường nói cô ngốc. Sau này đi làm cười lấy lệ đã lâu, đã luyện được nụ cười giả dối, ôn hòa nhưng lại xa cách.  
"Gần đây ổn không?" Dường như lúc anh mở miệng có chút do dự. 
"Rất ổn, tổng giám đốc Thẩm tìm tôi gấp như vậy là có việc gì?"
Chào hỏi nho nhã lễ phép, vội vã nói thẳng vào chủ đề chính, giống như một bức bình phong vô hình, ngăn cách anh ở nơi xa xôi. 
"Sơ yếu lí lịch của em là nặc danh gửi đi, có lẽ đối phương cảm thấy em sẽ phù hợp với vị trí lựa chọn nên mới thông báo em đến phỏng vấn. Tôi không hề làm bất cứ chuyện gì dư thừa, cho nên em không cần kiêng dè. Hạn chót phỏng vấn của bọn họ là mười giờ, bây giờ đến vẫn còn kịp." Anh nói rõ mục đích đến. 
"Cảm ơn đã lo lắng, trên thực tế, tôi đã tìm được công việc rồi."
"Lúc nào?" Anh có chút bất ngờ. 
"Vừa rồi đã qua phỏng vấn, là một công ty tư doanh."
Anh im lặng giây lát rồi nói: "Mấy năm nay tập đoàn Thượng Húc không ngừng gây dựng được danh tiếng tốt trong ngành, đối với em mà nói, ở đâu càng phù hợp càng có chỗ phát triển, hẳn là không khó đánh giá."
"Tôi chỉ muốn thách thức hoàn cảnh mới một chút, bắt đầu tất cả lại từ đầu." Cô trầm tĩnh như nước.
"Đây là một lý do tốt, khiến tôi không thể phản bác lại." Anh cười khẽ, có chút bất đắc dĩ. 
"Vậy thì, nếu như không còn chuyện gì......"
"Hàn Đan." Giọng nói của anh hơi chua chát, mang theo chần chừ: “Tôi nợ em một câu xin lỗi, cho nên vẫn luôn muốn bù đắp một chút, nhưng tôi muốn em cho tôi một cơ hội."
"Những chuyện đó đều đã qua rồi, không đáng để ở trong lòng. Tổng giám đốc Thẩm không cần cảm thấy day dứt, cũng không cần phải bù đắp gì cả." Cô cười nhạt nhắc lại: “Thật sự không cần."
Sắc trời xanh thẳm, mây như lụa mỏng. Trong hồ nước nhỏ của công viên, lá sen nối liền, gió mát lướt qua, mơ hồ mang đến mùi hương nhàn nhạt. Có em bé cười đùa chạy nhảy, trong tay cầm dây diều rất dài.  
Trên băng ghế chất gỗ màu trắng, cuối cùng hai người dừng lại trong quan hệ “Cấp trên và cấp dưới trước đây”. 
Bóng cây loang lổ che khuất ánh sáng trong mắt anh, cảm xúc nhìn không rõ đang bị ẩn giấu trong đó, nỗi bi thương ngưng tụ giống như ngọc đen.   
Nếu như chỉ là day dứt, tại sao lúc nhớ tới cô lại có cảm giác chờ mong.
Nếu như chỉ là day dứt, tại sao khi gặp lại lại có chút vui mừng. 
Thấy khanh mạnh khỏe, ta cũng yên tâm, thì ra là cảm giác như thế.
"Tôi tiễn em." Anh không phân trần cầm lấy túi xách của cô.  
"Không cần......"
"Đúng lúc thuận đường." Anh kiên trì.
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, chợt nói khẽ: "Vậy cảm ơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.