Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 37:




Editor: Xám
Hai câu này đã thành công thức tỉnh tất cả người chơi đang mệt mỏi buồn ngủ.
Điểm bất ngờ có hai.
Thứ nhất người nói là rồng thần Mộng Yểm thấy đầu không thấy đuôi.
Thứ hai là hai câu đó đã thay đổi hình tượng tà ác máu lạnh trước đây, lộ ra nhu tình vạn trượng.
Trong khi hoài nghi ánh mắt của mình, mọi người vừa nhìn chằm chằm cột đối thoại, rất sợ bỏ lỡ từng con chữ xuất hiện kế tiếp, vừa xì xào bàn tán, thảo luận tin tức cấp quan trọng mới ra lò này. Chỉ có điều ai cũng không có gan xen mồm vào hiện trường cầu hôn lung linh mờ ảo của thủ lĩnh sát thủ, vì vậy nhao nhao chiến đấu liên tục ở khắp nơi bằng cách trao đổi khác, vào lúc này kênh đối thoại kín người chật chỗ.
Đương nhiên trọng điểm sự chú ý của mọi người rơi vào người vị nữ chính còn chưa lộ mặt kia, đủ loại kịch bản ùn ùn xuất hiện.
Lúc này, Liên Cơ ở trên cây cầu Một Bước Tương Tư chưa hề nhúc nhích.
Ánh mắt Hàn Đan dời từ người mỹ nhân tóc vàng đến chỗ Hà Xử Phong Lưu.
Mái tóc bạc nhuộm ánh trăng, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lùng không nhìn ra được chút cảm xúc nào, chỉ có đôi mắt màu tím sậm kia vẫn lặng lẽ nhìn chăm chú, giống như đang đối mắt với cô.
Khoảng cách trong cái nhìn đó đã cách xa thành bờ bên kia.
Thời gian trở nên mơ hồ chậm chạp, hồi ức giống như chim bay vút qua không trung, vỗ cánh để lại một đường quỹ tích trong suốt.
Trong cuộc gặp gỡ vội vàng này, là ai bức tôi vào cảnh không thể lùi lại như vậy?
Thế nhưng kỳ lạ là, không hề cam lòng nhưng lại không có dũng khí chất vấn.
Bởi vì anh chưa từng cho lời hứa hẹn, mà thứ “giữa” chúng ta cũng chỉ là một cuộc giao dịch cô tình tôi nguyện.
Rõ ràng đã biết rõ, nhưng những mất mác trong lòng lại càn rỡ mọc lên giống như cỏ dại.
Hàn Đan cười tự giễu, cuối cùng ngón trỏ trên con trỏ chuột đã nhấn xuống.
Khi sự căng thẳng trong thời gian dài qua đi, Liên Cơ bước lên bước đầu tiên về phía Mộng Yểm, Hà Xử Phong Lưu cũng di chuyển lên phía trước một bước nhỏ, sau đó gượng gạo dừng lại, nhìn bóng dáng màu đỏ đi về phía bên kia đầu cầu, càng đi càng xa.
Cô gái áo đỏ đứng lặng cách trước mặt Mộng Yểm một bước.
Thật lâu sau.
Khi nhắc nhở hệ thống "Thế nhưng hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, giấy hoa đào trong tay người chơi [ Liên Cơ ] đã bị tiêu hủy" xuất hiện trên kênh Thế giới, mọi người mở rộng tầm mắt biết được Hoa yêu kia đã đưa ra lựa chọn rồi.
Người tiếc cho hai người cũng có, người mắng Liên Cơ ra vẻ cũng có, người bận tám đủ loại lời đồn cũng có.
Mà những chân tướng viết ở kênh Mật ngữ giống như chìm vào rương báu biển sâu, không ai biết được.
Ngoài Mộng Yểm.
—— Tôi chưa từng nghĩ sẽ nhận được món quà đặc biệt thế này, chưa từng nghĩ sẽ có người đánh đàn chờ tôi, cũng chưa từng nghĩ sẽ có khoảnh khắc động lòng vì anh như vậy. Cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho tôi.
—— Mặc dù em thừa nhận đã động lòng, nhưng vẫn đứng ở bên ngoài một bước.
—— Như anh thấy đấy, tôi không thể nắm chắc trái tim anh ấy. Nhưng tôi sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa tôi đã đưa ra, trước khi anh ấy vứt bỏ tôi sẽ không rời đi. Cho nên......
—— Tôi luôn suy nghĩ lý do em có thể sẽ từ chối tôi, nhưng không ngờ lại là cái này
—— Rất xin lỗi......
—— Nếu như biết rõ kết quả là bi thương vẫn muốn kiên trì nhìn đến cùng sao?
—— Chỉ cần đóng trái tim lại là được, cho dù nhìn thấy gì cũng sẽ không đau.
—— Được, chỉ mong em làm được. Tôi hi vọng sau khi em từ chối Mộng Yểm, cũng sẽ không từ chối người bạn Mặc Thiên Ẩn này.
—— Đương nhiên sẽ không rồi.
—— Nhớ lấy, cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì, cũng có thể đến tìm tôi.
—— Được.
Anh để lại trên kênh Thế giới một câu "Khúc nhạc này không thể đàn hết, như vậy cũng tốt, ít nhất tôi có lý do để chờ đợi" sau đó xoay người rời đi.
Cửu Quỷ biến mất không một tiếng động, cũng không thấy Mẫu Đơn Vọng Nguyệt nữa.
Trên cây cầu gỗ của thành Vĩnh Dạ trống trải, chỉ còn lưu lại một bóng dáng màu đỏ mảnh khảnh. Gió dần to lên, áo đỏ phần phật, giống như một đóa hoa sắp nở thành đồ mi* nhưng lại lung lay sắp đổ.
*đồ mi: Đồ mi hay còn gọi trà mi, hải đường, dum lá hoa hồng là một loài cây bụi nhỏ có gai nhọn thuộc chi Mâm xôi của họ Hoa hồng.
Người đàn ông chậm rãi đi đến bên cạnh cô rồi lặng lẽ đứng lại.
"Ở lại vì thỏa thuận?"
"Chẳng lẽ còn nên vì cái khác sao?" Cô hỏi ngược lại.
"Em thích anh ta?" Hà Xử Phong Lưu hỏi.
Hôm nay người hỏi câu này thật là nhiều. Hàn Đan không nhịn nổi cười.
"Anh thích cô ta sao?" Cô gõ từng chữ lên màn hình.
Những câu hỏi đưa ra này giống như hai con nhím kề sát nhau từng bước một để thăm dò lẫn nhau.
"Cho dù anh ta nói gì với em cũng đừng tin. Còn nữa, tốt nhất đừng gặp anh ta." Hà Xử Phong Lưu cũng không đáp lại.
"Anh ghét anh ấy, là vì anh ấy thắng được Mẫu Đơn Vọng Nguyệt?"
"Anh nhớ đã từng nói với em, người thích và thua mất cô ta đều là Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ, cậu ta đã dùng nick anh."
"Vậy người vừa nãy ôm cô ta và người bây giờ đứng trước mặt tôi cũng là Dạ quân sao?"
"Em đang tức giận?"
Hàn Đan cắn răng: "Thật ra ngay cả Dạ anh cũng hoàn toàn thua kém, bởi vì ngay đến thích một cô gái anh cũng không dám thừa nhận!"
Im lặng giây lát.
"Da mặt anh luôn rất mỏng, hết sức nhạy cảm với chuyện bổ nhào vào lòng người khác nói thích đó."
"Hà Xử Phong Lưu!!!" Liên Cơ cô nương bị đâm trúng chỗ hiểm rống lên.
"Không cần đọc tên anh tình cảm như vậy đâu."
Mắt thấy đã lạc chủ đề ban đầu nghiêm trọng, nhưng cũng không tức giận nổi nữa. Hàn Đan ổn định lại cảm xúc của mình, nói: "Không còn sớm nữa, tôi phải offline rồi. Hai ngày này phải đi công tác, đoán là không online trò chơi được."
"Đợi chút." Hiếm thấy người đàn ông giữ lại.
"Còn có việc gì sao?" Chờ hồi lâu nhưng không thấy động tĩnh gì, Hàn Đan có chút khó hiểu.
"Lần sau, nếu như vẫn có cơ hội lựa chọn, em không cần ở lại vì thỏa thuận đâu. Còn nữa......" Anh hơi dừng lại trong chốc lát: “Cho dù gặp phải chuyện gì, hãy tuân theo trái tim mình."
Sau khi bỏ lại hai câu này, trong danh sách Bạn tốt, ảnh chân dung Hà Xử Phong Lưu tối dần.
Hàn Đan tỏ ra không thể hiểu nổi người nào đó, nhíu mày tắt máy tính đi leo lên giường ngủ một giấc.
Trong góc tường màu than chì của thành Vĩnh Dạ, ba người đang nói chuyện với nhau.
[ Đội ngũ ] Thất: Tên Mộng Yểm kia xuống tay thật ác độc, suýt chút nữa đã thành công rồi, nhất là khi thấy Mẫu Đơn kia đến.
[ Đội ngũ ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Cũng không phải cuối cùng tiểu yêu tinh đã ở lại rồi sao, xem ra vẫn có chút tình ý với Phong Lưu.
[ Đội ngũ ] Thất: Vừa rồi tôi sợ nhảy dựng lên, cho rằng cô ấy muốn chạy theo Mộng Yểm đấy. Ngộ nhỡ...... Đoán chừng chúng ta cũng phải gặp xui theo, nhất là cậu, Dạ háo sắc.
[ Đội ngũ ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ:...... Liên quan gi đến tôi. Tôi đã sớm nghĩ thông suốt rồi, dù sao con bé Mẫu Đơn cũng không thích tôi, tôi khổ luyện tán gái lâu như vậy cũng xem như là uổng công luyện tập rồi. Cũng may hiện giờ danh tiếng hái hoa ngắt cỏ đã cho hết nick của Hà Xử Phong Lưu, tôi cũng tính làm lại tìm một tiểu Loli để bồi dưỡng tình cảm.
[ Đội ngũ ] Tuyết Nha: Vậy rất đáng tiếc, thiếu mất một anh hùng tích cực tham gia sự nghiệp cứu mỹ nhân ở hôn lễ của người ta, chẳng phải là thiếu đi rất nhiều niềm vui đứng ngoài quan sát hay sao.
[ Đội ngũ ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: = = Không được châm chọc! Mỗi lần nhắc đến chuyện đó người kia đều muốn giết chết tôi...... Lúc đó tôi vẫn ôm chút ảo tưởng với Mẫu Đơn cô nương mà.
[ Đội ngũ ] Thất: Lại nói, rốt cuộc hai người kỳ quặc đó xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Nói một câu thích khó khăn đến thế sao?
[ Đội ngũ ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Đúng vậy, nhìn Mộng Yểm người ta cảm xúc mãnh liệt đến mức nào chứ, tim cũng móc ra rồi.
[ Đội ngũ ] Tuyết Nha: Có lẽ sau này mới cảm thấy, bây giờ mới là lúc thích hợp nhất.
[ Đội ngũ ] Thất: Tại sao?
[ Đội ngũ ] Tuyết Nha: Bởi vì lời đã ra khỏi miệng thì khó mà quay về. Nếu như không thể cùng đi đến cuối cùng, cho dù là thích bao nhiêu cũng không có ý nghĩa.
[ Đội ngũ ] Thất: Ý của cậu là cậu ta muốn thỏa hiệp? Vậy vừa rồi bọn họ xuất hiện là vì......
[ Đội ngũ ] Tuyết Nha: Tôi có nói gì không?
[ Đội ngũ ] Thất: Đi thôi, chúng ta đi làm rõ chân tướng.
[ Đội ngũ ] Tuyết Nha: Đi đi, không tiễn.
[ Đội ngũ ] Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Cậu không muốn đi sao?
[ Đội ngũ ] Tuyết Nha: Tôi chưa bao giờ làm chuyện buôn bán lỗ vốn “Tốn tiền của mình để thăm dò chuyện người khác” đó.
[ Đội ngũ ] Hai người:......
Trên hồ Kính trời quang mây tạnh, bao phủ non sông tươi đẹp ở giữa, nhìn không rõ ràng.
Người đàn ông áo xanh ngồi ở chỗ cao của nham thạch bên hồ, một mỹ nhân tóc vàng đứng phía sau không xa.
Khuôn mặt hai người bắt đầu trở nên mơ hồ trong sương mù mờ mịt.
"Cảm ơn." Người lên tiếng đầu tiên là Mộng Yểm.
"Không cần, anh biết đấy, hễ là chuyện anh yêu cầu, em nhất định sẽ làm." Mẫu Đơn Vọng Nguyệt đáp.
"Quan hệ giữa bọn em có thể vì vậy mà bế tắc, không sao ư?"
"Đó là việc của em."
"Nợ em một mối nhân tình, nếu như ở trong trò chơi có cần gì......"
Mẫu Đơn Vọng Nguyệt khẽ cười nói: "A, chỉ cần phạm vi là “trong trò chơi” là có thể sao?"
"Anh sẽ làm hết sức."
"Em chỉ muốn biết, trái tim anh sẵn lòng cho cô ta là thật sao?"
Im lặng lan tràn.
Sương mù trên hồ Kính dần dần tản đi, tất cả xung quanh dần dần trở nên rõ ràng, giống như thế giới cởi lớp vỏ ngoài ra, sạch sẽ sáng trong.
"Xem ra bang chủ đại nhân của Thịnh Yến không trả lời được câu hỏi này rồi, vậy chi bằng đổi cái khác thì tốt hơn." Mẫu Đơn Vọng Nguyệt đưa tay ra triệu hồi phi kiếm: “500 vạn nguyên bảo, ngày mai gửi cho em." Dứt lời, bay thẳng lên trời cao, không quay đầu lại.
Sương mù tan hết. Hắc long khổng lồ bơi lội ở trong hồ, thỉnh thoảng sống lưng dày rộng lộ ra khỏi mặt hồ, thỉnh thoảng lại hòa vào trong hồ.
Trước mặt Mộng Yểm ngồi ngay ngắn bên hồ là ánh sáng yếu ớt lập lòe, tạo nên một cây đàn cổ.
Tay áo dài nhẹ lướt, tiếng đàn trôi chảy.
Dây đàn mảnh nhỏ hóa thành vạn mũi nhọn sắc bén, đánh về phía cự long.
Trong phút chốc, tiếng gào thét của Bích Tuyết Li Long vang vọng khắp các ngọn núi, hù dọa vô số chim chóc.
Gió giục mây vần, bầu trời vừa mới trong xanh đã mù mịt thành màu xám ảm đạm.
Con rồng quay cuồng miệng phun băng sương chân đạp mây đen đến phía anh, thân hình vĩ đại quấn cả người Mộng Yểm ở trong đó, mà tiếng đàn vẫn ung dung như cũ.
Một người một rồng quấn lấy nhau đấu ở một chỗ, cảnh tượng kinh tâm động phách.
Cùng với tiếng gào thét thảm thiết kia, Ly Long ngã thật mạnh xuống hồ, từ từ chìm xuống.
Mà người nọ vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, làm như không thấy với những long châu châu báu rơi đầy trên đất.
Ngón tay thon dài gảy dây đàn, giai điệu dần trở nên dịu dàng hòa hoãn.
《 Nếu như • Tiếc nhau 》.
Khúc nhạc khi nãy còn chưa hết, lúc này đang vang lên bên hồ Kính trống trải. 
Tuyết mịn từ trên trời rơi xuống.
Dạt dào mênh mông rơi khắp trời ngập đất, rất nhanh đã nhuộm lên vạn vật một vầng sáng trắng.
Trong khung cảnh trắng xám này, bộ áo xanh kia giống như thực vật quật cường không muốn chìm vào giấc ngủ, ngạo nghễ đứng yên.
Mặc cho tuyết này bao trùm thế giới trước mặt, cũng bao trùm trái tim.
Tác giả có lời muốn nói:
Kịch hậu trường:
Thất:...... Nam hồ ly, vì sao cậu giam tôi?!
Tuyết Nha: Ừm? Nghe nói cậu đánh thắng ba người Thú tộc ở Tộc chiến?
Bảy: Ha ha, cái tên Dạ ngu ngốc đó không đánh thắng được bọn chúng chỉ biết trốn. Tôi còn tưởng là nhân vật lợi hại cỡ nào, kết quả chỉ là ba Triệu hoán sư tồi, một mình tôi đã xử lý bọn chúng rồi.
Tuyết Nha: Thật là lợi hại đó ~
Bảy: Sùng bái đủ rồi thì thả tôi ra ngoài nhanh một chút!
Tuyết Nha: Ba Triệu hoán sư tổng cộng chín con sủng vật, đã mở ra hình thức Phá hoại, cộng thêm cậu dẫn theo bọn họ chạy khắp nơi, tổng cộng phá vỡ năm nóc nhà, giẫm hỏng ba con đường, đụng gãy hai tấm biển báo, sửa chữa tốn 350 vạn nguyên bảo.
Thất: Á......
Tuyết Nha: Tài khoản cá nhân của cậu chỉ có 300 vạn nguyên bảo, sau khi tịch thu toàn bộ còn thiếu 50 vạn, bang chủ có lệnh, giam lại 5 giờ.
Thất: = = Tiền của lão tử......
Nguyệt Hắc Phong Cao Sát Nhân Dạ: Ngu ngốc, câu cho rằng tôi trốn vì cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.