Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 26: Em mà anh nhìn thấy, là dáng vẻ em muốn để anh nhìn thấy




Editor: Xám
Trong căn nhà nhỏ đèn điện sáng trưng.
"A a a —— Cánh tay bầm tím rồi! Cái đám khốn kiếp kia lại dám bắt cóc mình về như vậy!" A Khiết tắm xong, diễn dáng vũ trụ nhỏ bùng nổ với cái gương.
"Ừm......" Hàn Đan nằm bò trên gối, không buồn nhúc nhích một cái.
"Rốt cuộc vừa rồi hai người ở trong thang máy đã xảy ra chuyện gì vậy?" A Khiết kiên quyết dựng cô dậy khỏi giường."Sao mắt của cậu lại sưng lên như vậy? Đúng rồi, giày mình tặng cậu đâu?"
"Mất rồi." Cô không còn đủ sức để hô hấp.
"Sao cậu lại......" Người nào đó tức đến mức bốc khói.
"Nể mặt mình hôm nay thê thảm như vậy, đại nhân cậu hãy tha cho tiểu nhân lần này đi." Cô cầu xin.
"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." A Khiết tạo dáng muốn cù cô, hai người trêu đùa ầm ĩ ở một góc.
Chơi đùa một lát lại không thấy buồn ngủ nữa, vì vậy hai người ngửa mặt nằm trên giường tán gẫu.
"Dù thế nào mình vẫn cảm thấy...... hình như anh ta khá khác trước đây." Hàn Đan nói nhỏ giống như nỉ non.
"Kỷ Vân Dực?"
"Ừ."
"Đức hạnh ngang ngược kiêu ngạo chỉ có một mình ta kia hoàn toàn không thay đổi đúng không? Thật sự không biết rốt cuộc tam quan* của người đó đã được bồi dưỡng như thế nào nữa." Sau khi A Khiết khinh bỉ xong, ngẫm nghĩ một lát rồi nói, "Có điều, so với lần trước vứt cậu ở vùng cách ngoại thành 20 kilomet, lần này đưa cậu về cũng xem như tìm thấy lương tâm rồi."
*tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
"...... Có thể đừng nhắc tới chuyện khiến người ta gặp ác mộng đó không?"
"Đúng rồi, cái người tự xưng là tài xế của anh ta ấy, cậu có cảm tháy hơi quen mắt không?"
"Chắc chắn đàn ông yêu nghiệt trưởng thành như vậy chưa từng xuất hiện trong đời mình, nếu không nhất định có ấn tượng khắc sâu."
"Kỳ lạ, mình vẫn cảm thấy hình như đã từng gặp ở đâu......"
"Nhìn thấy trai đẹp sẽ thấy quen, cậu động lòng xuân rồi."
"Bỏ đi! Thành thật khai báo, rốt cuộc trong thang máy đã xảy ra chuyện gì?" A Khiết bức cung.
"Thật ra cũng không có gì, chỉ là nhất thời không nhịn được đã rơi vài giọt lệ, sau đó......" Hàn Đan tạm thời nghẹn giọng.
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó lúc đi ra phát hiện ma sát rách bàn chân, định đi chân trần, kết quả anh ta ném cho mình một đôi." Người nào đó lược bớt đủ loại tình tiết.
"Chậc, mình cứ thấy khó hiểu tại sao cậu lại phí phạm mấy tháng tiền lương để mua loại đồ xa xỉ này về, thì ra là kiệt tác của Kỷ Vân Dực. Có điều, bởi vì chọc cậu khóc mà mua giày an ủi gì đó, hoàn toàn không giống với chuyện mà loại người đó sẽ làm đâu."
"Tư duy biến thái sao có thể dùng lẽ thường để suy đoán được." Hàn Đan ngoài miệng nói qua quýt, sự hối hận trong lòng lại dâng lên từng chút một. Rơi nước mắt chịu thua trước mặt loại người cá tính tồi tệ kia đã hủy hết toàn bộ hình tượng lạnh nhạt từ trước đến nay rồi. Nhìn đôi giày kia giống như tặng phẩm mà tiểu thái giám đạt được nhờ chọc cười hoàng đế vậy.
"Vậy sao......" Giọng điệu du dương quái dị vang lên bên tai.
Hàn Đan đảo mắt, thấy đầu A Khiết chỉ cách cô vài centimet, đang trừng lớn đôi mắt to đen nhánh nhìn cô chằm chằm, không khỏi giật nảy mình: "Sao......"
"Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi à?"
"Thật......"
"Vậy tại sao cậu đỏ mặt?"
"Ánh đèn tối thế này còn có thể nhìn ra mình đỏ mặt, võng mạc của cậu là chất liệu gì thế?"
"Con bé đáng chết này thật không có lương tâm, chẳng phải bà đây lo cậu bị người khác ức hiếp sao. Nói! Anh ta có cưỡng ép cậu không?"
"Trí tưởng tượng của cậu phong phú như vậy, không đi viết tiểu thuyết thì thật là đáng tiếc." Cô trở mình kéo chăn trùm đầu.
Im lặng một lát, giọng nói của A Khiết mềm xuống, nhẹ nhàng thốt ra một câu, "Ngủ đi, con bé ngốc."
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Đêm đã khuya.
Chắc là đã thật sự mệt mỏi, trong đầu đầy đoạn ngắn vụn vặt nhưng dù thế nào cũng không thể chắp vá lại nổi. Người đàn ông đã thích hai năm nhưng lại không có dũng khí nói lời yêu, không tạo thành hình dáng mơ hồ gì trong ký ức. 
Có lẽ nên biết ơn. Anh vẫn luôn ở nơi cách đó không xa, mặc cho những tình cảm không thể đặt yên của mình bén rễ đâm chồi, đơm hoa đầy cành.
Giờ đây, nên buông bỏ thôi.
Cho dù là thích đến mức nào, từ nay về sau cũng chỉ gặp mặt mỉm cười trong chốc lát, chân mày khóe mắt lưu luyến rất ngắn ngủi. 
Hàn Đan khép mắt lại. Vốn tưởng rằng không thể ngủ được, nhưng lại từ từ thiếp đi, một đêm không mộng mị.
Giữa trưa ngày hôm sau, A Khiết bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài, nghe nói bên hợp tác vẫn luôn theo sát đã có hồi đáp, yêu cầu thảo luận lại. Hàn Đan chuyển phát mấy tờ văn kiện cần tổng giám đốc đại nhân xem qua cho anh, sau đó đăng nhập vào 《 Lục giới 》.
Kiểm tra danh sách Bạn tốt, tên của Hà Xử Phong Lưu xám xịt, Mặc Thiên Ẩn mấy ngày không gặp lại bất ngờ online.
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: Bang chủ đại nhân đang ở đâu vậy?
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Ẩn: Hồ Kính.
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ:...... Đến đó làm gì?
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Trì: Làm nhiệm vụ.
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: Mau ra đây, nếu không lát nữa bị giết chết tụt kinh nghiệm sẽ buồn bực đó.
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Trì: Xung quanh không có ai.
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: Bang chủ đại nhân, anh chưa từng bị người của Huyết Sắc Thịnh Yến giết sao?
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Ẩn: Chưa.
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: = =|| Thật may mắn. Bang phái đó hoàn toàn chính là một đảng sát thủ không có tiết tháo, bình thường không bàn về cấp bậc, ra ngoài càn quét không có lý do. Trong dãy Tàn Tuyết là khu vực của bọn họ, đã được tất cả server ngầm thừa nhận rồi.
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Ẩn: Xem ra cô rất không có thiện cảm với bang phái này.
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: Ai lại có thiện cảm với bang phái chém chết mình N lần chứ...... Nhất định người lập ra loại bang phái biến thái này mất cân bằng tâm lý rất nghiêm trọng.
Đối phương dừng lại chốc lát.
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Ẩn: Cô không làm nhiệm vụ ở hồ Kính?
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: Ừm. Hai lần tôi đều chết vào lúc vừa mới ra khỏi cửa truyền tống, ngay cả dáng vẻ hồ Kính thế nào cũng không thấy rõ. Về sau nghe tộc trưởng nói đó là khu vực cấm, cũng không đi qua nữa.
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Ẩn: Không muốn đến xem thử à?
[ Bang phái ][ Phó bang chủ ] Liên Cơ: Sinh mạng thật sự đáng quý......
[ Bang phái ][ Bang chủ ] Mặc Thiên Ẩn: Bây giờ ở đây không có ai, cô mang theo Phi Hành phù tới đây.
Sử dụng Phi Hành phù không cần thời gian chuẩn bị kỹ năng dài dằng dặc, bởi vì thuận tiện hơn thuật Hồi Thành dễ bị gián đoạn nhiều. Bảo cô mang Hồi Thành phù tới, mục đích chính là khi gặp phải nhân vật nguy hiểm có thể nhanh chóng bay về khu vực an toàn.
Khi Liên Cơ ý chí không kiên định xuất hiện ở đỉnh núi cao nhất của dãy Tản Tuyết, đã hoàn toàn bị cảnh sắc trước mặt mê hoặc. 
Vụn tuyết êm ái, chầm chậm rơi xuống, phủ trắng cả một khoảng trời đất.
Hồ nước ở đỉnh núi đã kết thành lớp băng mỏng. Cúi người nhìn, có thể nhìn thấy mơ hồ bóng rồng khổng lồ xám xịt uốn khúc bơi lội dưới nước.
Hàn Đan muốn nhìn rõ hơn một chút, đang định điều khiển Liên Cơ đi lên mặt băng, lại nghe thấy người kia nói câu "Đừng động đậy".
Cô không hiểu, chỉ cảm thấy cuồng phong chợt nổi lên, thổi bông tuyết bay tán loạn, tay áo tung bay.
Trên hồ dần dần nổi sương mù, làm mơ hồ tầm nhìn.
Khi sương mù dày đặc kia được thổi tan, cô trừng lớn mắt với màn hình.
Ánh nắng đổ xuống, tuyết dừng băng tan.
Hồ nước kia giống như tỉnh dậy từ trong một giấc mộng đóng băng, đã trút đi lớp băng trắng xóa, trong trẻo tấm như kính, chiếu rọi nền trời, tựa như một miếng bảo thạch khổng lồ khảm nạm ở đỉnh núi. Thỉnh thoảng có lưng rồng uốn lượn lộ ra ở mặt nước, hiện ra sắc vàng sắc bàng rực rỡ, gợn sóng xao động. Mây trắng trên đỉnh đầu thong thả phiêu du, dưới chân có sương mù rất mỏng vấn vít, tựa như đặt mình vào tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết.
"Thần của tôi......" Nửa ngày sau, cô mới thốt ra được một câu cảm thán cũ rích thế này."Vị này thật sự là rồng sao?"
"Tên chính thức là Bích Tuyết Li Long, boss cấp 135. Nếu như ban nãy cô đứng trên mặt nước, khi băng tan rơi xuống nước sẽ bị nó công kích." Người nào đó giải thích.
"Khi nào hồ này sẽ tiếp tục kết băng?"
"Sau một giờ."
"Sao cái gì anh cũng biết vậy?" Với cương vị là người chơi cấp bậc không khác biệt lắm mà nói, liên tục đưa ra câu hỏi tỏ ra rất ngu ngơ khiến Hàn Đan ủ rũ.
"Trước khi đến đây làm nhiệm vụ, tôi đã tìm tin tức liên quan."
Hai người tổ đội đánh quái, bốn phía rất yên tĩnh, không nhìn thấy nửa bóng người nào.
"Bây giờ tôi biết vì sao bang chủ Thịnh Yến tìm chỗ này làm nơi hội họp của riêng mình rồi." Hàn Đan nói, "Đây là bản đồ đẹp nhất tôi từng nhìn thấy trong 《 Lục giới 》. Hôm nay có thể nhìn thấy toàn cảnh, lát nữa có chết cũng đáng."
"Không cần căng thẳng như vậy đâu." Anh bổ sung nửa câu, "Có thể hôm nay các sát thủ đều không online."
"...... Tỉ lệ này chiếm bao nhiêu?"
Đang nói chuyện, lại thấy nơi cách hai người không xa có một người.
Cả người mặc chiến giáp tỏa kim quang, hai chữ “Võng Tư” trên đầu vinh quang tột đỉnh, bang phái phía trên biểu thị là “Huyết Sắc Thịnh Yến”.
Người này xuất hiện cực kỳ đột ngột, xem chừng là vừa mới online.
Chuyện không nên chậm trễ, chạy là thượng kế. Hàn Đan lập tức tìm Phi Hành phù.
Cô đã tham tiền thành thói, quái rơi ra bất kỳ vật gì đều nhét vào trong túi, dưới tình thế cấp bách phát hiện ra chỉ cảm thấy hoa cả mắt, ngây ngẩn hồi lâu không tìm được, sốt ruột đến mức trên người túa ra lớp mồ hôi mỏng.
Mặc Thiên Ẩn thấy thế bèn ném Phi Hành phù xuống mặt đất cho cô, sau đó rất nhanh chóng nhấn kỹ năng hệ băng “Băng dày ba thước” của thầy thuốc, làm đông cứng Võng Tư đang định đến gần.
Vì vậy Liên Cơ được cứu sống, hai người an toàn bay về thành Thiên Hương.
"Vừa rồi căng thẳng quá không tìm được phù..... May mà anh làm đông cứng hắn ta." Người gây trở ngại nào đó ngượng ngùng.
"Vận khí không tệ." Anh gửi đi biểu cảm mỉm cười. Dù sao, tỉ lệ làm đóng băng người cao hơn mình vài chục cấp cực kỳ nhỏ. 
"Hôm nay người rất đông." Hàn Đan rất kinh ngạc.
Hôm nay thành Thiên Hương luôn vắng người cực kỳ náo nhiệt, người ở các chủng tộc qua lại như thoi trong thành, NPC trong thành tên là “Mị Nương” lại càng bị vây đến mức nước không ngấm qua được.
"Hẳn là bọn họ đến vì cái này." Mặc Thiên Ẩn dừng lại cạnh bảng thông báo.
Đó là một trò chơi tên là "Tìm nàng trong đám đông". Yêu cầu hai người khác giới lập thành một đội, báo danh tham gia ở chỗ Mị Nương. Nội dung là: Hồ yêu Mị Nương gây thương tích vì tình, đã ném ba hồn bảy phách vào trong các địa đồ của 《 Lục giới 》, xin người chơi giúp nàng tìm về. Người chơi đánh bại “Ảo ảnh Hồ Yêu” sẽ có xác suất nhận được hồn phách, gom đủ ba màu hồn vàng, bạc, trắng và bảy màu phách đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím sẽ có thể đánh thức Mị Nương, tiến vào phó bản “Hồng Trần Nhất Mộng”, sau khi hoàn thành nhiệm vụ liên quan có thể nhận được giải thưởng thần bí và sủng vật cực phẩm —— Mị Hồ.
Hàn Đan chảy nước miếng hồi lâu với tiểu hồ ly màu trắng trên bức họa.
[ Đội ngũ ] Liên Cơ: Thật là đẹp......
[ Đội ngũ ] Mặc Thiên Ẩn: Có hứng thú tham gia không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.