Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 93:




Bách Lý Thần rất cảm thán nhìn hoa nở rực rỡ trên trời, muốn càng nhiều thường thì mất đi sẽ càng nhiều.
"Tiểu Thần Thần, ngươi cũng thấy đấy, Cô Cô nhà ngươi đã cho bọn họ một con đường sống, là bọn hắn khăng khăng một mực không nhận" Thú Ca vỗ vỗ bả vai Bách Lý Thần, "Nếu bọn họ không muốn sống, như vậy tâm lý chúng ta cũng không có gánh nặng, nếu muốn chết ta sẽ thành toàn cho bọn họ!" ánh mắt bỗng nhiên lóe ra một chút tinh quang, nhanh đến không thể tin được.
Bách Lý Thần gật gật đầu, chỉ cần đứng ở phía đối lập với Cô Cô đều là kẻ địch của nàng, không có ngoại lệ.
Cho nên, nếu muốn an ổn sống tiếp, như vậy người có chút đui mù nhất định phải bỏ, miễn cho tự mình tìm phiền toái, vô ý gặp ám toán cũng không phải không thể.
"Thú Ca, thời khắc hung vĩ của ngươi đến đây" Bách Lý Thần nhìn điểm đen càng ngày càng nhiều, lộ ra một nụ cười châm chọc, "Về sau, ngươi phỏng chừng chính là thần tượng của nữ đệ tử trong Hâm Hải Vân Các".
Thú Ca nghe xong mắt sáng lên, sau đó nhìn trái nhìn phải, "Khụ khụ, đó đều là việc nhỏ, không đề cập tới, không cần đề cập tới. Tiểu Thần Thần, lần này cho ngươi nhìn xem chân thân của Thú Ca ta, hù chết bọn họ!".
Huyền Vũ phóng vào không trung, không thèm để ý kẻ xâm lược ngự kiếm mà đi, ở trong mắt hắn những người này còn chưa đủ cho hắn nhét kẽ răng.
"Nếu một lòng tìm chết cũng đừng quái lạ bản Thần Thú không thành toàn các ngươi!" Huyền Vũ cũng không sợ bại lộ thân phận, thấp đầu nhìn nữ quan chủ vừa rồi khẩu khí rất lớn kia, lộ ra răng nanh trắng noãn, cười, sau đó ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài.
Dưới cái nhìn chăm chú của vạn người biến thành một con rùa thật to lớn, xác rùa cũng không phải trơn nhẵn, ngược lại có rất nhiều mũi nhọn, cái đuôi như chùy gai.
Nói thật lớn, rốt cuộc có bao nhiêu lớn? Bách Lý Thần xem như hiểu được vì sao Thú Ca muốn lên không trung rồi, bởi vì nếu trên mặt đất thì không chừng đại điện Hâm Hải Vân Các sẽ bị nó đè sập.
Nếu Thú Ca lấy bộ dáng này không cẩn thận rơi xuống, không chừng đám người phía dưới phải trở thành thịt nghiền.
Biến cố này trực tiếp làm cho mọi người choáng váng, vừa mới là con người chỉ chớp mắt liền biến thành quái vật?
Trong đầu không hẹn mà cùng hiện lên hai chữ, biến hóa.
"Yêu nghiệt từ đâu đến?!" phương trượng Phục Long Tự hướng lên không trung nói, bỗng nhiên nổi tiếng, châm ngôn phối hợp thủ thế phục ma hướng lên Huyền Vũ trên bầu trời đánh tới, một chữ 'Vạn' (卍) của phật gia tản ra ánh sáng màu vàng làm cho người ta nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Yêu nghiệt? Ta kháo! Thú Ca tức muốn nổ phổi, Phật giới và Thiên giới ai nhìn thấy Thú Ca ta người nào không phải cười chào hỏi, đổi thành con lừa ngốc này liền biến thành yêu nghiệt? Hắn mù mắt à! Trách không được Diêm Vương nói gặp tiểu quỷ thật khó chơi, quả thật là chân lý.
Huyền Vũ cũng không phản kháng mà chỉ chà chà chân, trong nháy mắt trên bầu trời tản ra một tầng lại một tầng gợn sóng, trực tiếp đem đám người tu tiên chân đạp phi kiếm này quăng ngược trở lại.
Mà châm ngôn chữ 'Vạn' đụng phải mai rủa của Huyền Vũ trực tiếp bị văng đi, văng lại về phương hướng nó được ném tới.
Hừ hừ! Thú Ca cũng lười nói, không tin ta là Thần Thú? Được rồi, vậy ngươi tự chịu hậu quả xấu đi!
Hiện trường trong lúc nhất thời có chút hỗn loạn mà Bách Lý Thương Mặc lại có vẻ thật bình tĩnh như trước, chẳng qua đã dặn dò trưởng lão cùng đệ tử bên cạnh, phản kháng đều giết, đầu hàng không giết.
Bách Lý Thần cũng không nhàn rỗi, dười tình huống như thế, tự nhiên là có lực xuất lực.
Thông Thiên Bi càng dài càng lớn giống như một tòa núi nhỏ, hướng tới kẻ xâm lược vẫn kiệt lực khống chế phía dưới ném tới.
Nhóm nữ đệ tử trong Các cũng không nhàn rỗi, dưới sự chỉ đạo của chưởng môn phân gia nhập cuộc chiến, thừa dịp bọn họ từ trên trời rơi xuống không phòng bị mà giáng một đòn.
Cuộc chiến trước đại điện ngày càng nóng, mà trên Lạc Hà phong lại có ba con Thần Thú nhàn rỗi ngồi.
"Thanh Long tỷ tỷ, chúng ta không hỗ trợ sao?" Chu Tước giống như cảm giác được sự thê thảm phía trước, tâm tình khó nhịn hỏi.
"Có tướng công ở đó, không có việc gì" Thanh Long cầm chén trà nhìn tàn cuộc trước mặt cau mày suy tư, "Nếu ngươi thật sự muốn đi, vậy đi thôi, cũng cho bọn họ nhìn xem chúng ta cũng không phải dễ khi dễ" bàn tay trắng nõn đặt trên bàn vuông, "Nhớ nhắc nhở tướng công, chớ đả thương tánh mạng người khác là được".
"Được" mắt Chu Tước sáng lên, đánh nhau là cái nàng thích nhất, "Cọp mẹ, ngươi không đi sao?".
Bạch Hổ trắng mắt liếc Chu Tước một cái không nói, khựng lại một bước rồi đi ra ngoài.
Kỳ thật nàng cũng muốn nhưng muốn nàng đi giúp con rùa chết bầm kia nàng vạn phần không vui.
Bất quá hiện tại nếu Chu Tước thỉnh nàng đi, như vậy nàng liền theo đó mà làm thôi!
Thanh Long bất đắc dĩ lắc đầu nhìn hai người đi ra ngoài, đã nhiều năm như vậy vẫn là chíp bông, Bạch Hổ vẫn không được tự nhiên như trước, cũng không biết khi nào thì, ai, thôi, tùy duyên đi.
Hai Thần Thú mới đi ra ngoài đều thấy cả người buông lỏng, Thanh Long tỷ tỷ cái gì cũng không làm nhưng khí thế trên người vẫn làm cho người ta không dám quấy phá.
Cũng không biết buổi tối tướng công ngủ cùng tỷ tỷ có phải cũng như vậy không? Chu Tước nghĩ như vậy.
Không hề trì hoãn, Chu Tước nhảy về phía trước, trên không trung nháy mắt biến thành một con chim toàn thân phát ra lửa, đặc biệt trên đầu có ba cọng lông nhiều màu rất dễ thấy được, tiếng kêu lợi hại vang vọng thiên không.
Quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Hổ đạp mây dưới chân, chỉ thấy trên trán nó có chữ 'Vương' (王) thật to, bộ lông phát ra ánh sáng màu vàng, hai mắt sáng ngời, đặc biệt trên miệng có mấy chòm râu đặc biệt có ý tứ.
Hai Thần Thú liếc nhau, cùng trong mắt đối phương nhìn ra một tia khinh thường.
Tuy rằng cùng nhau lớn lên nhưng từ nhỏ đến lớn lại không hợp, quả thực có thể được xưng là đối thủ một mất một còn.
Trước đây còn tốt, càng về lâu dài quan hệ càng kém, đến cuối cùng lại vì nguyên nhân là mỗ nào đó hoàn toàn quyết liệt, càng nhìn càng ghét.
Thú Ca đang chơi cao hứng đột nhiên nghe được một tiếng chim hót, cả người không khỏi run rẩy, vốn đang có tâm tư vui đùa lập tức biến mất, xong sớm về nhà sớm.
Ô ô ô, khẳng định do Thanh Long thúc giục ta nhanh lên, không được đùa giỡn quá trớn. T_T.
Có giám sát đến, Huyền Vũ cũng không dám tiếp tục quậy phá, nếu không Thanh Long mà biết thì mình khẳng định không xong.
Trước kia vẫn cảm thấy Thanh Long rất dịu dàng, vì cái gì, vì sự tình gì lại hoàn toàn tương phản?
Dịu dàng đều là mây bay a!
Bách Lý Thương Mặc cũng nghe thấy âm thanh này, nụ cười không khỏi biến mất, tất cả chung quy đã muốn xong.
"Đệ tử Hâm Hải Vân Các nghe lệnh, tất cả đều lui về đại điện cho ta, ai cũng không cho phép đi ra, nếu không nghe liền xử lý giống như phản đồ. Tần chưởng môn, cũng cùng nhau vào đi thôi!" Bách Lý Thương Mặc biết chỉ dựa vào lực lượng của Thần Thú không đủ làm đám người này kinh sợ, lực lượng của Hâm Hải Vân Các mình cũng muốn cho bọn họ chứng kiến qua.
Bách Lý Thần tuy rằng không hiểu Cô Cô suy nghĩ cái gì, tình thế đang tốt, lui về làm cái gì? Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Bách Lý Thương Mặc vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
Trong nhất thời, toàn bộ trước đại điện không còn một đệ tử Hâm Hải Vân Các nào.
Mà lúc này Chu Tước cùng bạch hổ cũng gia nhập cuộc chiến.
Miệng Bách Lý Thương Mặc giật giật, sau đó Huyền Vũ trên bầu trời sửng sốt một chút, thấp đầu nhìn nhìn Bách Lý Thương Mặc, sau đó trừng mắt nhìn.
Nga, đã biết.
Bách Lý Thương Mặc xoay người, sau đó hướng kiếm trì ngự kiếm mà đi.
Kiếm dừng bên cạnh lão Ẩu vẫn bộ dáng kia, dường như cái gì cũng không nhìn vào mắt, lại dường như đang nhớ lại cái gì.
"Tiền bối, xin phát động hộ sơn đại trận" Bách Lý Thương Mặc lấy ra chưởng môn thủ lệnh, giao cho lão Ẩu.
Lão Ẩu thản nhiên liếc mắt nhìn Bách Lý Thương Mặc một cái, tiếp nhận thủ lệnh, nói: "Đây là một lần cuối cùng, ngươi xác định?".
"Đúng".
Lão Ẩu nghe xong chỉ híp mắt đánh giá Bách Lý Thương Mặc một chút, nói: "Kỳ thật chuyện trước đại điện ta cũng biết, đã có Thần Thú tọa trấn, hộ sơn đại trận phát động hay không đều không khác nhau, ngươi cần gì phải làm như vậy?".
"Tiền bối, ngươi ở trong này cũng đã ngàn năm rồi?" Bách Lý Thương Mặc ngửa đầu nhìn trời, "Sư phụ từng nói qua với ta, tiền bối ở chỗ này bởi vì tuân thủ một ước định, nhưng ngàn năm đã qua, Hâm Hải Vân Các cũng không còn là Hâm Hải Vân Các trước kia, hiện tại, chúng ta có năng lực để cho người khác không dám giẫm lên. Cho nên, tiền bối, ngươi cũng có thể rời đi".
"Rời đi?" gương mặt tràn đầy nếp nhăn mê mang, "Cho dù có thể rời đi, ta có thể đi nơi nào? Nơi nào mới có nàng?!".
Bách Lý Thương Mặc chỉ biết một chút về chuyện cũ của lão Ẩu, không phải là chuyện tốt, kết cục làm cho người ta không khỏi thổn thức.
Từng là nữ tử có hi vọng kế thừa chức chưởng môn nhất, là nữ tử xinh đẹp tài năng nhận được vô số lời ca ngợi.
Nhưng ngay lúc đó nàng lại yêu thương nữ tử Ma Tông, đoạn tình yêu có một không hai này cuối cùng lấy bi kịch kết thúc.
Nữ tử ấy bị chưởng môn Hâm Hải Vân Các lúc ấy giết chết bởi vì các môn phái khác đều như hổ rình mồi nhìn chưởng môn xử lý này đoạn tình cảm này như thế nào, cho nên ngay lúc đó chưởng môn nhân chỉ có thể nhịn đau mà ra tay, gậy đánh uyên ương.
Lão Ẩu vì muốn giữ lại xác nữ tử ấy mà tan hết tất cả tinh khí, trong nháy mắt biến thành một lão thái bà, mà nàng kia cuối cùng bị lão Ẩu sở táng.
Vậy là người đã chết, chưởng môn cũng không thể so đo.
Mà lão Ẩu bị phạt trông coi cấm địa kiếm trì, kỳ thật vì để cho nàng trông coi hộ sơn đại trận.
Nói đến cười cũng tốt, hộ sơn đại trận này đúng là được lão Ẩu canh giữ cùng gia cố, cũng chỉ có nàng biết khởi động đại trân này như thế nào.
Mà trong đại trận, thực lực của lão Ẩu tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Chưởng môn trước kia có nói chỉ cần lão Ẩu vì Hâm Hải Vân Các phát động đại trận ba lần thì nàng có thể rời đi.
Mà lần này chính là lần thứ ba.
"Tiền bối, còn sống thì còn hi vọng" Bách Lý Thương Mặc không khỏi có chút đồng tình với nàng, "Tiền bối nếu không ngại thì nên đến nơi trước kia nhìn xem".
Lão Ẩu không nói gì, chỉ phất phất tay, ý bảo Bách Lý Thương Mặc rời đi, "Sau khi ta đi rồi, tiếp tục phái người canh giữ chỗ này".
Bách Lý Thương Mặc ngẩn người, sau đó lắc đầu, "Tiền bối, không cần. Về sau, sẽ không ai dám làm càn ở Hâm Hải Vân Các. Canh giữ hay không cũng không có gì khác nhau" trước kia cũng không có người canh giữ qua chỗ này, đúng là bởi vì lão Ẩu phạm vào điều sai mới có thể để cho nàng canh giữ nơi này.
Thời điểm Bách Lý Thương Mặc trở lại đại điện, trước cửa điện tùy ý có thể thấy được đệ tử các môn phái khác ngã xuống, mỗi người đều bị thương, trừ bỏ vài vị chưởng môn còn ương ngạnh chống cự, trên cơ bản đã nhìn không thấy người đứng thẳng.
"Hàng giả, không giết!" một tiếng này quả nhiên là khí thế như lửa, khiến cho Bách Lý Thương Mặc tỏa sáng trong nháy mắt.
Cô Cô thật sự soái a! Bách Lý Thần đứng bên cửa đại điện, mê gái nhìn Cô Cô đại nhân áo trắng bay bay.
"Hừ, Bách Lý Thương Mặc, hôm nay nếu không chết ta nhất định phải san bằng Hâm Hải Vân Các" Nữ quan chủ ôm ngực, miệng hộc máu, tràn đầy hận ý nhìn Bách Lý Thương Mặc. "Không thể tưởng được Hâm Hải Vân Các thực sự có Thần Thú, bất quá thì tính sao, dường như Thần Thú cũng không sát sinh? Hay là nói, chúng không thể dễ dàng giết người?".
Ta giết, tất cả đều bị nàng biết? Thú Ca đã khôi phục hình người, bĩu môi, không nói.
Tuy rằng hắn trước kia nói như trả đinh chặt sắt với Bách Lý Thần nhưng hắn thật đúng là không thể dễ dàng giết người, bất quá chỉ cần lưu lại cho đối phương một hơi thì sẽ không sao, không chết là xong việc.
"Chưởng môn Bách Lý, ngươi đã muốn cùng yêu nghiệt làm bạn thì phải là kẻ địch của toàn bộ chính đạo!" phương trượng Phục Long Tự từ từ nhắm hai mắt ngồi dưới đất, không nhìn tới ba Thần Thú đã hóa thành hình người.
Bách Lý Thương Mặc nhẹ nhàng cười, đến lúc này bọn họ vẫn không rõ sao?
"Như vậy các vị không cần trở về!".
Lời nói lạnh lùng từ trong miệng Bách Lý Thương Mặc phun ra, lập tức làm mọi người có mặt ở đây phát lạnh.
Nếu thật sự giết, vậy giết bao nhiêu?
Thú Ca cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, nữ nhân đứng ở kia thật sự máu lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.