Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 74:




Thương Mặc, ngươi có khỏe không?
Khỏe, như thế nào lại không khỏe?!
Nàng từ một cô gái bình thường đi đến chưởng môn đứng đầu Hâm Hải Vân Các, từ lúc ban đầu không hề có sức chống cự cho tới bây giờ cầm được quyền lực to lớn trong tay, không cần tiếp tục sợ người khác uy hiếp, không cần e ngại thực lực người khác.
Bách Lý Thương Mặc, nàng đã không phải là cô gái trước kia.
Cho nên, Mộc Tử Khê, ngươi cũng không còn là Mộc Tử Khê trước kia sao?
Rõ ràng khuôn mặt quen thuộc như vậy, vì sao bây giờ lại cảm thấy mơ hồ?
Rõ ràng xưng hô quen thuộc như vậy, vì sao bây giờ lại cảm thấy xa lạ?
Cô gái thích ngồi trên tường nghe nàng đánh đàn, cô gái thích mang nàng ra ngoài du ngoạn, cô gái luôn đứng phía trước bảo vệ nàng, cô gái hết sức bàng hoàng nói vòi nàng 'Cùng ta đi đến chân trời góc biển'.
Tình cảm lúc ban đầu, bởi vì Bách Lý Hạo Nhiên chen ngang mà càng lúc càng xa.
Nay, không có Bách Lý Hạo Nhiên, các nàng rốt cuộc cũng không trở về được?
Rung động trong nháy mắt vì lý trí mà tan thành mây khói, Mộc Tử Khê? Ma Tông?
Thì ra là thế.
"Ta tốt lắm" Cô Cô đại nhân mỉm cười, ngữ khí như mây bay gió thoảng.
Bách Lý Thương Mặc đạm mạc làm cho trong lòng Mộc Tử Khê như bị đao chém cho một nhát, làm cho người sau tâm phiền ý loạn cùng mất mát.
Thì ra ta ở trước mặt ngươi đã không còn như trước rồi.
"Phải không? Vậy là tốt rồi" Mộc Tử Khê cũng là người có thể diện, tự nhiên sẽ không khó dễ Bách Lý Thương Mặc ở đây, sau đó không ngừng hỏi 'Vì sao', nếu nàng thật sự có thể làm như vậy, lúc trước nàng cũng sẽ không đứng xa xa nhìn Bách Lý Thương Mặc mà không dám gặp mặt.
Nói sau đi, lúc này có tiểu bối, nàng cũng không thể để cho Nam Mộ Ngân chê cười, lại càng không thể làm tình địch Bách Lý Thần này khinh thường.
Cho nên, tình nhân cũ gặp mặt cũng không kinh thiên động địa như trong tưởng tượng của Bách Lý Thần, không chết không xong.
Bất quá, phản ứng của hai người không giống với tưởng tượng của mình, ngược lại làm cho Bách Lý Thần càng lo lắng.
Đương nhiên, không chỉ một mình Bách Lý Thần lo lắng, mà Nam Mộ Ngân cũng không khác gì.
Thế sự thất thường, mọi việc đều thay đổi, các nàng không còn trẻ, lông bông lúc trẻ vì thời gian trôi qua mải dũa đi góc cạnh.
"Cô Cô ---" Bách Lý Thần nhìn Bách Lý Thương Mặc cùng Mộc Tử Khê 'mắt đi mày lại', trong lòng không biết có tư vị gì.
Tình nhân cũ cái gì, ta ghét nhất!
Cô Cô là của ta!
Ưỡn khuôn mặt nhỏ nhắn, bất an nhìn Bách Lý Thương Mặc không nói một lời.
Kỳ thật trong lòng Cô Cô đại nhân cũng rất rõ ràng, tuy rằng hiện tại tâm tư nàng đều ở trên người Thần Nhi, nhưng dù sao Mộc Tử Khê cũng là người nàng yêu lúc ban đầu, sau lại vì bất đắc dĩ mà tách ra, trải qua thời gian dài, Cô Cô nghĩ rằng đã quên đi, nhưng khi người thật đứng trước mặt mình, trong lòng vẫn khó tránh khỏi kích động cùng phức tạp.
Thanh âm của Thần Nhi kịp thời làm Cô Cô thôi trầm tư, quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bất an của nàng, trong lòng lộp bộp, Thần Nhi lo lắng sao? Một đứa nhỏ luôn rất vô lại, rất hăng hái thì ra cũng sẽ sợ hãi, sẽ bất an.
Tất cả đều bởi vì mình sao?!
Tâm Cô Cô rất đau.
Hướng Bách Lý Thần cười ôn hòa, nụ cười kia bất đồng với nụ cười dành cho Mộc Tử Khê, bên trong không có khoảng cách.
Tâm Cô Cô quả nhiên vẫn ở trên người ta!
Trong nháy mắt Bách Lý Thần lập tức sống lại.
Cô Cô đại nhân cười chính là liều thuốc tốt nhất!
"Thần Nhi, đừng nghĩ tùm lum, ta cùng nàng đã là quá khứ" Bách Lý Thương Mặc cũng không kiêng dè hai người Mộc Tử Khê, nhẹ nhàng kề vào bên tai Bách Lý Thần nói, nàng thấy trong mắt người ngoài chính là khỏa thân kề tai nói nhỏ nha.
Miệng Cô Cô thổi khí bên tai Bách Lý Thần, làm nàng ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả hai bên tai đều đỏ.
Ai nha, rõ ràng đang là ban ngày, Cô Cô ngươi như thế nào có thể đùa giỡn ta a?! Nhưng mà thật vui vẻ!
Bách Lý Thần lại mê gái.
Hành vi không coi ai gì của Bách Lý Thương Mặc nhìn chung là đã chọc giận kẻ ngụy trang tốt Mộc Tử Khê, "Bách Lý Thương Mặc, ngươi cố ý chọc giận ta sao?!" quả nhiên, lần trước nên giết chết Bách Lý Thần!
"Mộc Tử Khê, lần trước chính ngươi làm Thần Nhi bị thương?!" Cô Cô đại nhân đang đứng giữa Bách Lý Thần cùng Mộc Tử Khê, nhưng thủy chung vẫn hướng về Bách Lý Thần.
Thần Nhi tuy rằng tính tình khác người, nhưng trong lòng nàng so với bất kỳ kẻ nào đều thành thật hơn.
Mà Mộc Tử Khê tuy rằng còn sống cũng không bằng lòng gặp mình, mặc kệ nguyên nhân gì, Bách Lý Thương Mặc đều cảm thấy đây là chuyện không thể tha thứ.
Khúc mắc của Cô Cô đại nhân là vì Mộc Tử Khê, nhưng người mở ra khúc mắc này cũng không phải bản thân Mộc Tử Khê mà là Bách Lý Thần.
Năm tháng trôi qua, thì ra những gì trước kia đã sớm thay đổi, không quan tâm không để ý, chỉ có nữ tử tràn ngập nhiệt huyết.
Mộc Tử Khê đã từng, mà Bách Lý Thần mới là hiện tại cùng tương lai.
Cô Cô đại nhân rất rõ ràng điểm này, nhưng có một số việc cũng không phải rõ ràng là có thể tiêu tan.
Nhưng vấn đề về Mộc Tử Khê này, Bách Lý Thương Mặc vẫn rất rõ ràng.
Người yêu cũ làm người yêu hiện tại bị thương, Cô Cô đại nhân há có thể không tức giận?!
Thần Nhi, trừ mình ra còn ai dám động vào một ngón tay của nàng?!
Bách Lý Thương Mặc là người chuyên bao che khuyết điểm, đối với người yêu càng hơn thế nữa.
Ta có thể đánh nàng, mắng nàng, thương nàng, nhưng người khác không được!
"Đúng vậy, chính là ta! Nếu không phải cuối cùng Mộ Ngân cầu xin ta, nàng sớm đã chết" mặt Mộc Tử Khê lạnh lùng, đứa con nít này dựa vào cái gì mà có được tâm Bách Lý Thương Mặc? Cho dù mình không đủ dũng cảm, nhưng cũng không tới phiên nàng?!
Sâu trong đáy lòng Mộc Tử Khê không muốn thừa nhận Bách Lý Thương Mặc đã không còn cảm giác đối với mình, nhưng sự thật nói cho nàng, Bách Lý Thương Mặc thật sự đem nàng xem là người ngoài.
Mà nguyên nhân chủ yếu vẫn là Bách Lý Thần.
Mộc Tử Khê tin tưởng nếu không có Bách Lý Thần, Thương Mặc của nàng tuyệt đối sẽ không tàn nhẫn với mình như thế!
Rõ ràng trước kia, nàng vẫn dùng ánh mắt rất ôn nhu nhìn mình, cho dù mình không cẩn thận bị thương một chút, nàng cũng sẽ tức giận.
Nay, nàng đã quên tất cả sao?
Ánh mắt Bách Lý Thương Mặc nhìn Mộc Tử Khê lạnh lẽo giống như hàn băng, "Mộc Tử Khê, ngươi quả nhiên không phải Mộc Tử Khê của trước đây. Chuyện đê tiện như vậy ngươi cũng dám làm ra?!".
"Hừ, ta là Hữu hộ pháp của U Minh Điện, thân là người của Ma Tông gặp đệ tử chính đạo, giết chóc thì có gì ngại? Vốn xung khắc nhau như nước với lửa, chẳng lẽ đệ tử Lục Đại môn phái các ngươi nhìn thấy đệ tử Ma Tông chúng ta không phải luôn miệng hô đánh hô giết sao? Một khi đã như vậy, ta lại có gì mà đê tiện?!" Mộc Tử Khê nói cũng không sai, mọi người đều là kẻ địch, ta giết ngươi thì làm sao?! Nàng kiên quyết không thừa nhận vì Bách Lý Thần là tình địch mới động thủ.
"Nói như vậy, ta cũng không có gánh nặng gì. Ngươi đã là người của Ma Tông, như vậy theo ngươi nói, ta cũng không nên nhân từ nương tay mới đúng" Bách Lý Thương Mặc nói với Bách Lý Thần, "Thần Nhi, lui xa một chút".
Cô Cô đại nhân thật sự nổi giận.
Ỷ vào tu vi mình mà khi dễ tiểu bối, nàng thật sự không thể dễ dàng tha thứ.
Cho nên, nàng cũng sẽ ỷ vào tu vi, giáo huấn thật tốt cô gái đã không còn là người trong trí nhớ của nàng một chút!
Mộc Tử Khê, ngươi đã không còn là ngươi, ta đã không còn là ta.
Cho nên, chúng ta nếu không là bằng hữu, thì chính là kẻ địch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.