Có Chết Cũng Không Tưởng Tượng Được Nam Chính Yêu Tôi

Chương 38: - Quái vật




Trời ạ! Cái quỷ gì vậy?!
Lệ Quân trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn vật phát ra tiếng động.
Nhìn sơ qua thì được tính vào hàng quái vật chứ quái thú gì nữa!
Con quái vật này cực lớn, to tầm ít nhất năm, sáu căn nhà bình thường gộp lại. Ừm, nếu tính khối lượng thì thật sự không dám chắc sẽ nhẹ như mấy căn nhà ấy. Trên người nó mang một màu sắc cực khó nhìn, là màu nâu sẫm nhưng kèm theo đó là lớp da bóng loáng. Chưa kể có những mảng da vì bên trong như chứa thứ gì tương tự mỡ nên phồng ra, chia thành từng mảng ngấn lớn nhỏ khác nhau. Mấy thứ này kết hợp thì khỏi phải bàn cãi, hơn nữa ánh sáng ngọn lửa phía sau bọn họ còn làm tăng thêm độ bóng cho da của quái vật. Thật sự... quá khó để thưởng thức...
Lệ Quân há hốc mồm ngơ ngác một hồi bỗng thấy những thân ảnh bên cạnh vọt cái biến mất, bọn họ chạy đến chỗ con quái vật kia. Cô nhìn theo mà không khỏi đặt mấy câu hỏi tào lao trong đầu, thí dụ như: "Bọn họ sao lại chạy lên?" "Chẳng lẽ lòng dũng cảm quá tốt?" "Hay thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ?"


Mà sao cũng được, chẳng có gì đáng lưu tâm... chắc vậy...?
Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Lệ Quân, cô vì trong đầu suy nghĩ miên man linh tinh nên giật thót người. Vội vã dùng ánh mắt cẩn thận nhưng cũng chỉ từ từ từ quay đầu, lúc nhìn thấy là Ngũ Canh cô thật sự muốn khóc.
Ngũ Canh nhìn đám người liều mạng kia, không biết vừa nghĩ gì nhưng sau đó liền thở dài. Lúc quay qua nhìn Lệ Quân thì hơi thở ra còn dài hơn nữa, hắn nói: "Đánh không?"
Lệ Quân mở miệng định đáp không nhưng âm còn chưa phát ra liền có một đống đổ nát lớn nhỏ muôn kiểu bay tới, may là không trúng người, tuy nhiên như vậy cũng đã rất nguy hiểm rồi. Sau khi đống bụi lắng xuống, cô đưa mắt về phía đám người đang đánh, không biết từ khi nào mà bọn họ đã cách xa đến gần chục mét, hoặc hơn thế. Bọn họ đánh cũng rất nhiệt tình, chỉ thấy những vệt không rõ màu sắc ở dưới ánh trăng vụt qua rồi bay lại.


Đem theo những cái nhiệt tình đấy là mấy căn nhà dù lớn dù nhỏ, dù đắt tiền dù sang chảnh cũng bị phá nát bét. Không biết đống đấy đáng bao nhiêu tiền nữa...
"Khụ khụ khụ... khụ..."
Ngũ Canh phản ứng rất nhanh cơ mà khi bị mấy hạt bụi bay đến thì thật không dễ tránh, vô tình có vài phần bị hắn hít vào thế là thành ra ho khù khụ mãi.
Lệ Quân nghe thấy tiếng ho thì nhanh chóng chạy đến, cô vỗ lưng Ngũ Canh vài cái, sự việc cũng gần như đã đoán ra. Chỉ là ngoài vỗ lưng cô căn bản cũng không còn cách nào khác...
"Có làm sao không?". Cô lo lắng hỏi.
"Khụ... không... khụ khụ... không sao... khụ...". Ngũ Canh hơi cúi thấp người, vừa ho vừa gắng nói ra mấy chữ.
Lệ Quân tay chân cũng chẳng biết nên làm như nào, chỉ đành noi gương Ngũ Canh, vỗ vỗ lưng hắn vài cái.
Một lát sau thì hắn khá hơn, chỉ là hơi khàn khàn giọng một chút, còn đâu vẫn ổn chán. Ngũ Canh trừng mắt nhìn một đám đằng kia, từ dũng mãnh biến thành phá hoại, hét: "Ta phải gϊếŧ đám kia! Đồ khốn nạn! Không có nhân tính! Cả cái con xấu xí nữa, để lão tử bắt được nhất định sẽ cắt mi rồi nướng cháy!"


Ngươi thật sự đủ can đảm để nhìn nó rồi cắt thịt luôn à...? Tưởng tượng thôi mà nổi hết da gà rồi...
Lệ Quân cứ nhìn Ngũ Canh nhảy cà tưng lên vì tức rồi gào thét oang oang. Cái này cô không phản đối nha, quá đúng tâm tình chung rồi còn gì nữa.
Sau khi hét xong, Lệ Quân còn chưa kịp định hình thì Ngũ Canh đã lôi phi kiếm ra rồi bay đi. Ngũ Canh ấy à, đừng nhìn gương mặt hắn na ná thư sinh mà nghĩ hắn hiền, tính tình hắn quả thực rất dễ nổi giận. Quạu cọ lâu khéo còn đến nhà người ta đòi đánh đòi gϊếŧ, ngăn cản được cũng là chuyện vã mồ hôi.
Mà hình như so với hai năm trước đã đỡ hơn nhiều rồi, giờ tức lắm cũng chỉ chửi bới vài câu rồi thôi. À, cũng còn tùy trường hợp nữa.
Nhìn qua cũng thừa biết vụ vừa rồi đã gây cho Ngũ Canh cái nhìn cực kì xấu, dù hắn không muốn lo chuyện bao đồng nhưng trả thù thì chắc chắn có.
Ngũ Canh lao đi một đoạn, có vẻ hắn dùng nhiều pháp lực vào phi kiếm hơn bình thường nên tốc độ cũng nhanh hơn hẳn. Lệ Quân ngay sau đó cũng đuổi theo.
Ngũ Canh nay rất đầu tư, bay nhanh vun vút, thoáng cái là đã đến chỗ con quái vật, hắn rút thanh kiếm trên hông ra. "Keng" một cái, hắn vứt bỏ vỏ kiếm qua một góc, ừm, thật ra là vẫn để trên hông. Lưỡi kiếm sáng bóng, một ánh sáng chói mắt hiện ra khi hắn giơ kiếm lên.
Ngay sau đó liền tiến tới, đánh đến phía con quái vật. Ngũ Canh đánh trúng, hơn nữa còn thuận lợi chém một nhát lên người quái vật. Cứ ngỡ thanh kiếm có thể chặt cả xương động vật ra bằng một nhát sẽ nhanh chóng chém đứt một mảng lớn da thịt của quái vật nhưng, không! Hoàn toàn chẳng xi nhê gì, cùng lắm chỉ cho nó một vết thương dài và không quá sâu thôi!
Ngay sau đó con quái vật như giận dữ vì có người làm mình bị thương, trong lòng vẫn như bình thường, lửa sôi trào ùng ục. Nó giơ một cái tay lớn lên, khua một cái tất cả xung quanh đó liền biến thành một đống tan nát, ngay những người ở gần cũng bị đánh văng ra xa.
Vẫn may khoảng cách của Lệ Quân với đống kia vẫn còn cứu vãn được, cô chỉ một cơn gió mạnh thổi qua suýt ngã mà thôi. Vẫn may vẫn may, kinh nghiệm chuyện bị một cơn gió mạnh thổi qua đã thấm vào người nên cô cùng lắm chỉ hơi nghiêng ra sau một chút, chưa tới nỗi ngã nhào.
Lệ Quân nhanh chóng đứng thẳng nhưng vẫn hơi khom lưng, hướng người về phía trước một chút. Bỗng từ cơn gió một người bị thổi văng qua phía đây, và may mắn là dính trúng cô.
Haizzz... chẳng biết từ may mắn kia đang chỉ ai nữa...
Lệ Quân bị người kia va một cái đau điếng nhưng vẫn theo phản xạ giữ lấy người ta.
Huhu, đến nước này vẫn lo cứu người, tự nhiên thấy mình cao cả ghê...
Người được Lệ Quân đỡ là một nữ nhân, dáng người thấp hơn cô cùng cân nặng cũng không có gì quá lớn nên cô giữ rất tốt. Ngoài cảm giác bấp bênh ra thì những cái khác cũng chỉ chiếm phần ít.
Vì người này đeo mặt nạ nên Lệ Quân không nhìn ra gương mặt như thế nào, nhưng từ những thứ trên người thì đoán chừng nàng cũng rất xinh đẹp rồi. Người này ngước lên nhìn cô, nói bằng giọng nhẹ nhàng cực kì êm tai: "Đa tạ."
Lệ Quân nghe chất giọng có chút thích tai, cười nói: "Không có chi, không có chi."
Ngay sau đó Lệ Quân buông người người này ra, cũng chẳng cần cô giữ nàng cũng có thể tự lơ lửng trên không. Đại khái cái này ai cũng làm được, nhưng phải biết rằng so với cách lơ lửng trên không đó thì dùng phi kiếm tốn ít linh lực hơn nhiều.
Người ta có thể thừa linh lực để làm như vậy nhưng Lệ Quân thì không, một phần vì ai chẳng muốn thứ dễ dùng mà rẻ hơn.
Thôi, tạm gác chuyện này sang một bên đã.
Ngay sau khi nữ nhân kia có thể tự di chuyển trong không trung nàng ta liền bay nhanh sang phía con quái vật. Mà những người bị đánh văng rồi đập mình xuống nền đất, bao gồm cả Ngũ Canh cũng nhanh chóng đứng dậy rồi bay tới chỗ kia.
Khoảng thời gian diễn biến cực kì nhanh, chỉ cần đảo mắt một cái là bọn họ đã đi xa cả dặm rồi.
Lệ Quân nhìn chằm chằm con quái vật một hồi, đúng là càng nhìn càng hại mắt mà...
Cô nhanh chóng tiến đến gần, vận pháp lực vào phi kiếm làm cho nó bay nhanh hơn. Nhắm mắt thật chặt, thở ra một hơi, tay rút kiếm rồi giữ thật chắc nó, hướng mũi kiêm về trước.
Tốc độ lao nhanh vun vút, một phát nhắm dính đâm thẳng về phía cơ thể con quái vật!
Nhát kiếm này thật sự Lệ Quân dùng lực rất lớn cho nên vết đâm cũng khá sâu. Sau khi đâm được thì cô lấy tay còn lại, rút một con dao găm hơi lớn ra, đâm chèn lên vết kiếm kia.
May là lúc trước chuẩn bị tốt...
Tay giữ kiếm nhanh chóng rút ra, một vệt máu nhỏ từ đấy chảy xuống, cơ mà vết đâm toàn sức của cô mà cũng chỉ có mấy giọt máu này thì thật sự không biết con quái vật này trong da chứa gì đây...
Con quái vật cũng rất nhanh cảm nhận được, tay đang ở thế nhắm chuẩn rồi đập bẹp con muỗi. Lệ Quân khá tinh ý, nhanh chóng đá bỏ phi kiếm sang một bên, dựa vào sức nặng của cơ thể mà rạch một đường dài trên thân quái vật.
Con quái vật kêu thảm một tiếng, hung hăng rung mạnh cơ thể. Hiện tại cách này đối với nó khá hợp tình hợp lí, nếu nó đập thì chắc chắn Lệ Quân sẽ rạch thêm một đoạn nữa, nhưng nếu rung thì lại khác. Dù gì cô đối với nó cũng chỉ là một động vật nhỏ bé, chỉ cần nó động, với tình trạng hiện tại của cô thì chỉ có nước bị tuột khỏi chỗ bám.
Không ngờ loại này còn có chút thông minh nha!
Quả nhiên như nó nghĩ, cô trực tiếp tuột tay rồi rơi xuống!
Mặc dù độ cao không lớn, nhưng phía dưới là một đống đổ nát, không thể chắc chắn sẽ không rơi trúng vật nhọn!
Cơ bản thì hiện tại Lệ Quân cũng không chết được, nhưng đâu ai bảo bị đâm xuyên người sẽ không đau... rất đau là đằng khác...
Chẳng biết làm gì khác, phi kiếm thì hết pháp lực rơi xuống chỗ nào rồi, bản thân thì lại không vận được lực để bay lên, mà cơ bản là tốc độ rơi quá nhanh. Bất lực rồi, thôi thì đành bị đâm một cái, vừa nghĩ đến đây hai mắt Lệ Quân nhắm chặt lại, biết đâu như này là đỡ đau.
Đang lúc cửu tử nhất sinh thì đột nhiên một người từ đâu tiến tới, đỡ lấy cơ thể đang rơi của Lệ Quân. Tuy ban đầu tay người này có hơi trĩu xuống nhưng cũng rất nhanh chóng bình ổn lại.
Lệ Quân đang nhắm mắt nhưng khi cảm thấy thân thể ổn, cũng không có đau mấy thế là liền mở mắt ra. Nhìn thấy một gương mặt đeo mặt nạ phía trên, còn đang mỉm cười dịu dàng làm cô nhất thời xúc động muốn khóc. Đoán không nhầm thì đây là người nói chuyện với cô và Ngũ Canh lúc trước.
Quả nhiên thêm một người giúp còn hơn thêm một kẻ phá mà!
Lệ Quân nhìn người ta một lúc mới thốt lên được vài câu: "Vị huynh đệ này, thực sự cảm ơn rất nhiều. Nếu không có ngươi khẳng định ta không còn nói chuyện được nữa rồi..."
Nam nhân kia nở một nụ cười như gắn thêm hàng trăm bông hoa tươi đẹp bên cạnh: "Không có gì, việc nên làm cả mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.